Chương 22: Linh Hồn Dẫn Lối

Bầu trời đêm không sao, gió khẽ rít qua những khe đá lạnh giá. Trong một căn phòng sâu dưới lòng đất – nơi từng được dùng để phong ấn những sinh linh nguy hiểm – nay lại trở thành nơi trú ẩn cho một quyết định đầy mạo hiểm.

Đoàn Tường Vũ ngồi bất động giữa vòng chú linh trận do Tiêu Sương đích thân thiết lập. Ánh sáng mờ nhạt từ các pháp phù lượn quanh, từng ký hiệu cổ xưa bay lượn như rắn, đan xen vào nhau tạo thành lồng bảo hộ cho linh hồn khi rời thể xác.

Phong Dực và Thanh Hàn đứng lặng lẽ bên ngoài, ánh mắt đầy lo âu. Bọn họ biết, một khi hồn lìa xác quá lâu, hậu quả không chỉ là cái chết. Tường Vũ có thể bị kéo vào cõi oán hồn vĩnh viễn, hoặc tệ hơn… trở thành vỏ chứa cho một linh thể khác.

“Chúng ta chỉ có một ngày,” Tiêu Sương lên tiếng, giọng trầm thấp, “nếu sau đó linh hồn không quay lại… ta sẽ thiêu huỷ thân xác anh ấy để ngăn bị chiếm giữ.”

Phong Dực siết chặt nắm tay, ánh mắt dán vào thân hình bất động của Tường Vũ.

“Anh ấy sẽ quay lại,” Thanh Hàn đáp, khẽ.

Không một ai đáp lại. Họ đang nói để trấn an chính mình.

Linh hồn Tường Vũ trôi nổi.

Anh rơi vào một không gian vô định – nơi không có ánh sáng, không có âm thanh, chỉ là một biển sâu đặc quánh những ảo ảnh và tiếng thì thầm của hàng vạn linh hồn khác. Những tiếng gọi vang vọng:

“Ngươi là ai?”

“Ngươi tìm gì ở đây?”

“Tình yêu sao? Ảo vọng thôi…”

Những bóng đen xé toạc ký ức anh, khiến Tường Vũ phải tận dụng từng chút sức mạnh tinh thần để giữ lại hình ảnh duy nhất anh không thể buông bỏ: một cô bé mười ba tuổi, tóc trắng bay nhẹ trong gió, đứng giữa rừng phong đỏ… cô đơn nhưng kiêu hãnh.

Chính ký ức đó dẫn anh băng qua mọi thử thách – băng qua vô vàn những vòng xoáy linh hồn, những tiếng hét, những hình ảnh méo mó của quá khứ.

Cho đến khi… anh chạm vào một cánh cổng phủ đầy sương trắng. Cánh cổng không thực sự hiện hữu, nhưng anh biết – bên kia là nơi cô đang ở.

Vọng Linh Cốc.

Một chiều không gian bị cắt rời khỏi thế giới. Gió ngừng thổi. Thời gian không trôi.

Cây cối đã hóa đá. Những cánh hoa đỏ như máu bay trong không khí mà không bao giờ rơi xuống đất. Mặt đất là một mặt gương đóng băng, phản chiếu bóng hình anh, méo mó và đau đớn.

Tường Vũ lê từng bước. Anh không thấy lạnh, không thấy sợ, chỉ thấy nỗi buốt giá cào xé tim gan.

Cuối cùng, anh dừng lại trước một hồ nước cạn đóng băng hoàn toàn.

Giữa hồ… là cô.

Mái tóc trắng dài chạm đất. Đôi mắt nhắm nghiền. Chiếc ô quen thuộc đặt bên tay phải, lưỡi hái cắm sâu vào băng tuyết bên trái. Hải Anh ngồi đó như một tượng đá.

Không động đậy. Không thở.

Tim anh đau đến nghẹt thở.

“Ta… đến rồi,” anh thì thầm, bước chân gần hơn.

Từng bước lại gần, linh hồn anh run lên. Không phải vì sợ, mà vì biết rõ — nếu cô không còn nhớ anh, thì tất cả những cố gắng… có thể là vô nghĩa.

Tường Vũ quỳ xuống, nhìn gương mặt ấy. Cô vẫn đẹp như thuở nào, nhưng ánh sáng trong cô dường như đã bị chính cô phong ấn đi.

Anh vươn tay… khẽ chạm vào má cô.

Đúng lúc ấy, đôi mắt cô mở ra.

Một đôi mắt không cảm xúc. Một cái nhìn xa xăm, không gợn lên dù chỉ một chút dao động.

“Ngươi là ai?” – giọng nói vang lên, khẽ như tiếng gió.

Tường Vũ khựng lại.

Cô không còn nhận ra anh.