Ánh trăng mờ nhạt rơi xuống mái đình cổ, phản chiếu bóng dáng người con gái trong bộ y phục đỏ thẫm đang đứng tựa lan can. Gió đêm thổi nhẹ, cuốn theo hương trầm thoang thoảng như mùi ký ức xa xôi.
Tiêu Sương nhìn người thanh niên đứng trước mặt mình — Đoàn Tường Vũ.
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhưng sâu thẳm, trong đó là một tầng cảm xúc khó đoán. Dường như cô đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra. Khi Hoa Linh tìm đến, ngỏ lời muốn anh được đặt chân vào Lục Minh Tông, cô chỉ im lặng rất lâu trước khi khẽ gật đầu.
“Ngươi muốn gặp lại nàng.”
Giọng Tiêu Sương nhẹ như gió, nhưng lại khiến người nghe không thể coi thường.
Tường Vũ không phủ nhận. Anh siết chặt bàn tay.
“Tôi muốn hiểu nàng. Muốn biết nàng đã trải qua những gì. Muốn... được ở bên cạnh nàng, dù chỉ một lần nữa.”
Tiêu Sương hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên một nụ cười rất nhẹ, vừa như thương hại, vừa như thử thách.
“Nếu vậy, ta sẽ giúp ngươi. Không phải vì ngươi... mà vì nàng. Chủ nhân của ta cần phải nhớ. Cần phải đau. Vì chỉ khi chấp nhận chính mình, nàng mới thật sự tồn tại.”
“Nhưng nhớ cho kỹ,” — cô bước đến gần, đôi mắt như xuyên thấu linh hồn người đối diện — “Lục Minh Tông không phải nơi ai cũng có thể tùy tiện bước vào. Kể cả ngươi. Một khi đã vào, có thể sẽ không còn đường lui.”
Tường Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn kiên định.
“Tôi không cần đường lui.”
Im lặng kéo dài trong tích tắc. Sau cùng, Tiêu Sương xoay người, để lại một câu cuối cùng trước khi bước vào màn đêm:
“Đi theo ta. Đừng nói gì, đừng hỏi gì. Chỉ cần sống sót khi đặt chân đến nơi đó.”
Khi cả hai đặt chân đến ranh giới vô hình giữa thế giới thực tại và lãnh địa của Lục Minh Tông, Tiêu Sương dùng một lệnh ấn màu đỏ đen, tỏa ra một luồng khí dị thường khiến không gian chao đảo. Cánh cổng tách biệt được mở ra trong khoảnh khắc. Nhờ vào lối đi đặc biệt do chính những người thuộc phe không ngăn cản tạo ra, Tường Vũ trở thành người đầu tiên từ bên ngoài được phép tiến vào Lục Minh Tông — mà vẫn còn sống.
Tuy nhiên, sự hiện diện của anh lập tức gây chấn động.
Khi đặt chân vào, vô số ánh mắt từ các đệ tử và trưởng lão quét qua, mang theo sát khí ngấm ngầm. Tường Vũ có thể cảm nhận rõ — nếu không phải vì Tiêu Sương dẫn đường, có lẽ anh đã bị nuốt sống ngay khi bước qua cánh cổng.
Những người đó nhìn anh như thể anh là kẻ mạo phạm thần linh, là kẻ dám xâm nhập nơi thiêng liêng bị che giấu khỏi thế giới bao năm nay.
Và rồi — giữa cơn căng thẳng ấy, hai thân ảnh xuất hiện: một nam một nữ, cả hai đều mặc trang phục mang biểu tượng của Lục Minh Tông, ánh mắt không hề mang sát khí, chỉ đơn thuần là tò mò và... thấu hiểu.
“Ngươi là người mà Tiêu Sương đưa vào?” — nam tử hỏi, giọng điềm đạm.
“Đừng lo. Chúng ta không đến để làm khó ngươi.” — nữ tử cười khẽ.
“Ta là Tô Vân Mạch.”
“Ta là Mục Hiểu.”
“Chúng ta đứng giữa ranh giới của mọi phe trong tông môn này... nếu ngươi cần tìm hiểu, thì cứ hỏi. Bọn ta không ngại kể.”
Dưới lời kể của họ, Tường Vũ dần biết được những mảnh vỡ của sự thật mà anh chưa bao giờ chạm đến.
Anh hiểu vì sao Lý Trạm luôn cảnh giác với anh, vì sao những người trung thành với Hải Anh lại hành động mâu thuẫn, và cũng bắt đầu hiểu... nỗi cô đơn mà nàng đã gánh suốt ngàn năm, khi tất cả ký ức đều bị phong ấn, mà thế giới thì vẫn xoay không ngừng.
Tường Vũ theo chân Mục Hiểu và Tô Vân Mạch rời khỏi quảng trường chính. Họ đưa anh đến một nơi gọi là Vọng Ảnh Đài — một nơi tĩnh lặng trên đỉnh núi phía tây bắc của Lục Minh Tông, nơi từng lưu giữ hình bóng tông chủ trong những năm tháng đầu tiên.
Ngồi xuống bên một phiến đá rộng, Tô Vân Mạch khẽ thở dài:
“Ngươi muốn biết nàng ấy đã từng sống ra sao ở nơi này? Dù có biết, có hiểu… cũng chưa chắc đã đủ can đảm để gánh.”
Mục Hiểu tiếp lời:
“Ngay cả người lớn tuổi nhất trong tông môn cũng không thể nhớ rõ toàn bộ. Có quá nhiều điều bị xóa bỏ, bị phong ấn, hoặc bị cố tình giấu đi. Nhưng... những gì còn sót lại, đủ để khiến người ta rùng mình.”
Họ bắt đầu kể.
Năm đó, Hải Anh vừa xuất hiện, mang theo một sức mạnh khiến tất cả kinh ngạc. Nhưng không ai biết nàng đến từ đâu, xuất thân ra sao. Chỉ biết rằng, máu nàng đỏ sẫm như hồng ngọc, và đôi mắt có hai màu — như bóng tối và ánh sáng cùng tồn tại.
Ban đầu, nàng bị coi là dị đoan, quái vật. Không ai dám lại gần, thậm chí từng có người đề xuất xử tử nàng để tránh tai họa.
Nhưng rồi…
Nàng cứu mạng một người bị độc thể tàn phá toàn thân — chính là Lý Trạm.
Nàng cầm dù đứng giữa mưa máu ở chiến trường phía Bắc, một mình giết trăm kẻ địch chỉ để bảo vệ vài đệ tử yếu ớt bị bỏ lại.
Nàng xây lại thư viện tông môn, tự tay viết hàng trăm cuốn điển tịch cổ thất truyền.
Dần dần, Lục Minh Tông chấp nhận nàng. Tôn nàng làm Tông chủ.
Nhưng đổi lại sự tôn trọng đó là… nỗi cô đơn tuyệt đối.
“Nàng ấy không ăn cùng, không ngủ cùng, không tâm sự cùng bất kỳ ai. Có lần chúng ta nhìn thấy nàng ngồi một mình cả ngày dưới cơn mưa, mắt nhìn xa xăm, như đang nhớ về một điều gì đó đã bị quên lãng.” — Tô Vân Mạch thì thầm.
“Chúng ta từng hỏi... vì sao nàng lại luôn giữ khoảng cách. Nàng chỉ trả lời: ‘Ta đã sống quá lâu, sợ rằng nếu gần thêm một người… sẽ lại mất thêm một người.’”
Tường Vũ lặng người.
Tim anh thắt lại, không phải vì nỗi đau của nàng quá lớn, mà bởi anh biết mình đã từng là người đó — người mà nàng sợ phải mất thêm lần nữa.
Không một ai ở đây biết về sự hy sinh của anh. Không ai nhắc đến tên anh trong những hồi ức. Nhưng Hải Anh vẫn sống, vẫn cười, vẫn bảo vệ tông môn này — mà không nhớ anh là ai.
Tô Vân Mạch liếc nhìn anh, giọng trầm xuống:
“Đừng nghĩ rằng ngươi là người duy nhất muốn ở bên nàng. Nơi đây có hàng chục người thầm lặng yêu mến, kính trọng, và sẵn sàng chết vì nàng. Nhưng không ai dám lại gần.”
“Ngươi là người duy nhất dám bước vào.”
Tường Vũ đứng lên, đôi mắt anh ánh lên một tia kiên định chưa từng có.
“Vậy thì lần này... tôi sẽ không rời đi. Cho dù nàng có nhớ ra tôi hay không, có còn yêu tôi hay không, tôi vẫn muốn ở bên cạnh nàng — với tư cách là người sẵn lòng cùng nàng gánh cả thế giới này.”
Ở một nơi xa cách Lục Minh Tông hàng ngàn dặm, trong tầng sương dày đặc của Vọng Linh Cốc, một bóng người ngồi lặng lẽ trên vách đá.
Mưa lất phất, sương phủ mờ. Hải Anh tựa người vào một thân cây cổ thụ, đôi mắt hai màu khẽ khép hờ như đang chìm trong tĩnh lặng.
Bất chợt, một cơn gió lạnh thổi qua. Nàng mở mắt.
Trong làn khí mờ mịt ấy, linh hồn nàng kết nối với hàng chục mảnh máu từng bị người khác uống — những kẻ đang ở lại trong Lục Minh Tông, kể cả Tô Vân Mạch.
Mọi thứ nàng đều thấy. Mọi lời nói, mọi biểu cảm. Cả Tường Vũ.
Nàng im lặng hồi lâu, rồi khẽ thở dài:
“Cuối cùng… cậu cũng đến rồi.
Đúng là… thật phiền phức.”
Nụ cười thoáng hiện trên môi nàng — vừa như chế giễu, vừa như... chờ đợi.