Không gian mơ hồ nhuốm đỏ dưới cơn mưa máu lạnh lẽo. Trên cánh đồng bỉ ngạn trải dài vô tận, một bóng dáng trắng toát nổi bật như một vết nứt trên nền trời.
Cô gái ấy đứng đó, chiếc ô đỏ máu che lấy mái tóc bạc dài thướt tha. Xung quanh, những con bướm đêm trắng lập lòe trong bóng tối, khiến khung cảnh thêm phần tà mị.
Gần hơn, gương mặt ấy hiện rõ: lạnh lùng, bi thương, và một bên mắt chảy ra dòng huyết lệ...
Hải Anh choàng tỉnh, ngồi bật dậy giữa đêm. Cơn mơ tan biến, nhưng cảm giác chân thật vẫn còn nguyên vẹn trong lồng ngực.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt của đèn, cô chầm chậm chuẩn bị cho một ngày mới.
Không lâu sau, Lý Trạm bước vào, trên môi vẫn là nụ cười trêu chọc quen thuộc khiến cô chỉ biết thở dài.
"Chào buổi sáng, nữ thần lười biếng," cậu vừa nói vừa đưa một tập giấy ghi chép.
Hải Anh liếc xéo nhưng vẫn nhận lấy, lặng lẽ đọc.
Nội dung khiến cô phải cau mày.
Cái xác mất tích trong cỗ quan tài vốn thuộc về Diệp Bạch Huyền, phó tông chủ của Bạch Hổ Tông – tông môn đứng thứ hai trong thiên hạ.
Hơn hai mươi năm trước, khi đi làm nhiệm vụ, Diệp Thanh Huyền mất tích bí ẩn. Ba năm sau, thi thể ông được tìm thấy trong tình trạng kinh hoàng: da thịt xám xịt, đôi mắt trắng dã như bị nguyền rủa.
Người trong thiên hạ sợ hãi, vội vàng tổ chức tang lễ. Nhưng ngay đêm đó, thi thể ấy biến mất.
Để tránh tai tiếng, người của Thái Huyền Tông bí mật đưa cỗ quan tài phong ấn trong rừng Hắc Vân Lâm, gần lãnh địa của Tam Thái tử Đoàn Tường Vũ.
Hải Anh khẽ nhếch môi. "Đám người ngu xuẩn!" — cô nghĩ thầm. Biết rõ xác chết dị biến, vậy mà chỉ biết che giấu.
"Vậy xác hiện giờ đâu?" cô hỏi.
Lý Trạm nhún vai: "Tôi không biết. Chỉ có thế thôi."
Nói rồi, như thường lệ, cậu lại trêu cô vài câu trước khi rời đi.
Hải Anh chỉ biết bất lực lắc đầu, sau đó bước đến sân tập.
Buổi chiều, trong lúc luyện tập, cô nghe tin Tường Vũ sắp phải dẫn đội đến Tụ Linh Thành – nơi các tông môn họp bàn về việc ma vật xuất hiện bất thường gần Cửu Châu Quốc (tên quốc gia).
Vừa nghe đến đó, Hải Anh lập tức nảy sinh ý định "chạy trốn vĩ đại".
Nhưng vừa quay đi, cô đã đụng ngay ánh mắt sắc lạnh của Tường Vũ.
"Chuẩn bị đi, Hải Nguyệt," anh nhấn giọng, gọi cô bằng biệt danh, đồng thời cảnh cáo ngầm: đừng hòng lười biếng.
Tối hôm ấy, dù cơ thể không cần ngủ, Hải Anh vẫn miễn cưỡng lên giường. Cơn mơ kỳ quái lúc sáng khiến lòng cô bất an.
(Về phần giấc mơ, bí mật sẽ liên quan đến "kiếp trước" — khi Hải Anh vẫn còn là Thánh nữ tối cao của Ma tộc.)
Cùng lúc đó tại khu rừng Hắc Vân Lâm.
Lý Trạm đứng trước cỗ quan tài trống rỗng, ánh mắt sắc bén dò xét từng dấu vết lạ.
Một tiếng bước chân khe khẽ vang lên sau lưng anh.
"Ra mặt đi," Lý Trạm lạnh giọng.
Một người phụ nữ bước ra từ bóng tối.
Nàng mặc giáp bạc rực rỡ, khí chất sắc bén như lưỡi kiếm.
Mái tóc bạc xõa dài, khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị. Đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thủng bóng đêm.
Tên nàng là: Lăng Tiêu Sương.
Lăng Tiêu Sương — một trong những "Quỷ hộ vệ" trung thành nhất mà Hải Anh đã tạo ra, luôn âm thầm bảo vệ chủ nhân.
"Ngươi không phải điều tra viên," Trạm lên tiếng.
"Ta chỉ muốn chắc chắn... chủ nhân không sao," Sương bình thản đáp.
Dù ngoài mặt lạnh nhạt, Trạm vẫn thầm khâm phục người phụ nữ này.
Ở cô, có một thứ uy nghiêm bẩm sinh, như một chiến thần bất khuất.
Cả hai trao đổi ngắn gọn rồi tách ra — mỗi người tiếp tục nhiệm vụ của mình, trong lòng đều nặng trĩu cảm giác bất an.
Trong bóng tối, cơn gió thổi qua cánh đồng bỉ ngạn, mang theo mùi máu nồng nặc...