Trong không gian mờ ảo của một căn phòng tối, chỉ có ánh trăng nhạt chiếu qua khe cửa sổ, Lý Trạm đứng bất động, đôi mắt lóe lên sự giận dữ. Cả căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở nặng nhọc của anh, xen lẫn là hơi thở của Hoa Linh. Cô ngồi trước bàn trang điểm, ánh nến yếu ớt phản chiếu trên khuôn mặt điềm tĩnh của cô, giống như một người phụ nữ đang hoàn toàn không quan tâm đến sự hiện diện của Lý Trạm.
Lý Trạm không thể chịu nổi sự im lặng này. Anh bước lên phía trước, từng bước chân dường như vặn vẹo không khí, mang theo một cảm giác bất an.
"Hoa Linh," Lý Trạm nói, giọng anh lạnh lùng nhưng không thể che giấu sự tức giận, "Cô đã làm gì? Sao lại tiết lộ những thông tin đó với Tường Vũ?"
Hoa Linh từ từ quay lại, nụ cười mỉm hiện lên trên môi. Cô nhìn thẳng vào mắt Lý Trạm, như thể đang đánh giá anh, rồi nói một cách nhẹ nhàng, nhưng đầy mỉa mai.
"Tôi chỉ nói sự thật," cô trả lời, giọng không chút sợ hãi, "Còn anh, sao phải giận dữ đến vậy? Đúng là Tường Vũ có thể là một mối nguy, nhưng anh ấy cũng chỉ là một con cờ trong trò chơi của chúng ta."
Lý Trạm bước lên gần hơn, ánh mắt anh đen lại. "Cô không hiểu sao? Anh ta là mối đe dọa đến tất cả mọi thứ chúng ta đang cố xây dựng. Cô có biết bao nhiêu lần tôi đã cố gắng bảo vệ cô, bảo vệ chủ nhân của chúng ta? Nhưng cô lại làm vậy, tự đi tìm cái chết cho chính mình."
Hoa Linh đứng dậy, đôi mắt ánh lên sự sắc sảo, có chút hài hước. "Tôi không cần sự bảo vệ của anh, Lý Trạm. Tôi là người của Lục Minh Tông, và tôi biết rõ những gì tôi làm. Anh cứ giận đi, nhưng đừng quên, tôi cũng là một phần của tông môn này, và tôi không dễ bị đe dọa như anh nghĩ."
Sự im lặng kéo dài trong không gian, chỉ có tiếng gió ngoài cửa sổ thổi nhẹ vào phòng. Lý Trạm đứng im, trong lòng hắn hỗn loạn. Cô ta đang thử thách sự kiên nhẫn của hắn, nhưng hắn không thể lờ đi những lời cô nói. Hắn yêu cô, và cô lại không hề sợ hãi hay e ngại bất cứ điều gì.
Cuối cùng, anh cắn chặt răng, bước lại gần cô, đôi mắt lấp lánh một quyết tâm không thể lay chuyển.
"Vậy nếu cô không chịu hiểu, thì tôi sẽ ép cô hiểu," Lý Trạm nói, giọng khàn khàn, "Tôi không muốn làm tổn thương cô, nhưng tôi sẽ làm những gì cần thiết để bảo vệ chủ nhân."
Hoa Linh nhìn anh với một vẻ mặt không chút hoảng sợ, ngược lại, cô còn cảm thấy thú vị. Cô cười khẽ, rồi nói:
"Anh không phải là kẻ mạnh nhất ở đây, Lý Trạm. Dù có bảo vệ tôi đến đâu, anh cũng không thể kiểm soát được tất cả mọi thứ. Đừng quên, tôi không phải là một cô gái yếu đuối như anh nghĩ."
Cô nói xong, nhẹ nhàng vẫy tay một cái, và một tấm vải mỏng bay lượn trong không gian, lập tức cuốn quanh tay Lý Trạm. Cảm giác lạnh buốt của linh lực xuyên qua cơ thể anh khiến anh giật mình.
"Đây là cách tôi chiến đấu," Hoa Linh tiếp tục, "Không vũ khí, chỉ có linh khí và sự thông minh. Nếu anh muốn đánh bại tôi, anh phải đối mặt với chính bản thân mình."
Lý Trạm nheo mắt, ngay lập tức rút kiếm và lao về phía Hoa Linh, nhưng cô đã nhanh chóng né tránh. Tấm vải bay lượn quanh không gian, tấn công anh bằng những cú đánh mạnh mẽ, mỗi cú đánh như một đòn chí mạng. Cơ thể Lý Trạm chao đảo, nhưng anh không hề từ bỏ. Anh phải chiến đấu đến cùng, vì bảo vệ Hải Anh.
Cả hai chiến đấu mãnh liệt trong căn phòng tối, mỗi đòn tấn công đều mang theo linh lực mãnh liệt, dường như có thể xé nát không gian. Tuy tốc độ của Hoa Linh không nhanh như Lý Trạm, nhưng mỗi cú đánh của cô đều mạnh mẽ, đầy uy lực. Cô đã từng khiến Hải Anh phải e dè trước sức mạnh của mình.
Cuộc chiến kéo dài mãi, đến khi Lý Trạm bắt đầu cảm thấy kiệt sức. Cuối cùng, anh dừng lại, thở hổn hển, đôi mắt lóe lên sự thất vọng. Dù anh có sức mạnh vượt trội, nhưng đối mặt với Hoa Linh, anh không thể nào thắng nổi.
"Đủ rồi," Lý Trạm nói, giọng trầm xuống, "Tôi không thể làm tổn thương cô."
Hoa Linh nhìn anh, không cười, nhưng ánh mắt của cô vẫn đầy kiên định. "Anh không thể đánh bại tôi, Lý Trạm. Nhưng đừng quên, tôi sẽ luôn đứng về phía Hải Anh, dù anh có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa."
Lý Trạm đứng im, không biết phải làm gì tiếp theo. Cả hai đứng trong bóng tối, thở dốc, nhưng cả hai đều hiểu rằng cuộc chiến này không chỉ là về sức mạnh. Nó là cuộc chiến của lòng trung thành, của sự bảo vệ và những tình cảm phức tạp mà họ không thể kiểm soát.
Sau cuộc chiến, khi Lý Trạm rời đi, Hoa Linh ngồi lại, thở dài. Cô biết mình đã gây ra một mớ rắc rối, nhưng cô cũng biết rằng, trong cuộc chiến này, cô không thể thua. Hải Anh cần sự bảo vệ, và dù thế nào, cô cũng sẽ luôn đứng bên cạnh cô ấy.
Tại Vọng Linh Cốc, có một bóng cô nương đó chính là Hải Anh ngồi trên một tảng đá lớn, ánh mắt xuyên qua màn sương mù, xa xăm như thể đang cảm nhận được từng động tĩnh ngoài kia. Cô cảm nhận được trận chiến giữa Lý Trạm và Hoa Linh, từng cú đòn, từng nhịp thở. Cô không hề bất ngờ, mọi thứ đều nằm trong dự tính của cô.
Hải Anh thở dài, một cảm giác mệt mỏi ập đến. Đúng như cô đã nghĩ, mọi thứ dần sẽ đi theo quỹ đạo của nó. Cô chỉ cần thêm chút thời gian nữa.
Hải Anh (thì thầm, đôi môi khẽ nhếch): "Phiền phức thật..."
Cô khép mắt lại, ánh sáng lạnh lẽo của Vọng Linh Cốc bao phủ xung quanh, như một chiếc vòng xoáy không bao giờ dừng lại.