Chương 25: “Những Kẻ Đứng Sau Bóng Tối”

Sau khi ký ức trở lại, Hải Anh vẫn còn ở lại Vọng Linh Cốc. Giữa thảo nguyên huyễn cảnh trải đầy hoa mạn đà la đỏ, cô ngồi lặng thinh, ánh mắt xa xăm như xuyên qua thời gian và không gian. Từng cánh hoa chạm nhẹ vào bàn tay cô rồi tan biến, như ký ức ùa về rồi vụt mất, chỉ để lại dư âm của một cảm xúc không tên.

Cô đã nhớ lại tất cả. Tình yêu. Sự hi sinh. Nỗi đau. Và cả ánh mắt cuối cùng của Tường Vũ trước khi tan biến.

Ở một nơi khác, trong trận pháp bảo hộ ở Lục Minh Tông, thân xác Tường Vũ bất động như người đã ngủ vùi suốt ngàn năm. Nhưng rồi, mí mắt anh khẽ động, hàng mi run rẩy như phản ứng với luồng khí ấm áp truyền đến từ tim mình. Anh mở mắt. Trời cao trong vắt, nắng nhẹ chiếu xuống khuôn mặt anh như một lời chào từ thế giới. Anh biết — cô đã nhớ ra.

Tại đại điện Lục Minh Tông, các trưởng lão và nhân vật chủ chốt đã tụ họp. Từ Mục Hiểu, Tô Vân Mạch, Lý Trạm, Tiêu Sương đến Trịnh Dao, Ngụy Thừa Ân, Yến Khuynh... tất cả đều ngồi trong tĩnh lặng. Không ai nói gì cho đến khi Tường Vũ xuất hiện, vẫn mang vết thương chưa lành sau cuộc hành trình đến Vọng Linh Cốc.

Anh thuật lại mọi chuyện. Từ cách mình bất chấp linh hồn oán hận để đến được bên cô, đến khoảnh khắc cô nhớ lại và lời cô nói với anh trong ánh sáng hoàng hôn: “Em cũng yêu anh, yêu rất nhiều.”

Nhưng điều khiến mọi người chú ý hơn cả, chính là cái tên: Huyền Ảnh.

“Không phải là một oán hồn thông thường,” Tường Vũ nói, giọng khàn nhưng dứt khoát, “hắn biết quá nhiều. Biết những thứ mà chỉ người từng sống cạnh Hải Anh mới có thể biết.”

“Có lẽ,” Tiêu Sương khẽ nói, ánh mắt tối lại, “cuộc chiến thật sự chỉ mới bắt đầu.”

Tại Vọng Linh Cốc, lần đầu tiên sau nhiều năm, Hải Anh bước ra khỏi kết giới của chính mình. Ánh sáng mờ nhạt rọi lên mái tóc dài của cô, gió cuốn tung tà áo đen viền đỏ. Trong mắt cô không còn là sự lạnh lẽo vô hồn, mà là sự tỉnh thức — mạnh mẽ, kiêu hãnh, và cũng đầy u uẩn.

Cô đã nhớ. Nhưng cũng từ đó, câu hỏi lớn trỗi dậy: Huyền Ảnh thật sự là ai? Hắn đã thao túng cô bao lâu? Và quan trọng hơn — hắn đã muốn gì ở cô?

Cảnh cuối của chương chuyển sang một nơi khác: đỉnh Cửu U sơn. Mây đen cuồn cuộn. Bên trong một đại điện giấu sâu trong sương mù, một nhóm người vận áo xám đang quỳ trước một nam nhân mang mặt nạ bạc.

"Huyền Ảnh đã thất bại bước đầu. Nhưng Hải Anh... giờ không còn là con tốt có thể điều khiển."

Giọng nói của ả vang vọng như có ma lực.

"Các người biết phải làm gì."

Sau lưng ả, một bức họa được vẽ bằng máu — Hải Anh bị xích giữa biển oán linh. Một kế hoạch khác đang dần lộ diện.

Trở về Lục Minh Tông, Hải Anh đứng trước cổng chính. Hoa bỉ ngạn đỏ rực hai bên lối đi, nhưng trong gió lại phảng phất mùi hương thanh khiết của một tương lai mới.

Cô đã trở về.

Nhưng đây không phải là kết thúc.

Mà chỉ là sự khởi đầu cho những gì lớn hơn đang chờ phía trước.