Ngoại truyện – Dưới Ánh Trăng Máu

Ánh trăng mờ nhạt rơi trên nền tuyết phủ lối, không gian trong rừng tĩnh lặng đến đáng sợ. Hai bóng người lướt nhanh qua những thân cây cổ thụ, tiếng áo giáp khẽ vang trong đêm.

Phong Dực: "Kỳ lạ thật. Vừa rồi rõ ràng có sát khí. Ngươi cảm nhận được không?"

Thanh Hàn (gật đầu): "Không giống một sát thủ bình thường. Cảm giác như... như đang bị thứ gì đó vô hình dõi theo."

Cả hai dừng bước, quay lưng về nhau, thủ thế. Không một tiếng động. Gió ngưng thổi, bóng tối bỗng dày đặc hơn thường lệ.

Một giọng nói vang lên từ khoảng không – thấp, lạnh và không có chút nhân tính:

"Cẩn thận thật đấy… đúng như ta nghĩ, những kẻ quanh hắn đều không tầm thường."

Một bóng người không mặt, bao phủ bởi sương đen, bước ra từ giữa rừng. Không khí lạnh buốt bỗng chốc trở nên nặng nề. Kẻ đó không tấn công, cũng không lộ sát ý rõ rệt, chỉ đứng đó... nhìn.

Phong Dực: "Ngươi là ai?"

Vô Diện: "Không cần biết. Ta không đến để giết... chỉ muốn nhìn kỹ hơn, những kẻ được chọn để ở bên cạnh 'ánh sáng' ấy."

Thanh Hàn (siết chặt kiếm): "Ánh sáng?"

Vô Diện (cười khẽ): "Kẻ các ngươi bảo vệ. Kẻ mà 'nàng ấy' từng yêu thương… từng cố cứu… nhưng lại là gốc rễ của mọi sai lầm."

Không cần thêm lời cảnh báo, Phong Dực và Thanh Hàn cùng lao lên, phối hợp như một cặp sói săn. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, bóng đen tan biến, như thể chưa từng tồn tại.

Một luồng gió rét lướt qua gáy họ. Giọng nói cuối cùng vang lên phía sau lưng:

"Yên tâm. Ta không giết người của nàng… Ít nhất là hiện tại. Nhưng hãy nhớ lấy… bóng tối đã thoát khỏi xiềng xích."

Hắn biến mất. Không để lại dấu vết. Chỉ có một chiếc lông vũ trắng nhuộm máu rơi trên nền tuyết.

Phong Dực nhặt lấy. Ánh mắt nghiêm trọng.

Thanh Hàn: "Hắn không tầm thường. Có thể… không phải là con người."

Phong Dực: "Không. Là thứ gì đó... rất gần với Hải Anh."

Gió đêm lùa qua song cửa, mang theo hơi lạnh buốt da. Trong một gian phòng yên tĩnh giữa tông môn, Tường Vũ ngồi bên bàn, tay khẽ vuốt bìa một quyển sách chưa lật. Ánh nến chập chờn lay động, soi rõ đôi mắt u trầm như có gì đó đang gợn lên bên trong.

Anh chợt quay đầu nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, một con quạ trắng lặng lẽ đậu trên cành cây khô, đôi mắt đỏ máu của nó khóa chặt lấy anh.

Chỉ trong một chớp mắt—nó tan thành làn sương mỏng.

Tường Vũ đứng dậy, bước tới bên cửa sổ. Không có ai, không có dấu hiệu nào. Nhưng tim anh đập nhanh hơn thường lệ.

“Cảm giác này… là gì vậy?”

Anh không biết, nhưng đâu đó trong gió, một giọng cười lạnh mơ hồ vẫn vang vọng:

"Bóng tối luôn biết tìm về nơi có ánh sáng..."