Chương 16: Tóc Trắng Trong Giấc Mơ Cũ

Đoàn Tường Vũ tỉnh dậy từ rất sớm. Trời vẫn còn nhá nhem, ánh sáng mờ đục lặng lẽ rọi qua khung cửa gỗ. Giấc mơ kỳ lạ ấy vẫn còn đọng lại trong tâm trí, mơ hồ mà ám ảnh. Trong mơ, anh thấy một cô gái với mái tóc trắng đứng đó, gương mặt bị ánh sáng che khuất nhưng ánh mắt lại như đang nhìn xuyên qua anh. Sau đó, cảnh vật mờ đi, và người con gái ấy lại nằm bên cạnh anh, thoi thóp hơi thở, máu thấm ướt y phục.

Anh không thể hiểu nổi... tại sao bản thân lại mơ thấy một cảnh tượng xa lạ mà cảm giác lại thân thuộc đến thế.

Tường Vũ khoác ngoại bào, bước ra khỏi phòng. Hành lang dài phủ sương mỏng, không khí nơi Tông môn Thương Dương vẫn ẩm lạnh như mọi ngày, nhưng hôm nay lại trĩu nặng lạ thường.

Tại khu luyện tập, chỉ có vài đệ tử đang tập luyện trong im lặng. Không ai cười, không ai lên tiếng. Cái tên "Hải Anh" như một cơn gió vừa lướt qua, để lại sự chấn động chưa tan. Không ai ngờ được người con gái đó lại là Tông chủ của Lục Minh Tông — một trong Bát Đại Tông mạnh nhất. Cũng không ai ngờ rằng... cô đã âm thầm rời đi sau hội nghị, để lại một khoảng trống khó lấp đầy.

Tường Vũ đứng một lúc giữa sân, kiếm trong tay không rút ra. Những ký ức về cô cứ lần lượt ùa về — giọng nói, ánh mắt, và cả câu hỏi hôm nào: “Chàng có từng... nhớ ta không?”

Anh siết chặt chuôi kiếm, rồi quay người rời khỏi sân tập. Không thể tập trung. Anh cần yên tĩnh.

Men theo lối mòn dẫn ra phía sau núi, anh đi sâu vào khu rừng. Gió thổi khe khẽ, lá khô xào xạc dưới chân. Bất chợt, phía trước anh, một bóng người mờ ảo lướt qua như gió.

Tường Vũ lập tức đuổi theo.

Người kia không quay lại, nhưng tốc độ nhanh kinh ngạc. Không để lại một âm thanh nào, bóng ấy uyển chuyển xuyên qua rừng cây như một cơn gió bạc. Anh nghiến răng, dốc toàn lực bám sát.

Cho đến khi cả hai dừng lại ở nơi sâu nhất trong rừng — một khoảng trống giữa những tán cây già. Người kia không chạy nữa, mà chậm rãi bước ra khỏi bóng tối. Ánh sáng mặt trời vừa xuyên qua kẽ lá chiếu lên gương mặt người nọ.

Lý Trạm.

Tường Vũ sững người.

Y phục của cậu ta vẫn là trang phục của Lục Minh Tông. Tại sao người của Lục Minh Tông lại có mặt ở Thương Dương Tông?

Như đoán được suy nghĩ trong đầu anh, Lý Trạm chỉ thở nhẹ, rồi lên tiếng bằng giọng không chút dao động:

“Đừng tiếp cận Tông chủ của ta nữa.”

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng lại mang hàm ý sâu xa. Không phải đe dọa, cũng không phải nài nỉ. Đơn giản là một lời cảnh báo.

Tường Vũ không đáp, chỉ lặng im nhìn Lý Trạm, nét mặt vẫn bình tĩnh. Anh hiểu rõ... đó là sự bảo vệ, nhưng cũng là tách biệt.

Sau câu nói đó, Lý Trạm quay lưng rời đi, bước chân biến mất giữa những tán rừng.

Tường Vũ đứng đó rất lâu, ánh mắt trầm mặc. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn. Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh mái tóc trắng trong giấc mơ.

“Lục Minh Tông... được thành lập hơn tám trăm năm trước,” anh lẩm bẩm. “Chưa từng có ai biết mặt các đời Tông chủ, trừ những kẻ nắm giữ chức vụ quan trọng.”

Anh nhìn lên bầu trời, nơi mây đen đang dần tụ lại.

Mưa... sắp đến.

Anh quay người trở lại Tông môn, lòng vẫn ngổn ngang. Giấc mơ. Mái tóc trắng. Câu hỏi của cô. Ánh mắt khi cô rời đi. Và cả câu cảnh cáo vừa rồi...

Tối hôm đó, anh trằn trọc mãi không ngủ được. Những suy nghĩ rối ren dồn lại khiến anh không tài nào tĩnh tâm.

Ở một nơi khác.

Dưới cơn mưa phùn se lạnh, một cô gái với mái tóc trắng như tuyết đang lặng lẽ đi dạo. Tay cầm một chiếc dù đỏ, Hải Anh ngước mặt lên trời, đôi mắt thản nhiên đón lấy từng giọt nước lạnh buốt.

“Lý Trạm đã gặp chàng rồi sao...” — cô khẽ nói, giọng gần như hòa vào tiếng mưa.

Mọi việc xảy ra ở Lục Minh Tông — cô đều biết cả. Những người từng uống máu cô, không ai hay rằng giữa họ và cô đã tồn tại một mối liên kết sâu sắc đến mức mỗi hành động, mỗi ý nghĩ của họ đều không thoát khỏi tầm mắt cô.

Họ không biết. Nhưng cô biết tất cả.

Cuộc họp bí mật không có cô. Việc Tông môn chia thành ba phe — một muốn ngăn cô khơi lại ký ức xưa, một không muốn cản trở gì, và một chọn cách đứng ngoài cuộc. Cô đều đã biết.

Từng bước chân cô nhẹ nhàng giữa cơn mưa.

Nước mưa dần đổi sắc. Màu đỏ thẫm loang lổ như máu rơi xuống mặt đất.

Cô gái với mái tóc trắng, cây dù đỏ, dần biến mất trong làn sương mù đang dâng cao...