Chương 24 – "Vọng Linh Cốc – Tình Yêu Vượt Thời Gian"

Tường Vũ đứng trước cổng Vọng Linh Cốc, tâm trí anh đầy xáo trộn. Mọi cảnh báo của Lý Trạm và Tiêu Sương vẫn vang vọng trong đầu anh, nhưng quyết định đã được đưa ra. Anh sẽ quay lại nơi này – nơi chứa đựng mọi ký ức đau thương của Hải Anh. Dù có phải đối mặt với cái chết, dù có phải trả giá bao nhiêu, anh vẫn sẽ tìm cô.

Vọng Linh Cốc không phải là một nơi dễ dàng để tiếp cận. Đó là một không gian biệt lập, không ai ngoài Hải Anh có thể tìm ra được. Và Tường Vũ, sau một hành trình dài, cuối cùng cũng có thể vào được. Nhưng để tiến sâu vào, anh phải đối mặt với một thử thách lớn hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng. Những linh hồn đầy hận thù, bị mắc kẹt trong không gian này, cản bước anh. Chúng tấn công anh không ngừng, khiến anh kiệt sức.

Với mỗi lần bị đẩy lùi, với mỗi vết thương chảy máu, Tường Vũ chỉ biết tiếp tục. Anh không thể dừng lại. Hải Anh đang ở đâu đó trong không gian này, và anh phải tìm cô. Mỗi bước đi của anh đều là một trận chiến không ngừng nghỉ, nhưng trong lòng anh luôn có một ngọn lửa cháy bỏng – ngọn lửa hy vọng, tình yêu.

Cuối cùng, khi anh gần như kiệt sức, anh nhìn thấy cô. Hải Anh, đứng đó, như một bóng ma trong không gian sương mù. Cô không nhận ra anh. Cô nhìn anh với đôi mắt lạnh nhạt, như thể anh chỉ là một người lạ. Nhưng Tường Vũ không bỏ cuộc.

“Em vẫn nhớ anh, phải không?” Anh khẽ nói, giọng anh nhẹ nhàng như gió, nhưng trong đó là sự kiên trì không thể lay chuyển.

Hải Anh lắc đầu, ánh mắt cô không còn vết vương vấn nào về quá khứ. Cô thậm chí không biết anh là ai.

Tường Vũ cố gắng tiếp cận cô, từng lời nói của anh là những kỷ niệm vụn vỡ, những lời yêu thương chưa được nói ra. Anh kể cho cô về những lần họ gặp nhau, về tình yêu mà anh dành cho cô, về những khó khăn mà anh phải đối mặt để đến được đây.

“Anh yêu em, Hải Anh. Em là tất cả đối với anh. Mọi thứ anh làm đều vì em.”

Nhưng Hải Anh vẫn lặng im. Cô không thể nhận ra những lời nói ấy, không thể chạm vào ký ức đã bị chôn vùi. Cô cảm thấy một sự giằng xé trong lòng, một nỗi đau âm ỉ mà cô không thể lý giải.

Đúng lúc ấy, Huyễn Ảnh xuất hiện, bóng dáng của hắn như một đám mây đen che phủ ánh sáng. Hắn là hình ảnh phản chiếu của những oan hồn bị Hải Anh nuốt chửng, một thực thể đầy thù hận và đầy mưu đồ. Hắn biết rằng nếu Hải Anh khôi phục lại ký ức, cô sẽ không bao giờ quay lại với bóng tối, mà sẽ dần tìm lại bản thân, tìm lại con người thật của mình.

“Hải Anh, đừng để anh ta lừa dối em. Quá khứ của em chỉ là những đau thương và phản bội. Đừng để anh ta kéo em trở lại thế giới mà em đã vứt bỏ.”

Tường Vũ nhìn Huyễn Ảnh, biết rằng đây chính là thử thách lớn nhất anh phải đối mặt. Hắn sẽ không dễ dàng để Hải Anh thoát khỏi bóng tối mà hắn tạo ra.

Nhưng Tường Vũ không lùi bước. Anh đứng vững, dù cơ thể anh đã quá mệt mỏi. Anh nói với Hải Anh, giọng kiên định hơn bao giờ hết:

“Em có thể không nhớ anh, nhưng trái tim em luôn biết. Đừng để hắn gieo rắc nỗi sợ vào em. Em là chính mình, và anh yêu em vì em là em.”

Hải Anh nhìn anh, đôi mắt cô bắt đầu có một tia sáng nhỏ le lói, một cảm giác quen thuộc, một sự kết nối vô hình. Cô cảm thấy như có một lực kéo từ sâu trong lòng, không thể từ chối. Cô đưa tay ra, chạm vào Tường Vũ, mặc cho Huyễn Ảnh cố gắng giữ cô lại.

Ngay khi tay cô chạm vào anh, một làn sóng ký ức ập đến. Những kỷ niệm về quá khứ, về tình yêu giữa họ, về cái chết của cha mẹ cô, về sự hy sinh của Tường Vũ, tất cả tràn về trong một khoảnh khắc.

Vọng Linh Cốc bắt đầu thay đổi. Không gian xung quanh họ dần trở nên tươi sáng, như thể cảm xúc của Hải Anh đang thay đổi. Những thảo nguyên bát ngát, những bông hoa tím biếc bắt đầu nở rộ dưới chân họ. Cảm giác tựa như mùa xuân mới đến, sau bao năm đông lạnh giá.

Trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn vào mắt Tường Vũ, rồi nhẹ nhàng nói:

“Em cũng yêu anh, yêu rất nhiều…”

Nước mắt cô bắt đầu rơi, những giọt lệ lăn dài trên má. Anh nhìn cô, trái tim anh cũng tràn đầy cảm xúc. Nhưng trước khi anh có thể nói gì thêm, hình ảnh của anh bắt đầu mờ dần, tan biến vào không khí.

“Anh sẽ trở lại, em chờ anh…” Anh nói, dù không biết khi nào sẽ được gặp lại cô.

Và trước khi biến mất hoàn toàn, Tường Vũ nhìn lại lần cuối, ánh mắt cô vẫn đầy yêu thương, đầy hy vọng.

Khi anh tan biến vào không khí, Hải Anh đứng đó, giữa thảo nguyên bao la, những bông hoa tím đang nở rộ quanh cô. Một cảm giác bình yên bao trùm lấy cô, và cô biết rằng dù có phải trải qua bao thử thách, tình yêu giữa cô và Tường Vũ sẽ không bao giờ tắt.