Ngoại truyện: Món ăn của Hải Anh và Tường Vũ

Hải Anh đang đứng trước bếp, đôi tay khéo léo cầm dao thái từng miếng rau, từng lát thịt, tất cả đều hoàn hảo như những món ăn trong những nhà hàng nổi tiếng mà cô đã từng thử qua. Mùi hương thơm ngào ngạt bắt đầu lan tỏa khắp gian bếp, khiến những ai đi ngang qua đều không thể không nuốt nước miếng.

Cô vốn có tài nấu ăn rất ngon, là sở thích từ thuở nhỏ khi cùng mẹ vào bếp. Từng bước, từng công đoạn của cô đều được thực hiện tỉ mỉ, chính xác. Đặc biệt, với tài năng tuyệt vời của mình, món ăn của Hải Anh luôn có một hương vị khác biệt, đầy quyến rũ.

Tường Vũ, dù không phải là người quá quan tâm đến bếp núc, nhưng hôm nay, vì một lý do không thể lý giải nổi, anh lại muốn vào xem. Cứ tưởng chỉ là một món ăn bình thường, nhưng không hiểu sao anh lại lo lắng đến vậy. Bước vào gian bếp, anh nhìn thấy Hải Anh đang rất chăm chú, nhưng những nghi vấn bắt đầu xuất hiện trong đầu.

_"Nàng... thêm gia vị chưa nhỉ?"_ Anh hỏi, ánh mắt nghiêm túc, như thể Hải Anh là một đầu bếp lạ mặt mà anh không thể tin tưởng.

Hải Anh hơi nhướng mày, nhưng không nói gì, tiếp tục công việc. Cô rất bình tĩnh, nhưng lòng trong dường như có chút buồn cười vì sự lo lắng thái quá của anh.

Tường Vũ không thể chịu đựng được nữa, anh bước đến gần và nhìn vào nồi canh đang sôi. _"Tại sao lại có mùi lạ như vậy?"_ Anh hỏi, mặt đầy nghi hoặc, như thể cô đang chuẩn bị nấu cái gì đó không phải ăn.

Hải Anh bật cười, _"Đây là món canh nấm mà tôi thích ăn. Không có gì lạ đâu."_

Tường Vũ vẫn không yên tâm, nhìn đĩa thịt bò, _"Nàng... thái thịt như vậy sao? Nó quá dày rồi."_

Hải Anh không thể không bật cười lần nữa, lắc đầu _"Anh nghĩ tôi chưa bao giờ nấu à?"_

Nhưng Tường Vũ không nghe, anh tiếp tục lo lắng, nhìn quanh như thể có điều gì đó không ổn. Và rồi... anh làm điều mà Hải Anh không thể ngờ tới.

_"Này!"_ Anh đột ngột đứng dậy, định đi qua cửa sổ để lấy một thứ gì đó. Nhưng trong lúc đó, tay anh vô tình va phải nồi canh đang sôi, khiến một phần nước canh tràn ra ngoài.

Hải Anh trừng mắt nhìn anh, nhưng anh vẫn chỉ chăm chú nhìn cô, như thể hành động của mình không có gì sai. _"Chẳng phải đây là món canh của nàng sao? Ta chỉ muốn giúp..."_

_"Anh giúp kiểu gì vậy?!"_ Hải Anh không thể nhịn được nữa, giơ tay lên, một cái tát giòn tan vang lên, khiến khuôn mặt Tường Vũ đỏ bừng. _"Đúng là không biết giúp gì!"_

Cả hai đứng nhìn nhau, một sự tĩnh lặng ngắn ngủi. Nhưng rồi, không thể kiềm chế được, họ cùng cười phá lên. Những tiếng cười vang dội trong bếp như một giai điệu ngọt ngào, làm không khí trở nên dễ chịu hơn bao giờ hết.

_"Được rồi, lần sau anh đừng làm vậy nữa. Đừng làm gián đoạn bếp của tôi."_ Hải Anh cười khẩy, mắt vẫn ánh lên một chút tinh nghịch.

_"Ta chỉ lo lắng cho nàng thôi."_ Tường Vũ vẫn không bỏ cuộc, nhưng nét mặt anh dịu lại, có chút dịu dàng, và một chút thỏa mãn khi nhìn thấy cô cười.

Món canh nấm cuối cùng vẫn hoàn thành, mặc dù có vài lần bị Tường Vũ "can thiệp" không cần thiết. Hải Anh mỉm cười khi nhìn món ăn của mình. _"Thế nào, anh có muốn thử không?"_

Tường Vũ chỉ biết gật đầu, vì không thể từ chối, dù là món ăn bị "phá hoại" đôi chút. Anh nếm thử và không giấu nổi sự kinh ngạc. _"Món ăn này... tuyệt quá!"_

Hải Anh chỉ mỉm cười tự hào, rồi nháy mắt. _"Đừng lo, lần sau tôi sẽ làm lại cho anh, miễn là không có thêm sự "trợ giúp" nào."_

Tường Vũ cười khổ, nhưng trong lòng anh biết, dù thế nào thì cũng chẳng thể thiếu cô.