【Chương 9】— Bóng Ma Sau Tấm Màn

Hải Anh giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ kỳ lạ.

Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, đôi mắt thâm sâu đầy trầm ngâm.

Đội nón lên đầu, che khuất mái tóc bạc quen thuộc, cô khẽ nhếch môi cười nhạt.

"Chỉ là mơ thôi."

Nhưng trong lòng lại mơ hồ dâng lên cảm giác bất an khó tả.

Phải chăng... đã đến lúc mọi thứ bị cô chôn vùi suốt ngàn năm nay phải đối mặt với ánh sáng?

Bên ngoài, thế giới đã đổi thay đang chờ cô bước ra.

Ánh sáng lờ mờ chiếu xuống hành lang đá lạnh lẽo.

Hải Anh siết chặt vạt áo, cất bước ra khỏi căn phòng trọ đơn sơ.

Lý Trạm đã đứng sẵn chờ dưới mái hiên, dáng vẻ lười nhác nhưng ánh mắt lại giấu đi sự nghiêm túc.

Anh đưa cho cô một tập tư liệu về cuộc hội họp sắp tới, đồng thời không quên buông một câu trêu chọc:

"Ngủ mơ gặp ác mộng à, Hải Nguyệt?"

Hải Anh liếc mắt nhìn cậu, nhếch môi:

"Lo chuyện của mình đi."

Sau đó, không chờ thêm, cô xoay người bước nhanh về phía cổng lớn.

Đằng sau tấm nón rộng vành, mái tóc bạc ẩn hiện dưới ánh sáng nhợt nhạt, tựa như một bóng ma bước ra từ ngàn năm trước.

Chuyến hành trình lần này không chỉ là đối mặt với các tông môn,

mà còn là lần đầu tiên cô — Lục Ngụy Hóa —

phải đối diện với những bí mật máu đen trong quá khứ mình từng cố chôn sâu.

Cơn gió lạnh lướt qua, thổi tung vạt áo, như báo trước cho cơn bão đang tới gần...

Ánh chiều buông xuống, gió mang theo hơi ẩm mờ mịt.

Khi Hải Anh vừa chuẩn bị rời khỏi trạm nghỉ, thì từ phương xa, một nhóm người mặc y phục đủ màu sắc tiến lại.

Họ là đại diện từ những tông môn đối địch, từng nhiều lần tìm cách gây bất lợi cho Lục Minh Tông trong quá khứ.

Họ đứng trước cổng trạm, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, lạnh nhạt quét qua đoàn người của cô.

Một tên trong số đó, kẻ cầm đầu, giơ lên một phong thư niêm phong bằng dấu ấn cổ.

Thông điệp gửi đến:

"Hãy trở về tông môn, sống trong bóng tối mãi mãi, hoặc đối mặt với hậu quả mà chúng ta sẽ mang đến."

Không khí đông cứng lại.

Hải Anh đứng lặng dưới vành nón rộng, mái tóc bạc vẫn bị che khuất.

Đôi mắt sau lớp mũ khẽ chớp, không ai nhìn thấy được tâm tình trong đó.

Cô đã đoán trước tình huống này.

Mọi sự im lặng, lùi bước của cô suốt bao năm — chỉ để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Đột nhiên, từ trong đám người đối địch, một tên đàn ông bước ra.

Hắn là kẻ từng nhiều lần sỉ nhục Lục Minh Tông, nay lại mang theo một nụ cười mỉa mai ghê tởm.

Giọng hắn vang lên, chát chúa:

"Kẻ đã chết trở về từ địa ngục à?"

Cả đoàn im phăng phắc.

Bên cạnh Hải Anh, Tường Vũ siết chặt chuôi kiếm.

Khương Lâm và Thẩm Du khẽ động thân, ánh mắt sát khí rực lên.

Hải Anh vẫn im lặng, đôi vai nhỏ bé không lay động.

Nhưng một lệnh ý rất nhỏ phát ra —

Và ngay tức thì, từ khắp những góc tối, những hộ vệ ẩn mình của cô đồng loạt xuất hiện.

Tiêu Sương, Trác Cảnh, Lam Hòa, Lý Trạm, cùng vô số những gương mặt lạnh lùng như chiến thần, lần lượt hiện hình.

Mỗi người tỏa ra khí thế cực kỳ đáng sợ, dồn ép đám người đối địch như núi lửa chuẩn bị phun trào.

Tường Vũ kinh ngạc.

Anh chưa từng biết — xung quanh Hải Anh lại có nhiều cao thủ đến thế.

Không phải những kẻ tầm thường — mà là những chiến binh thực sự, mỗi người đều đủ sức chấn động một vùng.

Trong đám người vừa xuất hiện, Lý Trạm bước lên một bước, đôi mắt sắc như dao:

"Điều này sẽ không dễ dàng đâu."

Anh vừa nhìn Hải Anh, vừa như muốn cảnh báo Tường Vũ:

Đừng xem nhẹ những gì đang diễn ra trước mắt.

Hải Anh chậm rãi giơ tay, rút ra một thanh kiếm mảnh dẻ giấu trong tay áo.

Nàng không nói lời thừa thãi.

Một tiếng rít xé gió — kẻ khiêu khích đầu tiên lao tới.

Nhưng chưa kịp chạm đến Hải Anh, đã bị Tiêu Sương và Lam Hòa đón đầu chặn lại, chiêu thức vừa sắc bén vừa tàn nhẫn.

Trận chiến bùng nổ.

Máu nhuộm đỏ cả khoảng sân.

Mỗi đòn tấn công của hộ vệ Lục Minh Tông đều sắc bén và dứt khoát, không thừa động tác nào.

Giữa khung cảnh hỗn loạn, ánh sáng từ đèn lồng chiếu xuống —

Chiếc mũ của Hải Anh bị gió hất tung.

Mái tóc bạc trắng như tuyết rơi tựa thác, lấp lánh dưới làn mưa phùn.

Gương mặt cô — đẹp đến lạnh lẽo, cao quý như một vị thần — hiện ra rõ ràng trước ánh mắt kinh hoàng của đối phương.

Đây không phải là kẻ có thể bị dọa nạt.

Cô là truyền nhân thực sự của Lục Minh Tông.

Là nữ tử đã gánh cả tông môn trên vai suốt bao năm — dù trong ánh sáng hay trong bóng tối.

Sau một hồi giao tranh kịch liệt, đám người đối địch phải tháo chạy trong nhục nhã.

Máu của bọn chúng loang đỏ trên nền đá, nhưng Hải Anh chỉ bình tĩnh thu kiếm, không thèm đuổi theo.

Tất cả đệ tử Lục Minh Tông ẩn mình đều cúi đầu, thầm kính phục cô thêm một lần nữa.

Các đệ tử bản địa xung quanh cũng dần dần nhận ra —

Người phụ nữ có mái tóc bạc ấy chính là trụ cột thật sự của họ.

Tường Vũ, đứng từ xa, lặng lẽ nắm chặt bàn tay.

Lòng anh dâng trào một cảm xúc phức tạp chưa từng có.

"Cô ấy... thực sự là người mà mình đã cứu sao?"

Không chỉ vậy — giờ đây anh biết rõ —

Hải Anh, không chỉ mạnh mẽ.

Cô còn là một ngọn lửa, âm thầm bùng cháy, để bảo vệ những con người từng bị thế giới này chối bỏ.