Không gian trong hội nghị tông môn Vân Lam Tông vẫn im lặng như tờ, sau khi Hải Anh tháo chiếc nón, ánh sáng từ đèn trong điện phủ ngọc lam chiếu xuống mái tóc bạc của cô, khiến không khí bỗng chốc trở nên nặng nề, u tối. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, không chỉ vì vẻ ngoài khác biệt, mà còn vì khí chất mạnh mẽ và lạnh lùng tỏa ra từ mỗi bước đi của cô.
Tường Vũ đứng gần đó, mắt không rời khỏi Hải Anh. Anh vẫn chưa thể nào lý giải được hết những điều kỳ lạ về cô. Từ sự âm thầm, kiên nhẫn cho đến sức mạnh tiềm ẩn mà cô sở hữu, tất cả đều khiến anh phải bối rối.
Mọi sự chú ý lúc này đều đổ dồn về Mộ Dung Phong – đệ tử hạch tâm của Vân Lam Tông, người đã có lời khiêu khích với Hải Anh. Tuy nhiên, hắn giờ đây không còn dám tiếp tục gây sự. Hắn biết, đối đầu với một người có thể dễ dàng tiêu diệt mình chỉ bằng ánh mắt là một điều dại dột. Dù sao, hắn vẫn chưa quên những gì đã diễn ra trong giây phút ấy. Một đám người từ bóng tối xung quanh, những chiến binh vô cùng mạnh mẽ đã lộ diện, khiến cho hắn không thể không nể sợ.
Tiêu Sương, Triệu Minh, Phương Tử Lan – ba hộ vệ của Hải Anh, vẫn giữ vẻ ngoài bình thản, nhưng không ai dám coi thường họ. Những người trong tông môn Vân Lam Tông nhìn họ với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa e dè. Họ biết rằng, nếu có bất kỳ ai muốn gây rối với Hải Anh, sẽ phải đối mặt với một sức mạnh mà không ai có thể ngờ tới.
Trong lúc đó, Hải Anh lặng lẽ bước đi, tay nhẹ nhàng cầm chiếc dù đỏ thẫm của mình. Chiếc lưỡi hái vẫn được giữ im lặng bên hông, sẵn sàng chờ đợi cho một cuộc chiến mới. Tuy nhiên, cô vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Mộ Dung Phong, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Lý Trạm, mặc dù luôn ở phía sau và thu thập thông tin, lần này cũng không thể kiềm chế sự lo lắng. Anh nhìn Hải Anh và rồi quay sang Tường Vũ, không giấu được sự ngạc nhiên.
"Không ngờ cô ấy lại mạnh mẽ đến vậy," Lý Trạm thì thầm.
Tường Vũ vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ Hải Anh. Anh cảm nhận được sức mạnh của cô, nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy một sự bí ẩn lạ thường. Đối diện với cô, anh chỉ có thể im lặng và không ngừng tự hỏi: "Cô ấy thực sự là ai?"
Một lúc sau, những người tham gia hội nghị đã ổn định chỗ ngồi. Hải Anh được chỉ đến chỗ ngồi của Tông chủ Lục Minh Tông, nơi vốn đã bỏ trống suốt nhiều năm. Không ai dám phản đối sự có mặt của cô, bởi họ đều biết cô là người lãnh đạo của một tông môn mạnh mẽ. Tuy nhiên, chính cái nhìn của cô, đôi mắt lạnh lùng ấy, lại khiến họ phải dè chừng.
Khi cô vừa ngồi xuống, không khí xung quanh lại trở nên nặng nề. Từng ánh mắt của những người từ các tông môn khác không thể rời khỏi cô, nhưng Hải Anh không quan tâm. Mái tóc bạc của cô không còn bị chiếc nón che phủ, khiến không gian càng thêm phần kỳ dị. Nhìn từ xa, cô giống như một con quái vật trong bóng tối, đang chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tử.
"Đã đến lúc rồi," cô tự nhủ, tay nhẹ nhàng vuốt chiếc dù đỏ của mình. Đây không chỉ là cuộc họp của các tông môn, mà còn là thời điểm mà cô phải đối diện với những kẻ đã từng phản bội và gây khó dễ cho tông môn của mình. Những vết thương từ quá khứ sẽ không bao giờ lành, nhưng cô vẫn sẽ chiến đấu để bảo vệ tông môn của mình.
Vừa lúc đó, một tiếng động nhẹ vang lên, làm gián đoạn sự tĩnh lặng trong phòng. Một người đàn ông từ tông môn Bạch Hổ Tông tiến lên, tay cầm thanh kiếm to bản. "Tông môn Lục Minh, giờ đã trở lại, nhưng liệu các ngươi có còn đủ sức mạnh để chống lại những tông môn khác?"
Hải Anh vẫn không nói gì, chỉ đứng dậy, chậm rãi tiến về phía hắn. Từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, cô không cần phải cất tiếng nói. Cô đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ kẻ nào muốn khiêu chiến.
Những người xung quanh đều biết, lần này, mọi chuyện sẽ không đơn giản. Hải Anh không phải là người dễ bị khuất phục, và cô sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ kẻ nào coi thường tông môn của mình.
Cuộc chiến này sẽ không chỉ là của riêng Hải Anh, mà là của tất cả những ai đã đứng cùng cô trong những năm tháng gian nan. Cô sẽ không để những kẻ thù của mình lộng hành thêm lần nào nữa.