Gió đầu xuân lướt qua những vạt rừng xanh thẳm, mang theo hương mưa nhè nhẹ. Trong khuôn viên yên tĩnh của Tông môn, Tường Vũ đứng bất động rất lâu bên gốc cây ngô đồng, nơi cánh hoa nhỏ màu lam rơi như tuyết sớm. Đôi mắt anh vẫn còn đỏ hoe, không rõ vì sương lạnh hay vì giấc mơ vừa thoáng qua — giấc mơ có giọng nói ấy… của cô.
Hải Anh đã nhớ lại.
Không phải tất cả, nhưng là những mảnh ký ức đủ để khiến trái tim cô run rẩy. Câu nói "Em cũng yêu anh, yêu rất nhiều" vẫn còn vang lên văng vẳng trong lòng Tường Vũ như một khúc hát thánh thót, dịu dàng mà cũng day dứt.
Nhưng cô vẫn chưa trở lại.
Vọng Linh Cốc vẫn còn đó.
Và Huyền Ảnh… vẫn còn đó.
Trong đại sảnh Lục Minh Tông, Tiêu Sương và Lý Trạm đang nói chuyện với nhau. Cả hai đều biết chuyện Tường Vũ đã vào Vọng Linh Cốc và trở ra.
"Cô ấy... đã mở lòng ra một chút rồi," Tiêu Sương trầm giọng, "nhưng vẫn chưa đủ để thoát khỏi màn sương trong tâm."
"Tường Vũ không nên quay lại lần nữa," Lý Trạm cất lời, "nếu Huyền Ảnh thật sự thức tỉnh hoàn toàn, thì không chỉ cô ấy… mà cả thế giới này cũng sẽ bị kéo xuống đáy."
Cùng lúc đó, ở một vùng đất xa xôi bị bao phủ bởi tro bụi và đá vụn — Vọng Linh Cốc đang thay đổi.
Không còn là vùng đất chết đơn thuần, nơi ấy bắt đầu rung chuyển với những dấu hiệu của một sức mạnh tà dị bùng phát. Những linh hồn bị Hải Anh nuốt chửng từ hàng trăm năm trước bắt đầu cựa quậy, và Huyền Ảnh — trong bóng tối, đang nuốt lấy từng tia oán khí còn sót lại.
“Họ sẽ không cướp ngươi khỏi ta lần nữa,” hắn gằn giọng, mắt đỏ rực, “Ta sẽ cho cả thế giới thấy… Hải Anh là của ta. Mãi mãi.”
Ở một cảnh khác, Hải Anh lặng lẽ ngồi bên vách đá cao, nhìn xuống biển mây. Cô mặc áo choàng mỏng, tóc xõa dài, ánh mắt xa xăm như thể đang nghe thấy giọng nói từ quá khứ vọng về.
“Tường Vũ…”
Tay cô chạm lên ngực trái, nơi trái tim từng đóng băng hàng trăm năm đã bắt đầu ấm trở lại.
Nhưng sự rung động ấy…
Liệu là khởi đầu của hạnh phúc, hay điềm báo cho một bi kịch sắp tới?