Sau sự kiện căng thẳng tại hội nghị các tông môn, Hải Anh cảm thấy như thể một gánh nặng không tên đè lên vai. Những âm mưu đan xen giữa các thế lực mạnh mẽ, những ánh mắt lạnh lùng và những lời nói đầy toan tính khiến lòng cô không thể nào yên tĩnh được. Cô cần một nơi thật sự yên tĩnh để suy ngẫm và tìm lại sự bình thản vốn có.
Quyết định này dẫn cô lên núi Thiên Nguyệt — nơi mà trong quá khứ, cô và Tường Vũ đã từng cùng nhau ngắm cảnh, nơi họ từng chia sẻ những câu chuyện, những giấc mơ về một tương lai không bao giờ thành hiện thực. Nhưng giờ đây, cô một mình đứng trên đỉnh núi, giữa không gian tĩnh mịch của màn đêm, chỉ có gió và ánh trăng làm bạn.
Núi Thiên Nguyệt cao vút, mù sương, dường như là nơi duy nhất có thể cho cô cảm giác bình yên giữa mọi biến động. Cô đứng đó, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt hồ phía xa, mặt nước như gương, phản chiếu bóng cô cùng những đám mây lững lờ trôi. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, làm lay động mái tóc dài của cô, nhưng lại không thể xua tan được nỗi đau trong lòng.
Hải Anh khẽ thở dài, đôi mắt đượm buồn. Những ký ức về Tường Vũ lại ùa về, như một dòng thác không thể ngừng cuốn đi. Cô nhớ những ngày tháng hạnh phúc bên anh, những lúc hai người cùng nhau đối mặt với bao thử thách và khó khăn. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức, và nỗi nhớ này đã trở thành một vết thương không thể lành.
Ánh sáng lạnh lẽo của trăng
Đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ đầy bi thương, Hải Anh bỗng giật mình khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện phía xa, lướt qua sương mù. Cô ngẩng đầu lên, và trái tim cô thắt lại trong giây lát. Đó là Tường Vũ — người cô từng yêu, người đã hy sinh vì cô. Nhưng lúc này, anh đứng đó, lạnh lùng như một người xa lạ. Ánh mắt anh không còn là sự ấm áp quen thuộc, mà thay vào đó là sự nghi hoặc, như thể cô là một người không quen biết.
"Tường Vũ…" Hải Anh khẽ gọi, giọng nói thoáng chút run rẩy.
Anh nhìn cô, ánh mắt dường như không nhận ra cô là ai. Một khoảng lặng dài bao trùm giữa họ. Mãi rồi, Tường Vũ mới lên tiếng, giọng anh lạnh lẽo, không chút ấm áp như trước.
"Tôi không biết cô là ai. Nhưng có lẽ chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó…"
Những lời này như một cú sốc đối với Hải Anh. Cô không thể nào tin vào những gì mình vừa nghe. Tường Vũ – người cô yêu, người đã từng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô, giờ lại trở thành người xa lạ, không thể nhận ra cô là ai. Đau đớn tột cùng, cô chỉ có thể đứng đó, đôi mắt đẫm lệ nhưng cố gắng kiềm chế.
Cuộc đối đầu không thể tránh khỏi
Hải Anh không thể kiềm nén được cơn giận và sự thất vọng đang bùng lên trong lòng. Cô cảm thấy một sự nóng ran trong huyết quản, đôi mắt cô biến sắc, ánh đỏ tràn ngập. Một luồng năng lượng đen tối bắt đầu xoáy quanh cô, như một cơn cuồng phong sẵn sàng bùng nổ.
"Anh không nhớ tôi… nhưng tôi không thể quên anh. Dù thế nào đi nữa, anh vẫn là người tôi yêu." Cô gằn giọng, từng từ phát ra như dao sắc.
"Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi không muốn đối đầu với cô. Để tôi đi." Tường Vũ nói, giọng anh nhẹ nhưng kiên quyết.
Anh lùi lại một bước, nhưng Hải Anh đã không thể kiềm chế nữa. Cô bước nhanh đến, đôi tay túm lấy vai anh, kéo anh lại gần. Những ký ức về tình yêu, về những gì anh đã hy sinh để cứu cô, tất cả như một con dao đâm vào trái tim cô, nhưng Tường Vũ lại quay mặt đi, không thể nhận ra sự đau đớn trong mắt cô.
"Làm sao anh có thể quên được tình yêu của chúng ta?" Cô thẫn thờ, không thể tin vào những gì đang diễn ra.
Tình yêu của họ, dù mạnh mẽ đến đâu, giờ đây chỉ còn là những ký ức vỡ vụn, không còn gì ngoài sự lạnh nhạt và xa lạ.
Sự xuất hiện của bóng tối
Khi Tường Vũ quay lưng rời đi, một bóng dáng khác xuất hiện trong màn đêm. Hải Anh giật mình quay lại, nhận ra đó là một người đàn ông mà cô chưa từng gặp. Anh ta bước ra từ bóng tối, ánh mắt đầy tính toán và bí ẩn.
"Hải Anh, tôi có thể giúp cô, nhưng điều này không miễn phí. Chúng ta đều có những mục tiêu riêng của mình." Người đàn ông cười nhẹ, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy quyến rũ.
Hải Anh nhìn người đàn ông này với vẻ cảnh giác. Cô cảm nhận được sự nguy hiểm trong từng cử chỉ của anh ta. Nhưng nếu đây là cơ hội duy nhất để cô tìm lại ký ức của mình, thì liệu cô có thể từ chối?
Đêm hôm đó, Hải Anh không thể ngủ. Những ký ức về Tường Vũ cứ quay cuồng trong đầu cô. Cô nhớ những lần họ cùng nhau chiến đấu, cùng nhau đối mặt với mọi thử thách. Nhưng cũng không thể nào quên được khoảnh khắc anh hy sinh để cứu cô. Mối quan hệ của họ không chỉ là tình yêu, mà còn là những thử thách không thể vượt qua. Nhưng liệu cô có thể tìm lại anh, hay chỉ mãi sống trong một quá khứ không thể thay đổi?
"Anh ấy đã hy sinh, và tôi đã thay đổi. Nhưng không thể nào… không thể nào quên anh ấy." Hải Anh tự nói với bản thân, trong ánh mắt chứa đựng sự quyết tâm và nỗi đau.
Hải Anh đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía xa xăm, nơi ánh sáng mờ dần trên nền trời đêm. Tình yêu của họ đã vụn vỡ, nhưng những cảm xúc trong lòng cô vẫn không thể xóa nhòa. Cô không biết liệu có thể tìm lại Tường Vũ, hay liệu anh có còn nhận ra cô. Nhưng một điều cô chắc chắn: cuộc hành trình của cô vẫn chưa kết thúc, và những câu hỏi về quá khứ vẫn chưa có lời giải.