Tường Vũ bước ra từ căn phòng của mình, bàn tay siết chặt lại, lòng ngổn ngang như cơn bão dữ dội. Những lời của Lý Trạm vẫn vang vọng trong đầu anh, mỗi chữ mỗi câu đều như một vết dao sắc nhọn, đâm vào trái tim anh. Hải Anh không nhớ anh, không phải vì cô không muốn, mà là vì cô tự phong ấn ký ức của mình. Cô đã chọn chôn vùi quá khứ, để sống sót. Nhưng anh không thể nào chịu đựng nổi việc cô sẽ mãi quên đi những kỷ niệm giữa họ, những cảm xúc mà họ đã chia sẻ. Anh phải tìm cô, dù có phải vượt qua bất kỳ thử thách nào.
Khi Tường Vũ tìm đến Lý Trạm, ánh mắt của cậu không còn lạnh lùng, nhưng cũng không hoàn toàn mở lòng. Cậu nhìn Tường Vũ một cách nghiêm nghị, như thể muốn xem anh có đủ sức chịu đựng để nghe sự thật.
“Tôi biết cậu muốn hiểu,” Lý Trạm nói, giọng trầm tĩnh, nhưng có một tia gì đó xót xa trong đôi mắt của cậu. “Nhưng cái giá phải trả không hề rẻ. Cô ấy phong ấn ký ức của mình, không phải vì cô ấy không yêu cậu, mà vì cô ấy không thể đối diện với quá khứ. Đó là sự lựa chọn duy nhất của cô ấy để có thể sống tiếp. Cô ấy yêu cậu, nhưng tình yêu ấy cũng là một con dao sắc, có thể cắt đứt mọi thứ trong cô.”
Tường Vũ lắng nghe từng lời Lý Trạm nói, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa đau đớn vừa khó hiểu. Anh không thể hiểu nổi tại sao Hải Anh lại phải làm như vậy, tại sao cô lại phải hy sinh tất cả chỉ để sống sót, trong khi cô đã có anh, có tình yêu của anh.
Lý Trạm tiếp tục kể về những gì đã xảy ra trong quá khứ của Hải Anh. Gia đình cô bị tàn sát bởi những người mà cô tin tưởng nhất. Bố mẹ cô, một người là thần, một người là ma tộc, tình yêu của họ bị cấm đoán, và gia đình cô đã phải trả giá cho tình yêu ấy. Hải Anh, khi ấy chỉ là một đứa trẻ, không thể hiểu nổi sự hy sinh và tàn nhẫn mà cuộc sống mang lại. Sau khi họ bị giết, cô đã phải một mình sống sót, chiến đấu với mọi thử thách, với những ký ức đau đớn mà cô không thể chịu đựng được.
Những lời Lý Trạm nói như một cú tát vào mặt Tường Vũ. Anh không thể ngồi yên nhìn Hải Anh chịu đựng đau khổ một mình. Quyết tâm trong anh không hề thay đổi. Anh phải tìm cô, dù có phải trả giá bằng tất cả.
Phong Dực và Thanh Hàn, những người luôn sát cánh bên anh, đã cố gắng ngăn cản. “Tường Vũ, đừng cố làm điều này. Vọng Linh Cốc là nơi duy nhất Hải Anh có thể ẩn mình. Nếu chúng ta không đủ sức mạnh, cô ấy sẽ không bao giờ nhớ lại được. Cô ấy đã chọn phong ấn để bảo vệ bản thân,” Phong Dực nói, vẻ mặt đầy lo lắng.
Nhưng Tường Vũ không thể dừng lại. Anh biết, anh phải đến nơi đó, đến Vọng Linh Cốc, dù có phải hy sinh mạng sống của mình. “Không ai có quyền quyết định thay cho cô ấy. Tôi sẽ tìm cô ấy,” anh khẳng định, đôi mắt kiên định.
Vượt qua bao thử thách, Tường Vũ và những đồng minh cuối cùng cũng tìm thấy Vọng Linh Cốc. Một không gian hoàn toàn khác biệt so với thế giới bên ngoài. Không có ánh sáng mặt trời, chỉ có một bầu không khí u ám, lạnh lẽo. Sương mù dày đặc vây quanh họ, như thể không gian này là một thế giới bị lãng quên, nơi chỉ có những linh hồn lạc lối.
“Chúng ta không thể ở đây lâu,” Thanh Hàn nói, giọng thấp và có phần lo lắng. “Không gian này không giống những gì chúng ta từng biết. Nếu không cẩn thận, chúng ta có thể bị lạc và không bao giờ trở lại được.”
Tường Vũ không để tâm đến những cảnh báo đó. Anh tiến về phía trước, đôi mắt không rời khỏi những con đường quanh co, nơi mà Hải Anh có thể đang ẩn mình. Anh cảm nhận được cô ở đâu đó gần đây, mặc dù không thể thấy được. Cảm giác như thể cô đang ở ngay trước mắt, nhưng lại xa vời vợi, như một bóng ma trong không gian vô hình.
Cuối cùng, khi mọi thứ dường như đã tuyệt vọng, Tường Vũ tìm thấy cô trong một mảng ký ức mờ mịt. Hải Anh xuất hiện, nhưng không phải là người con gái mà anh đã yêu, mà là một cô bé 13 tuổi, đôi mắt ngây thơ nhưng ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm. Cô nhìn anh như thể không nhận ra, như thể họ chưa từng có những kỷ niệm đẹp đẽ.
Tường Vũ thấy mình như đang lạc vào một giấc mơ dài. Cảnh tượng tiếp tục chuyển động, từng mảnh ký ức hiện lên, những lúc anh và Hải Anh gặp nhau lần đầu tiên. Cô bị bắt nạt vì mái tóc trắng và đôi mắt kỳ lạ. Anh được lệnh phải giết cô, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt cô, anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Những ký ức đậm chất ngọt ngào của tuổi trẻ, khi họ lần đầu tiên hiểu được tình yêu, nhưng cũng đồng thời là những ký ức đầy đau thương, khi anh phải hy sinh để cứu cô khỏi cái chết.
Từng mảnh ký ức trôi qua, rồi đến khoảnh khắc cô chấp nhận tình yêu của anh. Nhưng ngay sau đó, những vị thần và những thế lực đối đầu với họ đã phát hiện ra, họ mang đến sự tàn nhẫn và đưa cô vào một cuộc chiến sinh tử. Khi cô phải chịu đựng sự phản bội và đau đớn, cô đã hắc hóa, đánh mất bản thân trong những cơn giận dữ. Và cuối cùng, cô tạo ra Lục Minh Tông, nơi cô có thể ẩn mình, không ai biết đến.
Tường Vũ đứng lặng lẽ, đôi mắt đẫm nước. Những giọt nước mắt không thể kiềm chế rơi xuống, như thể trái tim anh đang vỡ nát vì những gì anh vừa thấy. Anh hiểu rằng Hải Anh đã phải trả giá quá nhiều, và cô đã đánh mất quá nhiều thứ. Anh cảm nhận được nỗi đau của cô, và cũng cảm nhận được tình yêu mà cô đã dành cho anh.
Nhưng liệu anh có thể giúp cô đối diện với quá khứ? Liệu cô có thể nhớ lại tất cả những gì họ đã trải qua? Anh không biết. Nhưng anh sẽ không từ bỏ, dù có phải đối mặt với bất kỳ thử thách nào.
Tường Vũ tiếp tục bước về phía trước, quyết tâm tìm kiếm cô, không chỉ vì tình yêu, mà vì anh biết rằng, chỉ có thể giải thoát cô khỏi quá khứ đau đớn ấy, thì cô mới có thể thực sự sống lại.