Tường Vũ bước vào một căn phòng rộng lớn, nơi những bức tranh cổ xưa được treo trên tường. Ánh sáng mờ ảo chiếu qua cửa sổ, làm tăng thêm sự bí ẩn của không gian này. Một cảm giác lạ lùng, như thể có một thứ gì đó đang lôi kéo anh vào một nơi nào đó mà anh không thể khống chế. Trước mặt anh, một vật thể lạ xuất hiện trên chiếc bàn đá, trông giống như một viên ngọc trong suốt, phát ra ánh sáng mờ nhạt. Đó chính là thứ mà những người ở Lục Minh Tông đã đưa cho anh – thứ mà Hải Anh đã để lại, và không ai có thể dùng được… cho đến bây giờ.
"Đây là ký ức của cô ấy," một giọng nói vang lên từ phía sau, khiến Tường Vũ giật mình quay lại. Mục Hiểu đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc.
"Đây là cách duy nhất để bạn hiểu được Hải Anh. Nhưng nhớ, chỉ có bạn mới có thể vào trong ký ức này. Không ai khác," Tô Vân Mạch thêm vào, mắt đầy nghiêm nghị.
Tường Vũ nhìn vào viên ngọc, cảm giác có một sức mạnh kỳ lạ truyền qua tay anh khi chạm vào nó. Anh đưa viên ngọc lên mắt, và ngay lập tức, không gian xung quanh anh bắt đầu thay đổi. Những bức tranh trên tường bỗng mờ dần, biến mất, thay vào đó là một cảnh vật khác.
Tường Vũ bước vào một không gian kỳ lạ, như thể anh đã xuyên qua một lớp màn vô hình, rơi vào một thế giới khác. Trước mặt anh là một ngôi nhà tranh nhỏ, với những cây cối tươi tốt xung quanh. Không khí nơi đây thanh bình, nhưng lại có một nỗi buồn u uất đang vương vấn trong từng cơn gió. Anh nhận ra đây chính là một phần của ký ức Hải Anh, một đoạn ký ức mà cô chưa bao giờ chia sẻ.
Hải Anh, lúc đó chỉ là một cô bé nhỏ xíu, chơi đùa dưới ánh sáng mặt trời trong ngôi làng nghèo. Những đứa trẻ trong làng cười đùa cùng nhau, nhưng không ai dám đến gần cô bé. Với mái tóc trắng như tuyết và đôi mắt hai màu lạ kỳ, Hải Anh trở thành mục tiêu cho những ánh nhìn kỳ lạ và lời dè bỉu. Cô bé đã quá quen với những cái nhìn xa lạ và sự cô đơn.
Từ nhỏ, cô đã sống trong tình yêu thương của cha mẹ, dù họ không phải là những người quyền quý. Cha cô, một người đàn ông dũng cảm và luôn bảo vệ gia đình, mẹ cô – người phụ nữ đẹp, dịu dàng nhưng đôi lúc rất lạnh lùng. Họ yêu cô bằng một tình yêu sâu đậm và không bao giờ rời xa, nhưng sự xuất hiện của cô, với vẻ ngoài kỳ lạ, đã khiến cuộc sống của gia đình bị đảo lộn.
Ngày nọ, khi cô đang ngồi chơi ngoài sân, cô cảm nhận thấy một làn sóng lo sợ từ trong lòng. Bỗng chốc, một đám người xông vào làng, mắt đầy sự thù hận. Một trong số đó là một nhóm kẻ thù của cha mẹ cô, những người không chấp nhận sự tồn tại của cô, cho rằng cô là kết quả của sự kết hợp không hợp pháp giữa một vị thần và một ma tộc.
Cha cô đã chiến đấu để bảo vệ gia đình, nhưng số phận đã nghiệt ngã. Mẹ cô, trong nỗ lực bảo vệ Hải Anh, cũng đã chết dưới tay kẻ thù. Cả hai người đều bị giết trong khi cố gắng giữ cô an toàn.
Sau cái chết của cha mẹ, Hải Anh chỉ còn lại sự cô đơn. Nhưng may mắn thay, một người nông dân già tên là Lý Nhân đã cứu cô khi cô lang thang trên những cánh đồng hoang vắng. Ông là người duy nhất không sợ hãi vì vẻ ngoài của cô, mà còn đối xử với cô bằng tình yêu thương chân thành, như một người ông hiền lành. Lý Nhân nhận Hải Anh về nuôi dưỡng, chăm sóc cô như con gái của mình.
Cô sống những năm tháng bình dị nhưng cũng đầy đau khổ. Mỗi ngày là một cuộc chiến để hòa nhập với thế giới bên ngoài, nơi mà cô luôn bị kỳ thị. Các đứa trẻ trong làng vẫn tiếp tục xa lánh cô, nhưng không phải vì sự thù hận, mà chỉ đơn giản vì sự khác biệt quá lớn giữa cô và họ.
Cô bé Hải Anh luôn phải đối mặt với những lời lẽ xỉa xói từ người khác: "Con ma", "Quái vật", "Ác quỷ". Mái tóc trắng và đôi mắt hai màu của cô đã trở thành biểu tượng của sự kỳ lạ trong mắt mọi người.
Tường Vũ bước vào ký ức của Hải Anh, nhưng lần này không phải là một ký ức êm đềm, mà là một ký ức đầy biến cố và sự khổ đau. Trước mắt anh, một cảnh tượng hiện ra. Đây là một thời điểm mà anh không bao giờ có thể quên – lần đầu tiên gặp Hải Anh.
Cảnh vật xung quanh là một khu rừng hoang vắng, nơi ánh sáng yếu ớt chiếu qua những tán lá cao, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất. Một cô bé với mái tóc trắng như tuyết và đôi mắt hai màu, một đỏ và một đen, đang ngồi một mình dưới gốc cây cổ thụ. Cô bé nhìn lên bầu trời, vẻ mặt đầy sự cô đơn và tuyệt vọng.
Tường Vũ xuất hiện trong ký ức này như một bóng hình mơ hồ, nhưng với sự hiện diện mạnh mẽ của mình, anh cảm nhận được ngay sự buồn bã và cô độc trong ánh mắt của cô bé này. Anh được lệnh phải giết cô, là một phần trong nhiệm vụ của mình, nhưng trái tim anh lại không thể làm được điều đó.
Khi anh tiến lại gần, Hải Anh ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt không hề hoảng sợ, mà là sự trống rỗng, dường như cô đã quen với việc bị người khác xa lánh.
"Ngươi là ai?" Cô bé hỏi, giọng không có chút cảm xúc nào, nhưng ánh mắt ấy đầy vẻ nghi ngờ.
Tường Vũ cảm thấy trái tim mình thắt lại. "Ta là Đoàn Tường Vũ," anh trả lời, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Ta không có ý định làm hại ngươi."
Cô bé nhìn anh, đôi mắt hai màu của cô lấp lánh. "Ngươi nói dối," cô thì thầm, "Ngươi giống tất cả những người khác. Họ luôn đến gần ta, rồi bỏ ta lại một mình."
Tường Vũ cảm nhận được nỗi đau trong lời nói của cô. Anh không biết tại sao, nhưng từ khoảnh khắc đó, anh đã yêu cô. Dù anh biết rõ rằng không thể yêu cô, dù cô không phải là người mà anh nên bảo vệ, nhưng anh không thể rời đi. Anh quyết định làm trái lệnh, bao che cho cô và luôn ở bên cạnh cô.
Khi Hải Anh tròn 15 tuổi, Lý Nhân đã qua đời vì tuổi già. Một lần nữa, cô lại mất đi người thân duy nhất, và lần này, không ai có thể ở bên cô. Cô lang thang một mình trên thế gian, không còn nơi nào để quay về. Nhưng cuộc sống không chịu buông tha cô. Mọi thứ bắt đầu thay đổi khi cô nhận ra một sức mạnh kỳ lạ đang dần thức tỉnh trong mình – sức mạnh từ chính sự kết hợp giữa hai dòng máu: ma tộc và con người.
Thời gian trôi qua, Tường Vũ luôn theo sát Hải Anh, làm bạn với cô, an ủi cô mỗi khi cô bị tổn thương vì những sự xa lánh từ xã hội xung quanh. Anh đi cùng cô qua từng chặng đường, từ khi cô 13 tuổi cho đến lúc cô 18 tuổi. Cảm giác cô đơn trong mắt cô dần dần nhạt đi, thay vào đó là một sự chấp nhận tình yêu mà Tường Vũ dành cho cô.
Vào một ngày mùa xuân, khi Hải Anh đã đủ tuổi trưởng thành, cô nhìn vào mắt Tường Vũ, đôi mắt ấy không còn sự phòng thủ mà thay vào đó là niềm tin và tình yêu. "Ta tin ngươi," cô nói, và lần đầu tiên trong suốt những năm tháng dài cô sống trong cô đơn, Hải Anh mở lòng đón nhận tình yêu của Tường Vũ.
Cả hai yêu nhau, nhưng tình yêu của họ lại là một mối tình bị cấm đoán. Các vị thần và ma tộc đã nhận ra sự thật về Tường Vũ – anh đã lừa dối họ để bảo vệ cô. Họ không thể tha thứ cho sự vi phạm này, và họ quyết định đến tận cùng để kết thúc tình yêu này.
Một đêm, khi Tường Vũ và Hải Anh đang ở bên nhau, những kẻ được phái đến từ các vị thần xuất hiện. Mặt đất rung chuyển, và một cơn gió lạnh lẽo cuốn qua. Tường Vũ nhận ra rằng cuộc sống của anh sẽ kết thúc ở đây, nhưng anh không thể để Hải Anh phải chết. Anh lao vào chiến đấu, bảo vệ cô bằng tất cả những gì mình có.
Anh chiến đấu dũng cảm, nhưng sức mạnh của những kẻ đến từ các vị thần là quá mạnh mẽ. Tường Vũ bị thương nặng, nhưng trước khi anh ngã xuống, anh dùng hết sức lực còn lại để cứu Hải Anh. Anh đưa cô đi xa, vết thương của anh khiến anh không thể tiếp tục bảo vệ cô được lâu. Cuối cùng, anh ngã xuống trong vòng tay của cô, nở một nụ cười yếu ớt.
"Ta yêu ngươi," là lời cuối cùng anh nói, trước khi đôi mắt anh khép lại.
Hải Anh, trong đau đớn và tuyệt vọng, nhìn người mình yêu nằm chết trong vòng tay mình. Cô không khóc, không có tiếng kêu gào, nhưng một thứ gì đó trong cô vỡ vụn. Cô cảm nhận được sự mất mát khủng khiếp và nỗi đau đớn không thể tả nổi. Cái chết của Tường Vũ khiến cô bị thương nặng, nhưng thay vì yếu đuối, nó lại đánh thức cơn giận dữ trong cô. Cô không còn là một cô gái vô tội, mà trở thành một thực thể đầy quyền lực, đầy thù hận.
Hải Anh hắc hóa trong giây phút ấy. Cô giết tất cả những kẻ đã mang đến cái chết cho Tường Vũ và phá hủy mọi thứ xung quanh. Cô quyết định chu du, không còn tìm kiếm sự tha thứ từ bất kỳ ai. Chính trong bóng tối ấy, Hải Anh đã tìm thấy một mục đích mới – không phải là sự trả thù, mà là sự khẳng định bản thân. Cô quyết định tạo ra Lục Minh Tông, một nơi mà không ai có thể đánh bại cô. Nhưng trong hành trình ấy, một lần nữa, cô lại đối mặt với sự mất mát và sự cô đơn, khi mỗi bước đi đều kéo cô ra xa khỏi nhân tính của mình.
Cuối cùng, trong ký ức của mình, cô đã bước vào Vọng Linh Cốc, nơi mà những oan hồn của quá khứ, nỗi đau và sự hắc hóa đã hòa quyện vào nhau, tạo nên một thực thể vĩnh viễn. Một mình cô giam mình trong không gian ấy, để suy ngẫm, để chiến đấu với chính những ký ức không thể quên.