Mấy ngày sau, quan hệ giữa Hải Anh và Đoàn Tường Vũ bớt gượng gạo hơn, nhưng cô vẫn giữ khoảng cách vừa phải. Thế nhưng, sau sự việc “ngủ cùng phòng” bị cả doanh trại đồn rầm trời, Hải Anh bắt đầu thấy hơi khó xử.
Sáng nay, không khí trong trại binh nhộn nhịp hơn hẳn. Các hộ vệ được nghỉ tập luyện nửa ngày để chuẩn bị cho buổi tiệc nhỏ, mừng chiến công lần trước ở khu rừng phía tây. Ai nấy đều hồ hởi, riêng Hải Anh thì thờ ơ như mọi khi.
Tường Vũ đích thân sai người mời cô tới phòng bếp.
Khi tới nơi, Hải Anh chỉ thấy anh đứng khoanh tay, dựa vào tường nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc — ánh mắt mà mỗi lần nhìn cô đều cảm thấy bất an.
"Ta nghe nói, ngươi nấu ăn rất giỏi?" – Tường Vũ nhếch môi hỏi, giọng điệu như châm chọc.
"...Cũng tạm." – Hải Anh đáp cộc lốc.
"Vậy thì bữa tiệc hôm nay, ngươi nấu."
Cô nhíu mày định từ chối, nhưng thấy anh bày ra bộ dạng 'không chấp nhận phản đối', đành thở dài nhận lời.
Hải Anh nhanh chóng xắn tay áo, bắt đầu nấu nướng. Cô linh hoạt, thuần thục, dao thái rau nhanh như gió, lửa bếp bùng lên dưới tay cô đẹp như một điệu múa. Người đứng bếp phụ đều tròn mắt kinh ngạc. Mùi hương đồ ăn bốc lên thơm lừng khiến ai nấy nuốt nước bọt.
Riêng Đoàn Tường Vũ — đứng nhìn từ xa mà lòng không yên.
(Overthinking mode bật!)
"Lỡ đâu cô ấy bỏ gì đó vào thức ăn thì sao?"
"Không phải cô ấy rất kỳ lạ sao, lỡ có âm mưu gì thì sao?"
"Nhưng cũng không thể để mọi người ăn thứ có thể nguy hiểm..."
Nghĩ vậy, Tường Vũ nhanh chóng đi tới, không nói không rằng... chọt chọt vào nồi canh mà cô vừa nêm nếm xong.
Thấy thế, Hải Anh sững sờ. Cô chưa kịp phản ứng thì anh lại vội vã rắc thêm... đường vào món mặn và muối vào món ngọt với tốc độ ánh sáng!
"Anh làm cái gì vậy!" – Hải Anh hét lên, hất tay anh ra.
"Ta chỉ... kiểm tra an toàn!" – Tường Vũ cố gắng biện minh, mặt đầy vẻ vô tội.
Cả căn bếp rơi vào im lặng. Một giây sau, Hải Anh giận đến mức suýt dùng cái muôi đập đầu anh, còn đám binh sĩ thì ôm bụng cười lăn lộn.
Kết quả, bàn tiệc hôm đó có các món:
-Canh siêu ngọt.
-Món kho mặn đắng.
-Tráng miệng thì mặn chát.
Ai nấy ăn mà nước mắt tuôn rơi... không biết là vì cảm động hay vì... quá mặn.
Riêng Đoàn Tường Vũ, bị Hải Anh "tặng" riêng một chén canh ngọt muốn bể đầu lưỡi. Anh ngồi cứng ngắc, gương mặt méo xệch.
Cuối cùng, Tường Vũ giơ tay đầu hàng:
"Được rồi, từ giờ bếp núc ta tuyệt đối không can thiệp vào nữa! Cô nấu gì ta ăn đó!"
Hải Anh cười nhếch môi, ánh mắt đầy nguy hiểm:
"Trễ rồi, tam thái tử điện hạ."
Và thế là đêm đó, tam thái tử Đoàn Tường Vũ vừa ăn vừa chịu phạt — bị Hải Anh bắt nếm hết toàn bộ những món ăn thảm họa… do chính anh “phá hoại”!