Chương 15: Ký Ức Lên Tiếng

Tường Vũ nằm bất động trong căn phòng nhỏ im ắng. Đêm sâu lắng, chỉ có ánh trăng mờ chiếu qua khung cửa sổ, trải lên gương mặt tuấn mỹ đang nhíu chặt vì những cơn mơ vỡ vụn.

Trong giấc mộng, anh thấy một cô gái.

Mái tóc trắng như tuyết buông dài, lay động nhẹ dưới gió, đôi mắt cô ánh lên sắc sáng kỳ lạ — một bên là màu sáng trong, một bên tối thẳm như vực sâu.

Họ đứng đối diện nhau, giữa rừng hoa quỳnh trắng xóa.

Cô gái cười với anh, ngây thơ và dịu dàng như làn gió đầu xuân.

Tường Vũ chìa tay ra. Cô cũng vươn tay, những ngón tay lạnh giá của cô khẽ chạm vào đầu ngón tay anh. Một tia sáng ấm áp bùng lên trong lòng bàn tay họ, như khắc ghi một lời hứa nào đó mà anh không thể nhớ.

Rồi cảnh vật vụt biến.

Anh thấy cô gái ấy — vẫn là cô, nhưng toàn thân bê bết máu, nằm thoi thóp bên cạnh mình.

Bàn tay bé nhỏ run rẩy cố nắm lấy áo anh, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó.

Xung quanh là tiếng gió rít, là mùi máu tanh nồng.

Anh cúi xuống, ôm lấy cơ thể lạnh ngắt ấy, gào thét gọi tên cô — một cái tên mà giấc mơ không cho phép anh nghe thấy.

Tường Vũ giật mình tỉnh dậy.

Mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo, trái tim như bị ai đó siết chặt. Anh đưa tay lên ngực, tim đập loạn nhịp, mắt vô thức ươn ướt.

“Tại sao…” Anh khẽ thì thào. “Tại sao lại đau thế này…”

Bên ngoài phòng, trong bóng tối, một bóng người lặng lẽ nhìn anh.

Lý Trạm đứng đó, ánh mắt phức tạp. Cậu biết — giấc mơ đã bắt đầu.

Vài ngày trước đó.

Trong một gian mật thất bí mật sâu trong lòng núi Lục Minh Tông, những nhân vật quyền lực nhất, trừ Tông chủ Hải Anh, đang tụ họp.

Trên bàn tròn, những ngọn đèn nhỏ cháy leo lét, hắt ánh sáng mờ đục lên gương mặt căng thẳng của mọi người.

“Ta phản đối.” Tiêu Sương đứng bật dậy, giọng nói lạnh lùng. “Nếu ngài ấy có thể nhớ lại tất cả, thì tại sao chúng ta phải cản ngài?”

“Cô không hiểu.” Một trưởng lão già ngồi phía đối diện lắc đầu nặng nề. “Ký ức kia... là nỗi đau ngàn năm không thể xóa. Ngài ấy bây giờ đã khác, đã không còn là Hải Anh đẫm máu và tuyệt vọng của ngày xưa nữa.”

“Vậy sao?” Tiêu Sương cười nhạt. “Các người sợ Hải Anh đau khổ, hay sợ ngài ấy... không còn kiểm soát được sức mạnh?”

Không khí trong phòng chùng xuống.

Lý Trạm siết chặt tay, gằn giọng:

“Dù vì lý do gì, ta không cho phép ngài ấy chìm trong hận thù một lần nữa. Ta thà làm kẻ phản bội, còn hơn nhìn ngài ấy... đau đớn đến mức không còn là chính mình.”

“Chúng ta cũng không thể can thiệp vào số phận.” Mục Hiểu lên tiếng, ánh mắt ôn hòa. “Cô ấy... cần tự quyết định.”

Tô Vân Mạch gật đầu, đồng tình với Mục Hiểu.

Phe trung lập hình thành trong âm thầm.

Tranh cãi nổ ra, kịch liệt và cay đắng.

Những người từng chung một chiến tuyến giờ đây chia thành ba phe rõ rệt:

Phe ngăn cản ký ức quay về: dẫn đầu bởi Lý Trạm.

Phe không ngăn cản: Tiêu Sương và những người ủng hộ.

Phe trung lập: Mục Hiểu và Tô Vân Mạch.

Ánh đèn trong mật thất chập chờn như phản chiếu sự chia rẽ nứt vỡ trong lòng mỗi người.

Cuối cùng, cuộc họp tan vỡ trong im lặng.

Lý Trạm đứng lại một mình, tay đặt lên ngực, nơi trái tim cậu nhức nhối.

“Ngài có thể hận ta...” Lý Trạm khẽ nhắm mắt. “Nhưng ta nguyện chịu mọi tội lỗi, chỉ cần ngài sống... sống mà không phải rơi vào vực thẳm.”

Ngoài bầu trời, mây đen âm u lặng lẽ kéo tới.

Số phận đã bắt đầu lay động.

Một lần nữa, họ sẽ phải đối mặt với lựa chọn:

Giữ lại bình yên giả tạo, hay đối mặt với ký ức tàn khốc chôn vùi suốt ngàn năm.