Tiếng kim loại vang vọng trong sân tập lúc bình minh còn chưa lên cao. Đoàn Tường Vũ và Phong Dực đang giao đấu, những nhát kiếm va chạm mạnh mẽ nhưng lại thiếu đi sự sắc bén vốn có của Tường Vũ. Phong Dực nhíu mày, thu kiếm lại khi trận đấu kết thúc.
“Dạo này ngài trầm lặng hẳn đấy,” Phong Dực lên tiếng.
Từ phía sau cột đá, một giọng nói trầm trầm vang lên. “Không chỉ Phong Dực, ta cũng cảm nhận được điều đó.”
Thanh Hàn bước ra khỏi bóng tối, khoanh tay đứng nhìn. “Nếu là ngài của trước đây, chắc đã nổi giận, đập vỡ vài cái bình hoa, hoặc lao ra đánh nhau cho hả giận rồi.”
Tường Vũ im lặng, không đáp. Hai người kia liếc nhau, cùng hiểu rằng vị điện hạ ngạo nghễ năm nào đã thay đổi. Vì ai? Họ không cần hỏi cũng biết.
Cuối buổi luyện tập, cả hai quyết định kéo Tường Vũ ra ngoài “giải sầu”. Không ai rõ ai là người khởi xướng, chỉ biết khi tỉnh táo lại thì cả ba đã ngồi trong một kỹ viện nổi tiếng. Nhưng lần này, không ai trong họ có vẻ hào hứng.
Ngay khi bước vào, một người phụ nữ xinh đẹp bước ngang qua, để lại một nụ cười mỉm trước khi biến mất sau rèm. Không lâu sau, một căn phòng với ánh đèn lờ mờ, bầu không khí nồng hương hoa cùng chăn lụa mềm mại được dọn sẵn.
Tường Vũ im lặng. Không như trước đây—ngày xưa, nơi này là chốn anh thường lui tới để tiêu khiển, để quên đi trách nhiệm, để sống thật với phần kiêu ngạo và bất cần trong anh. Nhưng giờ, mọi thứ chỉ còn là cái vỏ rỗng.
Rồi một nữ nhân bước vào. Không quá lòe loẹt, nhưng từng bước đi của cô lại như đang khiêu vũ với gió. Cô đến gần, rót rượu cho Tường Vũ và mỉm cười đầy mê hoặc. Khi cô đặt tay lên vai anh, anh quát khẽ:
“Tránh xa ta ra.”
Cô không giận, chỉ bật cười. “Có lẽ vị Thái tử đây chỉ có hứng thú với chủ nhân của ta thôi nhỉ?”
Cả ba người đều ngạc nhiên. Tường Vũ nheo mắt. “Ngươi nói gì?”
Cô gái nghiêng đầu. “Ta tên là Hoa Linh. Từng là người của Lục Minh Tông.”
Và như để chứng minh, đôi mắt đen nhánh của cô dần chuyển sang sắc đỏ rực rỡ trong bóng tối.
Phong Dực và Thanh Hàn lập tức thủ thế, nhưng Hoa Linh chỉ ngồi xuống, nhẹ nhàng vén váy. “Không cần căng thẳng đến thế đâu. Ta đến đây không phải để gây sự. Ta chỉ muốn kể một câu chuyện…”
“Ta từng là một kỹ nữ, đẹp và tài năng, từng làm cả triều đình rung động. Nhưng chính điều đó lại khiến ta bị ganh ghét. Một vị hoàng hậu đã sai người hủy hoại ta, cả nhan sắc lẫn danh dự… Lúc trốn chạy trong rừng, ta bị thương nặng, tưởng rằng sẽ chết. Nhưng cô ấy—Hải Anh—đã xuất hiện giữa màn mưa.”
“Cô ấy hỏi ta: ‘Ngươi muốn sống không?’ Rồi bảo rằng, nếu muốn sống, ta phải từ bỏ ánh sáng, trở thành bóng tối, là kẻ bị người đời ghê sợ. Ta đã đồng ý.”
“Sau này, khi đã hồi phục và sống nhiều năm cùng Lục Minh Tông, ta chọn rời đi. Nơi đây—kỹ viện này—từng là nhà của ta. Hải Anh chấp nhận, nhưng cũng nhắc: ‘Từ giờ, ngươi không còn là người của ta nữa.’”
“Người ngoài không hiểu, nhưng ta biết cô ấy làm vậy để bảo vệ ta.”
Tường Vũ lặng đi trong lúc nghe. Hoa Linh nhìn anh rồi cười khẽ:
“Ngươi có điều gì muốn nói, đúng không? Cứ nói đi. Nếu cứ kìm nén, thì mãi mãi ngươi sẽ không bước ra khỏi bóng tối trong lòng mình.”
Tường Vũ khẽ thở dài, nhìn ly rượu sóng sánh trên tay:
“Ta… không hiểu bản thân nữa. Từ khi biết cô ấy là ai… không, từ khi gặp cô ấy, mọi thứ trong ta đều đảo lộn. Ta từng nghĩ bản thân là người mạnh mẽ, có thể vượt qua mọi thứ, nhưng chỉ một ánh nhìn của cô ấy… lại khiến ta dao động. Cảm giác như đã từng gặp cô ấy ở đâu đó, rất xa xăm, rất lâu rồi. Nhưng cũng rất gần, như là một phần ký ức bị lãng quên.”
Hoa Linh lặng thinh một lúc rồi gật đầu:
“Ngươi đã yêu cô ấy. Dù có thừa nhận hay không, thì tâm trí ngươi đã không còn dành cho ai khác.”
“Nếu ngươi thực sự muốn tìm câu trả lời, thì đừng tìm trong trí nhớ… mà hãy tìm bằng trái tim. Có lẽ… thứ ngươi cần không phải là hiểu cô ấy là ai, mà là hiểu ngươi là ai khi ở bên cô ấy.”
Cô cười, uống cạn chén rượu, rồi đứng dậy rời đi, để lại ba người đàn ông ngồi đó, trầm ngâm trong ánh sáng lờ mờ.
Chuyển cảnh – Hải Anh
Cơn mưa rả rích đổ xuống mái đình cổ hoang phế. Hải Anh đứng dưới mái hiên gãy, tay cầm dù đỏ, mắt nhìn ra không gian mịt mờ trước mặt. Lá rụng tơi tả, đất bùn trơn trượt, một đêm đầy hơi lạnh và những điềm xấu.
Trong không gian đó, cô lặng thinh. Lòng đang cảm nhận rõ từng chuyển động của những người từng uống máu mình – kết nối vô hình ấy như sợi tơ khẽ lay trong cơn gió.
Cô khẽ nhắm mắt. “Ngươi vẫn không thay đổi… vẫn là ánh sáng mà ta không thể chạm vào.”
Giữa màn sương và huyết vũ, thân ảnh Hải Anh từ từ mờ đi… rồi lại biến mất.