Chương 1: Khởi Đầu Trọng Sinh

Trên đỉnh Thiên Ngọc, nơi linh khí tụ hội, mây mù quấn quanh như dải lụa bạc, có một tòa cung điện treo lơ lửng giữa trời cao – Chưởng Linh Các của Huyền Vân Tông. Bên trong một gian phòng sâu thẳm, lò đan chưa tắt lửa, pháp khí lặng yên xếp thành hàng, thế mà người ngồi giữa trận pháp lại đang... ngủ gục.

Một tay y chống cằm, tay còn lại thả lỏng trên bàn đá, thở đều, tóc dài rủ xuống như suối đêm, mà lông mi lại khẽ động, như chỉ chờ một tiếng động nhẹ cũng sẽ bừng tỉnh

Nhưng không, y chỉ xoay đầu... rồi tiếp tục ngủ.

Tần Thanh Uyên, thiên tài tu đạo, trưởng lão trẻ tuổi nhất Huyền Vân Tông, ngồi ngủ như chết giữa trận pháp tam phẩm mà vẫn không lo tẩu hỏa nhập ma. Nếu có ai bước vào, hẳn sẽ nghĩ y đang ngộ đạo. Chỉ những kẻ quen biết mới biết – y đang mộng đẹp.

Cho đến khi, cánh cửa đá mở ra.

Lang Huyền Tiêu – không, là Lang Cảnh – bước vào trong. Ánh sáng lạnh nơi đáy mắt hắn lướt qua một vòng, dừng trên người đang ngủ ngon kia, khóe môi cong lên nhạt nhẽo.

Hắn từng là Lang Huyền Tiêu – yêu tộc bị khinh miệt, bị xem như công cụ của tông môn. Kiếp trước hắn chết vì tẩu hỏa nhập ma, cũng chính vào đêm bị ép giao đấu đến trọng thương, Tần Thanh Uyên chỉ đứng nhìn từ xa.

Nhưng nay, hắn đã trọng sinh. Đời này, hắn sẽ không quên nỗi nhục kia. Càng không quên được ánh mắt lãnh đạm như băng tuyết của vị sư tôn này. Đã từng là đồ nhi, nay hắn là kẻ âm thầm tính toán, là người nắm giữ vận mệnh chính mình.

“...Ngươi đứng đấy làm gì? Mau đỡ ta dậy...”

Một tiếng lười biếng vang lên giữa phòng.

Lang Cảnh nhíu mày. “Sư tôn, người... tỉnh rồi?”

Tần Thanh Uyên không buồn mở mắt, tay khua khua trong không khí, chộp hụt chộp hụt vài cái mới chạm được tay Lang Cảnh. “Ờ, tỉnh rồi... vừa ngộ được mộng cảnh tuyệt thế... tiếc là quên sạch rồi.”

Lang Cảnh kéo y dậy, đáy mắt không gợn sóng. “Người lại ngủ trong trận pháp?”

Tần Thanh Uyên ngáp một cái: “Chẳng phải rất hiệu quả sao? Nằm đó vừa dưỡng linh khí vừa ngủ, nhất cử lưỡng tiện. Vả lại, đâu phải lần đầu.”

Lang Cảnh không đáp. Mắt hắn đảo qua lô đỉnh, trận văn, rồi dừng lại trên một góc bàn – nơi cất quyển cổ tịch hắn từng lén lút đọc kiếp trước. Giờ nhìn lại, chỉ thấy buồn cười.

Tần Thanh Uyên đột nhiên hỏi: “Sao ngươi tới sớm vậy? Không phải hôm nay phải đi luyện tâm pháp mới à?”

“Ta luyện xong rồi.” Lang Cảnh đáp, giọng bình thản.

Tần Thanh Uyên hơi ngẩng đầu nhìn, ánh mắt quét một vòng, yên lặng.

Linh căn hắn không tầm thường – yêu tộc vốn trời sinh thiên phú. Nhưng bị vây giữa tu chân giới, chịu đủ lời mỉa mai, bị ép dùng thuật biến hình để che giấu thân phận. Y từng nhìn hắn luyện kiếm đến rách tay cũng không rên một tiếng. Vậy mà trước đây... y lại để mặc hắn cô độc trong biển máu.

Không ai biết Tần Thanh Uyên cũng trọng sinh. Y, chính y, là người năm đó bước vào vùng đất cấm, tìm được pháp quyết nghịch thiên để trở về một năm trước cái chết của Lang Huyền Tiêu. Nhưng không hiểu sao... lại kéo hắn theo.

Người này, đã từng là đồ đệ.

Cũng từng là người y không thể bảo vệ.

Giờ đây, cả hai cùng sống lại, chỉ có điều... y mang theo hối hận, còn hắn lại mang theo hận thù.

Buổi chiều, tại luyện võ trường của Huyền Vân Tông.

“Lang sư đệ, đến đây đấu kiếm một trận chứ?” Một giọng gọi đầy hăng hái vang lên.

Một thanh niên tuấn tú vận trường bào lam, tay cầm kiếm gỗ, là đệ tử thân truyền khác của Tần Thanh Uyên – Tư Mã Nham. Người này ngoài miệng lắm lời nhưng lòng trung thành tuyệt đối với sư tôn.

Lang Cảnh nhìn qua, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước đến, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Một chiêu đầu tiên, kiếm khí lạnh buốt lướt qua tay Tư Mã Nham. Gã giật mình, suýt rơi kiếm.

“Chậc chậc! Cảnh sư đệ hôm nay giận ai thế?”

“Không có.” Lang Cảnh đáp gọn, thu kiếm.

Tư Mã Nham bật cười: “Ta thấy sư tôn mấy hôm nay lại vờ cao lãnh, ban ngày ngủ, ban đêm phá linh điền tông môn khác rồi về chối tội. Có phải đệ bị kéo đi nên mệt không?”

Lang Cảnh nhìn người này, đáy mắt lóe sáng – người từng bị sát hại trong kiếp trước, vì bảo vệ sư tôn.

Tư Mã Nham không biết suy nghĩ hắn phức tạp thế nào, vẫn hào hứng kể: “Mà ta nghe nói Lăng Hoa Cốc mời sư tôn tới tham dự lễ tụ linh, ngươi biết không? Mấy nữ tu trong đó mê sư tôn như điếu đổ, có người còn muốn—”

“Câm miệng.” Lang Cảnh lạnh giọng.

Tư Mã Nham há hốc. Rồi bật cười: “Ghen à? Ngươi ghen thật rồi à? Trời ơi, đồ đệ ghen với nữ tu, ta phải ghi lại chuyện này...”

Lang Cảnh xoay người bỏ đi, vỏ kiếm va nhẹ vào áo choàng.

Hắn ghen? Không. Hắn chỉ... khó chịu. Chuyện gì của sư tôn, hắn đều biết rõ, đều đã trải qua một lần. Nhưng đời này, y không còn là người lãnh đạm vô tri nữa – y thay đổi. Thế nhưng có thật... chỉ là y thôi?

Có phải chính hắn... cũng đã khác rồi không?

Tối hôm đó, trong Chưởng Linh Các, Tần Thanh Uyên lại ngồi ngủ trên trận pháp.

Lang Cảnh đẩy cửa bước vào, lặng lẽ ngồi xuống trước mặt y, không nói gì.

Tần Thanh Uyên đột nhiên hé mắt: “Ngươi đến rồi?”

Lang Cảnh không đáp.

Y bỗng vươn tay chộp lấy cổ tay hắn, kéo lại gần. “Ngươi luyện xong tầng ba pháp quyết rồi à?”

“Ừ.”

“Đau không?”

“Không.”

“Dối trá. Tầng ba có một đoạn chuyển linh, như nghìn kim châm xương tuỷ. Không đau? Ngươi là yêu tộc, linh mạch khác người thường.”

Lang Cảnh yên lặng. Tần Thanh Uyên vẫn không buông tay.

“Ta biết hết đấy. Ta... không còn muốn để ngươi chịu đau nữa.”

Lời này, nhẹ như gió lướt qua, nhưng khiến Lang Cảnh khựng lại. Tay hắn khẽ run, nhưng không rút ra.

Tần Thanh Uyên cười khẽ: “Sao, thấy ta thay đổi quá đáng sợ à?”

Lang Cảnh cụp mắt: “Người chỉ đang diễn.”

Tần Thanh Uyên: “Ngươi thông minh như vậy, kiếp trước sao lại không nhận ra tâm ý của ta?”

Lang Cảnh ngẩng đầu nhìn y. Hai ánh mắt giao nhau – một sâu không thấy đáy, một lạnh lẽo như hồ băng.

Chỉ trong khoảnh khắc, một trận gió lùa qua, thổi tung rèm cửa.

Lang Cảnh chậm rãi nói: “Kiếp này, nếu người lại bỏ mặc ta... ta sẽ kéo người cùng chôn.”

Tần Thanh Uyên cười: “Vậy thì đừng để ta rời khỏi mắt ngươi.”