Bầu không khí trong hội nghị các tông môn tại Vân Lam Tông trở nên căng thẳng. Những đại diện của các tông môn lớn đang đứng xung quanh những chiếc bàn tròn, trao đổi về các vấn đề chiến lược, nhưng ánh mắt của họ không ngừng lén lút nhìn về phía nhóm người từ Lục Minh Tông. Bất chợt, một thông điệp khiến cả hội trường dậy sóng.
Mộ Dung Phong, đệ tử hạch tâm của Vân Lam Tông, một người luôn tự cho mình là xuất sắc, đứng lên, nắm trong tay một tờ giấy và bước đến giữa hội trường. Anh ta không nói một lời mà chỉ đưa thông điệp cho các đại diện khác.
“Đây là thông điệp từ các tông môn đối địch. Họ yêu cầu Lục Minh Tông phải lựa chọn: sống trong bóng tối hoặc đối mặt với sự xóa sổ hoàn toàn.”
Lời nói của Mộ Dung Phong như một nhát dao sắc bén, xuyên thẳng vào bầu không khí căng thẳng. Toàn bộ những ánh mắt tại hội trường đều hướng về phía Lục Minh Tông. Hải Anh vẫn đứng lặng lẽ, tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt không chút dao động. Cô chỉ âm thầm quan sát, nhưng người ngoài không thể biết được rằng, cô đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với mọi tình huống.
Đúng như cô dự đoán, một đội quân nhỏ từ phía ngoài hội trường bỗng nhiên xông vào. Một luồng gió lạnh lẽo bao phủ không gian, khiến tất cả những người có mặt trong hội trường đều ngừng thở, như thể họ biết một trận chiến sắp xảy ra.
Ngay lập tức, các hộ vệ của Hải Anh, những người luôn lặng lẽ ẩn mình, bắt đầu hành động. Tiêu Sương, Triệu Minh, Phương Tử Lan, và Lý Trạm không ai bảo ai, mỗi người đứng im như bóng ma, nhưng khi cần thiết, họ đã lộ diện trong sự lặng lẽ đến đáng sợ. Những chiến binh này không hề lộ diện trước, nhưng sự xuất hiện của họ khiến mọi người xung quanh ngưng thở.
Tường Vũ đứng ngoài hội trường, nhìn cảnh này với sự kinh ngạc. Anh không thể tin nổi, những chiến binh mạnh mẽ này lại luôn đứng bên cạnh Hải Anh mà anh chưa từng biết đến. Họ không chỉ mạnh mẽ mà còn sở hữu những kỹ năng chiến đấu mà anh chưa từng thấy ở bất kỳ ai. Tường Vũ, trong lòng đầy nghi ngờ, tự hỏi về mối quan hệ thực sự giữa Hải Anh và những người này.
“Không ngờ...” – Tường Vũ thì thầm, nhìn về phía Hải Anh. Anh không thể hiểu nổi tại sao cô lại giữ im lặng suốt bao nhiêu năm như vậy, và tại sao cô lại giấu đi sức mạnh thật sự của mình.
Mộ Dung Phong không chịu nổi sự im lặng của Hải Anh. Hắn ta mỉa mai, rồi thách thức: “Ngươi có dám tháo chiếc nón ra không? Để xem ngươi có bản lĩnh thật sự hay không, hay chỉ là một kẻ yếu đuối sống trong bóng tối!”
Tất cả mọi người đều im lặng, chờ đợi phản ứng của Hải Anh. Họ biết rằng cô không phải là người dễ dàng khuất phục, nhưng liệu cô có thật sự đối đầu với hắn? Hải Anh chỉ đứng yên, không nói một lời.
Lúc này, Tiêu Sương từ trong bóng tối lướt qua Tường Vũ, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị. Hắn ta nhìn vào mắt Tường Vũ và mỉm cười một cách lạnh lẽo: “Tốt nhất ngươi nên hiểu rằng, nơi này không phải là nơi để ngươi thách thức chủ nhân của chúng ta.”
Tường Vũ không thể không thắc mắc về lời nói của Tiêu Sương, nhưng hắn không dám hỏi thêm gì.
Đột nhiên, có một làn sóng khí lạnh bao trùm cả hội trường. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mộ Dung Phong, khi hắn bắt đầu cảm nhận được sức mạnh đáng sợ đang từ từ hiện ra. Những bóng người xuất hiện xung quanh hắn ta, bao quanh hắn như những cơn ác mộng. Lý Trạm không nói lời nào, nhưng trong tay đã cầm chặt chuôi kiếm, ánh mắt lạnh lùng quét qua Mộ Dung Phong, sẵn sàng đối đầu.
Những người xung quanh dần nhận ra rằng, trận chiến đã không thể tránh khỏi. Mộ Dung Phong, dù cố gắng kiên cường, nhưng lúc này hắn ta đã nhận ra mình không còn đủ sức để tiếp tục khiêu khích. Ánh mắt của hắn chuyển sang sợ hãi khi nhìn thấy lực lượng chiến đấu của Hải Anh và những hộ vệ mạnh mẽ của cô.
Cuối cùng, Mộ Dung Phong không thể chịu đựng thêm được nữa. Hắn ta nghiến răng, lùi lại một bước, rồi quát lên: “Được lắm! Nhưng ngươi sẽ không thể trốn mãi đâu!”
Lúc này, Hải Anh vẫn lạnh lùng như cũ, không có một biểu cảm nào trên khuôn mặt. Cô nhẹ nhàng tháo chiếc nón xuống, mái tóc bạc như tuyết tỏa sáng dưới ánh đèn. Cả hội trường lặng im. Cái nhìn sắc bén của cô làm mọi người cảm nhận được sự lạnh lẽo, không ai dám lên tiếng.
Cô nhìn Mộ Dung Phong với một ánh mắt lạnh lùng, rồi nhẹ nhàng đáp lại: “Thế gian này không ai có quyền định đoạt số phận của ta, cũng không có ai đủ tư cách khiêu khích ta.”
Mộ Dung Phong gầm lên một tiếng, rồi quay người bỏ đi. Hắn ta nhận ra mình đã đi quá xa và không thể tiếp tục đối đầu với Hải Anh.
Hải Anh không nói thêm một lời nào, chỉ đội lại chiếc nón của mình và tiếp tục bước đi, không hề quay đầu lại. Mọi thứ xung quanh cô dường như chìm vào sự yên lặng, không có bất kỳ ai dám nói gì sau cuộc đối đầu vừa rồi.
Khi cô lên đến vị trí của tông chủ Lục Minh Tông đã bị bỏ trống từ lâu, một không khí khác lạ bao trùm cả căn phòng. Hải Anh, giờ đây, không còn là cô gái nhu mì, mà là một hình bóng kỳ lạ, cao lớn tầm hơn 1m8, gần 1m9. Cô vẫn mang theo chiếc cây dù và chiếc kiếm nhỏ bên hông, nhưng mọi ánh mắt đều không thể rời khỏi mái tóc bạc sáng như tuyết của cô.
Cuối cùng, cô đứng vững ở đó, chính thức trở thành tông chủ của Lục Minh Tông một lần nữa, với tất cả quyền lực và sự lãnh đạo mà không ai có thể phủ nhận.