Tôi đã bắt đầu dọn vào ký túc xá của trường đại học trước ngày học chính thức khoảng 2 ngày.
Bố hết sức khuyên nhủ rằng việc chuyển ra ở riêng như thế này là quá mạo hiểm với con gái. Chắc ông ấy chỉ đang lo lắng thái quá thôi. Tôi cũng đã 18 tuổi rồi, đâu còn là con nít nữa, cứ ở mãi bên bố thì khi nào tôi mới lớn được.
Gia đình tôi hiện đang sống tại Thượng Hải, việc đến Bắc Kinh với tôi không khó, nhưng cơ bản là bố luôn muốn giữ con gái cưng của ông ở gần nên tôi chưa bao giờ được phép đến thành phố khác mà không có sự cho phép của ông ấy. Thế nên đây cũng là lần đầu tôi chính thức bước vào khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh, ngôi trường thuộc hàng danh giá bậc nhất Trung Quốc đại lục, sánh vai với Thanh Hoa.
Nơi này rộng lớn tựa như một khu dân cư khổng lồ, tất nhiên là vẫn nhỏ hơn so với các khu công nghiệp mà bố tôi sở hữu. Chỉ có điều là quá đông đúc, nếu lúc vào trường tôi không được một giám thị dẫn đến ký túc xá, có lẽ giờ cũng đã lạc đến nơi nào rồi.
Tôi may mắn được xếp vào khu ký túc xá xịn, một phòng chỉ có 2 người ở thay vì là 6 như thường lệ. Dẫu phải đóng thêm một khoản tiền nhỏ nhưng tôi đoán là bố tôi hoàn toàn có khả năng xoay sở được.
Sau khi dành ra khoảng hơn 3 tiếng dọn dẹp đồ đạc, tôi ngồi bệt xuống nền đất thở hổn hển vì mệt, ngắm nhìn căn phòng được sắp xếp thật hoàn hảo.
Ở bên trái căn phòng là một khung giường tầng gồm giường ngủ bên trên và một không gian nhỏ ở dưới để phục vụ cho nhu cầu học tập của tôi, cụ thể là hội hoạ. Có giá đỡ, khung tranh, kèm theo hàng chục dụng cụ mỹ thuật của tôi được chất trong khoảng không đó. Bên cạnh là một chiếc tủ quần áo nhỏ kiêm luôn giá để sách (vì quần áo tôi không quá nhiều và số sách ấy chủ yếu là các tài liệu tham khảo về chuyên ngành giải phẫu và bố cục tranh). Tông màu vàng nâu ấm khiến cho tôi có cảm giác thân thuộc, gần gũi, tựa như đang ở nhà vậy. Tôi còn cẩn thận lắp một tấm màn mỏng, như là vách ngăn tạm bợ giữa căn phòng vừa để giữ sự riêng tư cho mình, vừa để tránh ảnh hưởng tới cô bạn bên kia.
Mà hình như hôm nay cô ấy chưa chuyển đến.
Phía bên kia tấm màn chỉ là một khung giường trống trải và lạnh lẽo.
"Ngày mai là nhập học rồi, cô bạn kia không chuyển vào hôm nay thì sao mà kịp dọn dẹp đồ đạc? Không nhanh thì kẻo chẳng kịp đến lớp học nữa.", tôi nghĩ. Chợt nhìn vào đồng hồ, trông thấy kim giờ đã điểm 13 giờ, tôi quyết định rời phòng đi ăn trưa, không quên nhắn tin cho bạn thân của mình, hẹn gặp cậu ấy ở sảnh chính. Bụng tôi bắt đầu réo rồi!
Tôi trở lại phòng sau khi hoàn thành bữa trưa, cũng như là tham quan một vòng trường với Lâm Nhã Tịnh. Cả hai đã định tạm biệt nhau rồi trở về ký túc xá, nhưng lại nhận ra cũng sắp đến giờ cơm tối nên quyết định ghé qua một quán ăn nhỏ để thưởng thức món sủi cảo.
Khi tôi về đến phòng đã là hơn sáu giờ rưỡi.
Căn phòng vẫn như thế, chỉ có một nửa là được sưởi ấm.
Tôi không nghĩ nhiều. Tắm rửa sạch sẽ, xem qua vài cuốn sách tham khảo rồi bắt tay vào luyện tập vài bài tập vẽ. Tôi mang tiếng là học sinh của Bắc Đại, nhưng thực ra lại học Mỹ Thuật, chuyên ngành được ít người ưu ái. Dù thế tôi cũng chả quan tâm.
Cuối cùng tôi kết thúc ngày bằng một giấc ngủ ngon.