Chương 2: Không rời mắt, không rời lòng

Sau câu nói ấy, trong phòng chỉ còn tiếng gió ngoài cửa, khẽ lùa qua màn trúc.

Tần Thanh Uyên vẫn giữ lấy tay hắn, đôi mắt cụp xuống, hàng mi dài rủ bóng. Dưới ánh sáng mờ của trận pháp, gương mặt y như phủ sương mỏng – vừa xa xăm, vừa... lười biếng.

Không ai biết rằng vị trưởng lão trẻ nhất Huyền Vân Tông – người được xưng là thiên tài nghìn năm khó gặp, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, kiếm pháp đứng đầu một phái – lúc không ngủ là vì… vừa ngủ dậy.

“Ngươi giận thật à?” Tần Mộng rốt cuộc cũng mở lời. “Chỉ là một lễ tụ linh nhỏ, ta đi vài ngày rồi về. Còn có mấy nữ tu mê ta thì có can hệ gì tới ngươi?”

Lang Cảnh rút tay lại, lạnh nhạt nói: “Không can hệ.”

“Không can, nhưng lại đến muộn.”

“Vì ta bận luyện pháp.”

Tần Thanh Uyên nhìn hắn một lúc, chợt nở nụ cười.

Y rất ít cười. Nhưng mỗi lần cười... đều khiến người khác chẳng biết nên vui hay sợ.

“Được rồi. Ngươi không ghen, ta không lười. Thế là công bằng.”

Lang Cảnh nhíu mày: “Người lúc nào cũng như vậy.”

“Như thế nào?”

“Dùng lời đùa để giấu tâm, dùng dáng vẻ biếng nhác để trốn tránh mọi thứ.”

“Ồ, vậy sao.”

Tần Mộng đứng dậy, y bào trắng kéo dài trên sàn đá, từng bước đi không phát ra tiếng động. Trên người y không có lấy một tia linh áp, nhưng bất kỳ ai từng đối địch đều biết – kẻ này chỉ cần một chiêu là phá trận.

Trên hông y là Thiên Ảnh Kiếm – thanh cổ kiếm có kiếm linh, biến hóa muôn hình theo ý chủ. Giờ này đang trong trạng thái... trâm cài tóc, yên lặng nằm trên búi tóc dài, như đang ngủ cùng chủ nhân.

Tần Mộng đi đến cửa, đưa lưng về phía hắn, nói rất khẽ:

“Ngươi nghĩ ta đang diễn. Cũng được thôi.”

“Nhưng đừng quên, nếu ta diễn... thì suốt ba năm trước khi ngươi chết, ta đã diễn đến mức... gần như hóa điên.”

Lang Cảnh ngẩn người.

Tần Mộng bước ra khỏi phòng.

Sáng hôm sau, tại đại điện Tông chủ.

Vân Nhược Tiêu ngồi trên cao, ánh mắt đảo qua hai người đứng trước mặt – Tần Thanh Uyên và Lang Cảnh.

“Lăng Hoa Cốc gửi thiệp mời ba lần,” Vân Nhược Tiêu đặt thiệp ngọc lên bàn, nhướng mày, “ta sợ nếu còn chậm, bọn họ sẽ cử người đến tận đây kéo ngươi đi.”

Tần Mộng ung dung ngồi xuống, bưng trà uống. “Ta mệt.”

“Lần nào ngươi chả mệt. Nhưng đệ tử ngươi thì lại hăng hái.”

Vân Nhược Tiêu nhìn qua Lang Cảnh, môi nhếch khẽ:

“Lang tiểu tử, nghe nói ngươi đã lĩnh hội tầng ba Tụ Linh Quyết, còn song tu kiếm pháp và hồn thuật. Ý chí bất khuất, tâm tính kiên định. Tư chất yêu tộc quả nhiên không tầm thường.”

Lang Cảnh ôm quyền: “Tông chủ quá khen.”

Vân Nhược Tiêu cười khẽ, rồi nhìn sang Tần Mộng:

“Có mang theo không?”

Tần Mộng: “Không.”

Vân Nhược Tiêu: “…”

“Đệ tử hắn còn chưa đủ tư cách để ra mặt thay ta. Nếu lỡ bị mấy tiểu yêu nữ ở Lăng Hoa Cốc bắt mắt, chẳng phải ta lại mất công kéo hắn về?”

Lang Cảnh siết nhẹ tay áo, không nói.

Vân Nhược Tiêu chống cằm, thở dài:

“Thôi, ngươi muốn đi một mình thì đi. Nhưng lần này không cho ngủ giữa hội nghị đấy.”

Tần Mộng mỉm cười: “Ta sẽ ngủ sau hội nghị.”

Chiều cùng ngày, tại chân núi Huyền Vân, bên bến phi hạc.

Tư Mã Nham hí hửng chạy tới, tay ôm một túi giấy dầu:

“Lang sư đệ, mang theo chút bánh hạnh đào đi, bên Lăng Hoa Cốc nghe bảo không hợp khẩu vị người ngoài!”

Lang Cảnh: “Ta không đi.”

Tư Mã Nham khựng lại. “Không đi? Nhưng sư tôn—”

“Y không cho.”

Tư Mã Nham nhăn mặt, ngó quanh, rồi nhích lại gần, thì thào:

“Thế đệ định sao? Ngồi đây ôm gối mấy ngày đợi người về à?”

Lang Cảnh im lặng.

Rồi hắn quay người, sải bước.

Tư Mã Nham gọi với theo: “Ngươi đi đâu đấy?”

Lang Cảnh: “Luyện kiếm.”

Cùng lúc đó, trên lưng phi hạc, Tần Mộng nằm dài, tay gác trán, mắt lim dim.

Thiên Ảnh Kiếm khẽ động trong trâm, truyền âm nhẹ:

“Ngươi nhớ hắn rồi.”

“Ừ.”

“Vậy sao không cho hắn đi?”

Tần Mộng mỉm cười:

“Vì nếu hắn thấy ta bị vây giữa mỹ nhân mà không động lòng, hắn sẽ biết... thứ trong lòng hắn, đã đổi từ hận sang thương.”

Kiếm linh khịt mũi:

“Lại dùng mưu vặt. Cẩn thận có ngày bị hắn trói lại hỏi tội.”

Tần Mộng ngáp khẽ:

“Nếu bị trói... ta sẽ giả chết.”

Cuối ngày, tại Huyền Vân Tông, đêm đến.

Lang Cảnh luyện kiếm một mình giữa sân sau, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt.

Giữa bóng tối, hắn nhớ lại ánh mắt sư tôn khi nói “diễn đến hóa điên”.

Hắn cười khẽ.

Rồi lẩm bẩm: “Sớm muộn gì... cũng để ta xem ngươi diễn đến khi nào.”

•••

Lăng Hoa Cốc, một trong tứ địa tụ linh phía Đông, nổi danh khắp tu chân giới không chỉ vì linh khí dồi dào mà còn vì... mỹ nhân đông đảo.

Cốc chủ hiện tại là Vân Kha Nhiên, nữ tu thuộc hệ Mộc – Thủy song linh căn, tu vi Hóa Thần sơ kỳ, danh xưng “Ngọc Diện Tiên Chủ”. Tuyết y, tóc dài, giọng nhẹ như nước, nhưng tâm tư... chưa chắc hiền như mặt.

Lễ tụ linh năm nay mở sớm hơn thường lệ, vì trong cốc bất ngờ xuất hiện dị tượng hoa tím nở trái mùa – linh điền biến động, linh khí tăng vọt. Các môn phái lớn đều được mời – nhưng chỉ Huyền Vân Tông là nhận đến ba thiệp mời.

Trên lưng phi hạc lớn, Tần Mộng ngồi im, tay gác trán, mắt khép hờ.

Dưới lớp áo trắng là phù ẩn khí cấp cao – một vật do trưởng lão Lâm Uyển chế riêng, cho phép tu sĩ ngủ ba canh giờ không bị phát hiện linh lực dao động.

“Ngươi tỉnh chưa?”

Tần Mộng mở mắt. Kẻ vừa hỏi là một nữ tu đi cùng – Yến Tố Lan, đại biểu tiếp đón của Lăng Hoa Cốc, cũng là... nữ tu từng gây ra một hiểu lầm lớn trong kiếp trước.

Năm đó, khi Tần Mộng mang theo Lang Huyền Tiêu dự yến, Yến Tố Lan cố tình mời rượu hắn trước mặt đồ đệ, còn lỡ tay ngã vào vai y. Cảnh tượng ấy, bị một tiểu đệ tử khác nhìn thấy, truyền lại thành: “Trưởng lão Huyền Vân Tông và Ngọc Tố tiên nữ ngầm song tu.”

Lang Huyền Tiêu khi ấy đã im lặng suốt mười hai ngày.

Tần Mộng khẽ liếc Yến Tố Lan một cái, vẫn chưa lên tiếng.

Nữ tu kia cười khẽ:

“Tần trưởng lão, không định nói một lời sao?”

“Ngươi uống nhầm linh trà, mới nhận không ra ta đang ngủ?”

Yến Tố Lan sững lại.

Tần Mộng nhắm mắt tiếp.

Cách đó một đoạn linh mạch, trong rừng trúc phía Nam cốc.

Một bóng người ẩn hiện giữa tầng không. Áo choàng đen, sát khí mỏng, bước đi không chạm đất.

Đó là Lang Cảnh.

Hắn dùng Ẩn Hành Trận, một loại trận pháp cổ của yêu tộc, gắn lên ngọc bội để ẩn hình tạm thời trong ba canh giờ – đủ để hắn theo sát người kia vào cốc mà không bị phát hiện.

“Lăng Hoa Cốc...” – ánh mắt hắn quét quanh, dừng lại trên hàng ngàn hoa linh đỏ tía bên đường – loài hoa duy chỉ nở khi tâm linh bất ổn.

Mắt hắn lạnh thêm một phần.

Tại điện Linh Huy – trung tâm cốc.

Các trưởng môn đã đến đông đủ. Đệ tử hai phái Huyền Vân và Lăng Hoa đang tề tựu. Có người nhìn thấy bóng trắng chậm rãi bước vào, liền hô nhỏ:

“Tần trưởng lão của Huyền Vân Tông tới!”

Y phục đơn giản, khí tức mờ nhạt, nhưng bước chân ấy, khí thế ấy – không ai không nhận ra.

Yến Tố Lan tiến lên, chắp tay:

“Tần trưởng lão vất vả rồi. Cốc chủ đang đợi trong điện. Nghe nói ngài từng dùng một chiêu phá trận Băng Phách ở Nam Lâm, hôm nay nhất định phải cùng cốc chủ luận đạo một trận.”

Tần Mộng: “Ta không luận đạo.”

“Vậy luận gì?” – nàng cười nhẹ.

“Ngủ.”

Yến Tố Lan: “…”

Sau lưng, đám đệ tử xì xào.

– “Đó là sư tôn của Lang Huyền Tiêu phải không?”

– “Nghe nói tu vi cực cao, mà lười kinh người...”

– “Hình như có mấy nữ tu từng muốn kết giao đạo lữ, đều bị phạt quỳ ngoài trận pháp vì làm phiền giấc ngủ...”

Lang Cảnh ẩn thân trong bóng tối phía sau điện, yên lặng nhìn toàn bộ.

Khi thấy Yến Tố Lan chủ động mời rượu, còn ngồi xuống cạnh sư tôn, ngón tay siết ngọc bội của hắn khẽ run.

Hắn biết y sẽ không động tâm. Nhưng cảnh này hắn từng thấy, là thứ dẫn đến một nhát cắt sâu nhất đời trước.

Thế nên lần này... hắn muốn tự mình xác nhận.

Ngay khi ánh mắt hắn dao động, trận văn dưới nền điện bỗng phát sáng.

Một ảo ảnh mờ ảo hiện lên trên không – là hình ảnh một người áo trắng ôm lấy một thiếu niên, máu nhuộm đỏ lưng.

Đám người trong điện giật mình.

Yến Tố Lan hô lớn: “Là tàn ảnh từ mạch ký ức cũ! Mau đóng trận!”

Nhưng đã quá muộn.

Hình ảnh tan vào không gian, để lại một câu vang vọng:

“Nếu có kiếp sau... ta không muốn làm đồ đệ người nữa.”

Lang Cảnh như bị đánh một chưởng thẳng vào tâm hồn.

Hắn biết câu đó.

Chính hắn đã nói.

Ngay sau khi sư tôn quay đi – để mặc hắn một mình chảy máu đến chết.

Không khí trong điện Linh Huy trở nên lặng như tờ.

Ảo ảnh tan đi, chỉ còn dư ba trận văn chưa tắt, nhấp nháy như đang cười nhạo đám người không hiểu chuyện.

Một trưởng lão Lăng Hoa Cốc nhanh chóng bước lên kiểm tra linh trận, tay đặt lên tâm trận, lông mày lập tức nhíu lại.

“Lạ thật... linh mạch không bị phá, không có ngoại lực cưỡng ép.”

Yến Tố Lan giật mình hỏi: “Vậy đó là gì?”

“Là tàn ảnh ký ức bị hút ra.” – người kia chậm rãi đáp – “Chỉ khi có người trong trận từng trải qua cảnh đó, thì trận pháp mới kết nối vô thức và hiển hiện.”

Nói cách khác – người trong số này, đã sống qua cảnh vừa rồi.

Cả đại điện im lặng.

Tần Thanh Uyên vẫn đứng yên giữa sân, sắc mặt không đổi.

Y quay đầu, ánh mắt lướt qua các trưởng lão, đệ tử, và dừng lại một chút… ở vị trí phía sau cột đá – nơi Lang Cảnh đang đứng ẩn thân.

Không ai phát hiện.

Chỉ có y, biết rõ từ đầu.

Trong bóng tối, Lang Cảnh siết chặt nắm tay.

Tàn ảnh ký ức. Không phải hắn mơ. Không phải ảo cảnh bịa ra. Là ký ức thật sự, bị chính trận pháp gọi về.

Nhưng điều khiến hắn lạnh sống lưng… là phản ứng của Tần Thanh Uyên.

Y không ngạc nhiên.

Y không giật mình.

Y không nói gì.

Như thể, y biết từ trước.

Lang Cảnh hạ thấp người, rút lui khỏi trận. Trong lòng hắn trào dâng một nỗi nghi hoặc: Tại sao y biết? Tại sao không kinh hoảng?

Chẳng lẽ...

Người ấy... cũng trọng sinh?

Sau yến tiệc, Tần Mộng từ chối lời mời ở lại nghỉ đêm, viện cớ “ngủ ở đây không êm như Chưởng Linh Các”.

Y ra khỏi điện, thong thả bước vào rừng trúc, nơi đã dặn kiếm linh Thiên Ảnh mai phục từ trước.

“Rồi, ngươi ra đi.”

Một tiếng “bụp” vang lên, Lang Cảnh hiện hình phía sau bụi trúc. Vừa hạ trận ẩn hành, hắn lập tức lên tiếng:

“Vì sao người không ngăn cản ảo cảnh đó?”

“Ngăn làm gì?” – Tần Mộng đáp gọn – “Đều là chuyện từng xảy ra.”

“Nhưng người đã chết rồi!”

“Ngươi cũng thế.”

Một thoáng yên lặng.

Tần Mộng quay lại, tay áo trắng khẽ lướt qua hàng cỏ. “Thế nào? Giờ ngươi chắc chắn rồi chứ?”

Lang Cảnh không đáp, ánh mắt đầy thù nghi. “Từ bao giờ?”

“Trước ngươi một năm.”

“Vì sao?”

Tần Mộng cúi đầu, môi nhếch nhẹ: “Vì ta không chịu được cảnh ngươi chết ngay trước mắt, mà ta lại... không làm được gì.”

Lang Cảnh khựng lại.

Tần Mộng tiếp: “Ngươi muốn giết ta, ta không trách. Nhưng từ giờ trở đi, nếu còn đi theo ta như ma ám...” – y bước lại gần, cúi sát mặt hắn – “… thì ít nhất, nhìn ta cho rõ. Ta không còn là Tần Thanh Uyên mà ngươi căm hận nữa.”

Lang Cảnh nhìn thẳng vào mắt y. Trong một khoảnh khắc rất ngắn, hắn thấy trong đó... không phải ánh lạnh lẽo năm xưa. Mà là điều gì đó rất sâu, rất mỏi mệt, rất thật.

Hắn nghiêng đầu, tránh đi.

“Ta sẽ không tha thứ nhanh như vậy.”

“Ta không cầu xin.” – Tần Mộng cười nhẹ, xoay người. “Chỉ nhắc ngươi một câu: từ nay về sau, ký ức của ngươi… không còn là của riêng ngươi nữa.”

Cùng lúc đó, tại đáy linh mạch Lăng Hoa Cốc.

Một vệt sáng mờ đang tụ lại thành hình người.

Một giọng nói thì thầm vang lên:

“Không ngờ hai kẻ đó... cùng trọng sinh.”

“Pháp quyết nghịch thiên kia đã thật sự... tồn tại.”

Rồi giọng nói ấy tan vào hư không, để lại một tàn phù đen như mực, khắc một chữ cổ:

“Phản.”