Chương 10: Hội Nghị Các Tông Môn

Sau trận chiến bất ngờ ở tông môn, Hải Anh đội lại chiếc nón rộng vành, che giấu hoàn toàn mái tóc bạc đặc trưng.

Bên cạnh cô, Tường Vũ lặng lẽ đi theo, cùng với hai người đồng hành ưu tú nhất của mình: Phong Dực và Thanh Hàn.

Phía xa xa, những thành viên của Lục Minh Tông cũng âm thầm di chuyển, ẩn mình giữa dòng người, tuân thủ mệnh lệnh "không để lộ thân phận" mà Hải Anh đã dặn.

Đích đến lần này: Hội nghị các tông môn, tổ chức tại Vân Lam Tông — nơi được mệnh danh là "Thánh địa của giới tu luyện".

Đến Hội Nghị, khi đoàn người của Lục Minh Tông bước vào Điện Phủ Ngọc Lam, vô số ánh mắt đã quay lại nhìn.

Những tiếng xì xào nổi lên:

“Không phải Lục Minh Tông sụp đổ rồi sao?”

“Họ còn dám đến à?”

Không khí nhanh chóng trở nên nặng nề.

Một tiếng cười nhạo vang lên. Mộ Dung Phong, đệ tử hạch tâm của Vân Lam Tông, bước ra, ánh mắt mang theo sự khiêu khích.

"Lục Minh Tông? Đừng nói với ta rằng các ngươi vẫn chưa chết hẳn! Nếu đã sống, sao không dám lộ mặt?"

Hải Anh đứng im, không phản ứng, chỉ cúi nhẹ đầu dưới vành nón.

Không nhận được câu trả lời, Mộ Dung Phong càng cười lớn:

"Ngươi dám không đeo nón thì mới có bản lĩnh! Bằng không, hãy cút khỏi đây! Nơi này không chào đón thứ cặn bã như ngươi!"

Không khí hội trường bắt đầu căng thẳng. Ngay lúc ấy, một luồng sát khí lạnh lẽo âm thầm lan tỏa.

Phong Dực và Thanh Hàn, từ hai bên lặng lẽ bước ra, ánh mắt như những lưỡi dao lạnh buốt.

Tiêu Sương, Triệu Minh, Phương Tử Lan, cũng đồng loạt xuất hiện, đứng chắn xung quanh Hải Anh như một tường thành bất khả xâm phạm.

Phía xa, Lý Trạm tay đặt lên chuôi kiếm, lặng lẽ áp sát.

Mọi người đều nín thở.

Tường Vũ nhìn bọn họ với ánh mắt đầy ngạc nhiên. Anh chưa từng thấy Phong Dực và Thanh Hàn - những chiến binh tinh nhuệ nhất của mình - lại cảnh giác cao độ đến thế vì một người.

Tiêu Sương bước ra nửa bước, lạnh lùng nói:

"Tốt nhất, hãy hiểu rằng chủ nhân của chúng ta... không phải kẻ các ngươi có thể tùy tiện xúc phạm."

Mộ Dung Phong bối rối, nhưng vẫn cứng đầu, giận dữ gầm lên:

"Nếu ngươi muốn thử, ta sẽ cho ngươi một bài học!"

Hải Anh lộ diện, trước ánh mắt của hàng ngàn người, Hải Anh từ từ giơ tay lên, tháo chiếc nón đang đội.

Ánh sáng từ đỉnh điện chiếu xuống, phản chiếu mái tóc bạc như tuyết, lấp lánh đầy mê hoặc.

Gương mặt cô thanh tú mà lạnh lùng, đôi mắt màu xám tro nhìn thẳng vào Mộ Dung Phong.

"Thế gian này không ai có quyền định đoạt số phận của ta, cũng không ai đủ tư cách khiêu khích ta."

Tiếng cô nói không lớn, nhưng từng chữ đều như vang vọng trong tâm trí mọi người.

Mộ Dung Phong tái mặt, không nói thêm lời nào, gầm lên một tiếng rồi vội vã rời đi.

Trong khi tất cả còn đang sững sờ, Hải Anh bước thẳng lên dãy ghế cao nhất — vị trí dành cho tông chủ Lục Minh Tông, đã bị bỏ trống suốt nhiều năm qua.

Khi đặt chân lên đó, cô hiện nguyên hình:

Chiều cao: hơn 1m8, thân thể thon dài nhưng mạnh mẽ.

Khí chất: vừa thần thánh vừa yêu dị, làn da trắng gần như phát sáng.

Hai con mắt một mắt đỏ thẩm, một mắt xám tro lạnh lùng, gương mặt đẹp không thực.

Không ai dám cất lời.

Tường Vũ đứng lặng lẽ nhìn bóng dáng ấy, cảm giác như đang chứng kiến một nữ vương từ thế giới khác — cô độc, kiên cường, không ai có thể thay thế.