Chương 3: Gương phản chiếu, người soi người

Cuối canh ba, đỉnh Lăng Hoa Cốc.

Sương mù dày đặc, trời không trăng. Tần Thanh Uyên một mình trở về phòng khách của cốc chủ sắp xếp, lặng lẽ bước vào, chẳng buồn thắp đèn.

Y quen ngủ trong tối.

Nhưng lần này, chưa kịp nằm xuống, Thiên Ảnh Kiếm trong trâm khẽ rung.

Giọng kiếm linh vang lên trong đầu:

“Có người đặt kết giới ngầm dưới đáy linh mạch.”

“Trận vừa nãy không phải do linh trận tự phát – có người gài sẵn từ trước.”

Tần Mộng không mở mắt, chỉ lười biếng đáp:

“Biết rồi.”

“Ngươi không định truy xét?”

“Truy làm gì? Kẻ đó không nhắm vào ta.”

“Ngươi chắc?”

“Ừ. Mục tiêu của hắn... là đồ đệ ta.”

Sáng hôm sau, tại Huyền Vân Tông.

Tin tức trận ảo ảnh tại Lăng Hoa Cốc đã về đến tai tông chủ. Trong đại điện, các trưởng lão tụ họp gấp.

“Có tàn ảnh ký ức thật sự hiện ra giữa đại hội. Đây không còn là chuyện trò đùa.”

“Là người trong Huyền Vân Tông đã trải qua cảnh đó.”

“Không phải là Tần trưởng lão chứ?”

“Hay là... đệ tử Lang Cảnh?”

Tên gọi ấy vừa vang lên, ánh mắt mấy người đều lặng đi.

Một trưởng lão tóc hoa râm, Mục Nhàn chân nhân, lạnh giọng:

“Đệ tử đó là người của yêu tộc. Dù đã quy thuận, nhưng bản chất trời sinh đã khác chúng ta. Nay lại xuất hiện cảnh trọng thương, kèm lời lẽ bất kính với sư tôn... thật đáng nghi.”

Tông chủ Vân Nhược Tiêu đang ngồi trên cao, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn.

Người khác thì không rõ, chứ y thì biết – giữa Tần Mộng và đồ đệ đó, có gì đó không đơn giản.

Một trưởng lão khác nói: “Ta đề nghị cho kiểm tra tâm cảnh của Lang Cảnh – dùng gương Linh Phản.”

Cả điện im lặng.

Gương Linh Phản là cổ pháp khí – chuyên chiếu ra ý niệm thật sự trong tâm, không thể giấu.

Một giọng nói lười biếng cất lên từ cửa điện:

“Thử cũng được. Nhưng nếu tâm hắn trong sạch, các vị tính sao?”

Tần Mộng khoác áo trắng bước vào, tay cầm chén trà, thong dong như vừa từ giường ra.

Mục Nhàn hừ lạnh: “Nếu trong sạch, tất nhiên tông môn hoàn lễ. Nhưng nếu có...”

“Có thì sao?” Tần Mộng cười nhạt. “Chư vị định trừng phạt một đệ tử chưa đến Nguyên Anh, chỉ vì hắn có ký ức từng chết?”

“...”

“Tốt nhất, hãy nhớ: hắn là đệ tử thân truyền của ta.”

Câu nói này, không lớn – nhưng đủ để cả đại điện trầm xuống.

Chiều hôm đó, trong sân luyện Tâm Phong.

Gương Linh Phản được đưa ra. Đây là vật từ thời Thượng Cổ, hình tròn, mặt bạc như nước. Khi kích hoạt, nó sẽ chiếu thẳng vào tâm cảnh của người bị soi – không phải ký ức, mà là niệm sâu nhất trong lòng.

Lang Cảnh đứng giữa sân. Ánh sáng gương phản chiếu, chiếu thẳng vào mắt hắn.

Bên ngoài, các đệ tử tụ tập theo dõi. Tư Mã Nham cũng có mặt, đứng cạnh mấy người mới nhập môn.

“Cái gương đó... thật sự chiếu ra được bí mật sao?” – một người hỏi nhỏ.

Tư Mã Nham đáp khẽ: “Ừ. Có người từng bị soi ra lòng đố kỵ, suýt bị phế tu vì tâm cảnh lệch.”

Trong sân, ánh bạc xoay tròn.

Bỗng dưng, một hình ảnh mờ nhạt hiện ra giữa không trung:

Một thiếu niên áo đen quỳ gối giữa sân tuyết, miệng rỉ máu, tay cầm một khối ngọc vỡ vụn. Trên tay hắn, máu trộn với ánh linh quang.

“Sư tôn... nếu người còn không quay lại... ta sẽ không chờ nữa.”

Một trưởng lão sắc mặt tái mét: “Đây là...”

Bên ngoài, đám đệ tử xôn xao.

Tư Mã Nham nhìn chằm chằm vào hình ảnh ấy, môi khẽ nhúc nhích:

“Là Cảnh sư đệ... nhưng... sư tôn đâu?”

Hình ảnh tan. Mặt gương tối sầm.

Người kiểm trận run tay, cố bình tĩnh tuyên bố:

“Không phát hiện dị niệm. Không có tâm tà. Nhưng... có dấu hiệu chồng ký ức.”

Mục Nhàn cau mày: “Chồng ký ức?”

“Có nghĩa là... ký ức bị trộn lẫn – như thể... hắn từng sống hai lần.”

Tần Mộng đứng bên, cười nhẹ: “Vậy chư vị thấy đủ chưa?”

Không ai đáp.

Tối hôm đó, tại Chưởng Linh Các.

Tần Mộng nằm dài trên ghế đá, một tay gác trán, tay kia nghịch cái gối lót. Lang Cảnh đứng phía sau rèm, không nói gì.

“Ngươi không trách ta vì không ngăn chuyện gương Linh Phản?”

Lang Cảnh đáp: “Ta biết người để mặc.”

“Vì sao ngươi không nói ra? Rằng ta... cũng nhớ.”

Lang Cảnh tiến lại gần, dừng bên ghế đá, giọng thấp:

“Vì người chưa từng chủ động thừa nhận.”

Tần Mộng mỉm cười, mắt vẫn không mở:

“Vậy để ta nói một lần, cho rõ.”

Y ngồi dậy, gác cằm lên tay, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Ta – Tần Thanh Uyên – cũng đã trọng sinh. Và ngươi... là lý do ta làm vậy.”

Lang Cảnh đứng lặng.

Tần Mộng nhướng mày:

“Sao? Vẫn định giết ta?”

“Chưa.”

“Ồ? Chờ gì?”

Lang Cảnh khẽ khàng đáp:

“Chờ người… yêu ta trước đã.”

•••

Sân Tây Dẫn, ngày kiểm khảo đệ tử nội môn.

Khác với các đợt khảo nghiệm bình thường, hôm nay có thêm một vòng đặc biệt – do chính trưởng lão Mục Nhàn đề xuất: so tài trực tiếp giữa đệ tử các hệ.

Bề ngoài là thử nghiệm lực chiến, nhưng người sáng mắt đều biết – mục tiêu là Lang Cảnh.

Hắn đứng giữa sân, áo đen phấp phới, ánh mắt lạnh như đêm. Đối diện là Vệ Tử Quang – đệ tử thân truyền của Mục Nhàn, tu Trảm Linh Kiếm, danh tiếng không nhỏ trong giới Kim Đan hậu kỳ.

“Lang sư đệ.” – Vệ Tử Quang rút kiếm, mỉm cười, giọng không giấu sát ý.

“Thứ lỗi, ta được lệnh ‘thử tâm cảnh’ của ngươi.”

Trên khán đài, Tư Mã Nham nhíu mày.

“Chơi ép người trắng trợn như vậy… đúng là phong cách của Mục lão đầu.”

Lang Cảnh không nói gì, chỉ rút kiếm – Huyễn Ảnh, lưỡi kiếm chuyển động như dòng mực, tùy cảm xúc mà hóa hình.

“Bắt đầu!”

Một tiếng hô vang lên, kiếm khí bùng nổ.

Vệ Tử Quang xuất chiêu như vũ bão, kiếm ảnh như mưa. Hắn chủ tu Kim hệ, kiếm pháp thiên về phá phòng, không để đối thủ kịp thở.

Lang Cảnh vẫn đứng yên ba chiêu đầu. Đến chiêu thứ tư, hắn mới chuyển động – nhưng chỉ một cái nghiêng vai, kiếm đã vòng ra sau lưng Vệ Tử Quang.

Keng! Một cú chạm nhẹ, không sâu, nhưng phá toàn bộ nhịp tấn công.

Vệ Tử Quang cả kinh. Còn chưa kịp lùi, chợt cảm thấy khí tức quanh Lang Cảnh biến đổi.

Một luồng yêu khí trào lên, đen như mực, lạnh như hàn băng giữa hè.

Toàn sân giật mình.

“Yêu khí?!”

“Là tẩu hỏa nhập ma?”

“Không... hắn đang cố áp chế!”

Lang Cảnh cắn răng, mắt đỏ lên một thoáng, nhưng chưa mất khống chế.

Trưởng lão Mục Nhàn lập tức đứng dậy:

“Đủ rồi! Người như vậy không xứng làm đệ tử Huyền Vân!”

Mục Nhàn vung tay – một đạo kiếm khí phóng xuống như sét!

Tư Mã Nham hoảng hốt hô lớn: “Không kịp né đâu!”

Ngay giây ấy…

ẦM!

Một luồng linh lực lạnh buốt đánh thẳng vào kiếm khí kia.

Kiếm khí của Mục Nhàn... vỡ nát giữa không trung.

Khắp sân lặng như tờ.

Người vừa ra tay… là Tần Thanh Uyên.

Y khoác áo trắng, đứng bên hành lang, vẫn chưa bước vào sân, tay chỉ nâng nhẹ một ngón.

Một ngón – phá chiêu của một trưởng lão Hóa Thần sơ kỳ.

Mục Nhàn sắc mặt đại biến.

“Ngươi—”

“Ta chỉ nhấc tay.” – Tần Mộng nhàn nhạt nói, mắt khép hờ – “Ngươi ra chiêu thật. Vậy ta có cần… ra tay thật không?”

Mục Nhàn không nói được nữa.

Bốn phía xôn xao:

– “Một ngón phá chiêu Mục trưởng lão…”

– “Đây không phải Nguyên Anh viên mãn. Ít nhất cũng Hóa Thần viên mãn trở lên…”

– “Lẽ nào… Tần trưởng lão đã vượt cảnh?”

– “Chẳng trách được gọi là Ngọc Ảnh chân quân…”

Lang Cảnh vẫn đang quỳ giữa sân, dùng toàn bộ ý chí để áp chế yêu khí trong cơ thể.

Tần Mộng bước đến, tay áo phất nhẹ, một luồng khí nhu hòa bao quanh hắn.

Linh lực tràn vào – nhưng không phải cứng rắn ép xuống. Mà như nước, như ánh trăng, từ từ xoa dịu cơn loạn mạch trong thân thể hắn.

Lang Cảnh mở mắt, nhìn lên.

Người đó đang nhìn hắn – không lạnh, không giả, không trêu chọc.

Chỉ là… đang che chắn.

Một lần hiếm hoi.

Một lần… hắn không bị bỏ lại.

Trên đài cao, Vân Nhược Tiêu thở dài trong lòng.

Sớm muộn gì, kẻ này cũng không giấu được tu vi thật nữa rồi.

Sau ngày kiểm khảo, toàn Huyền Vân Tông như dậy sóng.

Người thì khen Lang Cảnh “tư chất trác tuyệt”, người thì nghi “là yêu tu trá hình”, kẻ lại xì xào chuyện Tần trưởng lão che chở quá mức — một điều chưa từng thấy trước nay.

Tư Mã Nham bị vây hỏi cả ngày, đành cười trừ:

“Các ngươi hỏi ta làm gì? Ta còn chưa bao giờ thấy sư tôn giơ tay đánh ai! Ta còn tưởng... người chỉ biết ngủ.”

Tại Chưởng Linh Các, đêm xuống.

Lang Cảnh ngồi lặng dưới hiên, y phục đã thay, tóc còn ướt nước. Trận hỗn loạn ban chiều đã tắt trong mắt hắn, chỉ còn… một nét khó hiểu.

“Sư tôn.” – Hắn gọi.

Không tiếng trả lời.

Tần Mộng đang nằm dài trên ghế đá, mắt nhắm, hơi thở đều.

Lang Cảnh bước tới, ngồi xuống cạnh y.

“Sư tôn, nếu ta… không phải người của Huyền Vân Tông, người sẽ thế nào?”

Tần Mộng mở mắt, liếc hắn, chậm rãi nói:

“Vậy ta sẽ… mở chi nhánh tông môn khác, kéo ngươi theo, khỏi ai dị nghị.”

“…”

“Sao thế? Lòng nghi ngờ bản thân rồi à?” – Y nghiêng đầu, tóc dài xõa xuống vai hắn.

Lang Cảnh cụp mắt.

“Người không thấy... ta rất dễ bị đẩy ra sao?”

Tần Mộng không đáp. Y nhìn hắn thật lâu, rồi khẽ thở dài, như vừa quyết định điều gì.

“Mai theo ta. Có một người ngươi nên gặp.”

Sáng hôm sau, tại sườn Đông – Điện Ngưng Tâm.

Một người lạ đang chờ trong điện.

Hắc y, mũ trùm đầu, tay cầm một cái hồ lô bằng xương trắng, bên trong... chứa một thứ giống như khói mờ.

Tần Mộng dẫn Lang Cảnh bước vào. Người nọ khom người:

“Tham kiến Ngọc Ảnh chân quân.”

Lang Cảnh thoáng sững.

Là danh xưng giang hồ đồn đại – vốn không ai trong tông dám gọi trực diện.

Tần Mộng khoát tay: “Ngươi mang gì đến?”

Người kia mở nắp hồ lô. Một làn khí đen trào ra, tụ lại thành... hình ảnh một thiếu niên áo đen, máu chảy khắp ngực.

Lang Cảnh giật mình.

Đó là hắn – ở thời điểm cận kề cái chết kiếp trước.

“Nếu ngươi không cứu ta… thì cũng đừng hối hận.”

Một giọng khàn vang lên, giống hắn đến tám phần, nhưng… lệch một chữ.

Không phải lời hắn đã từng nói.

Không phải… ký ức hắn nhớ.

Tần Mộng nhìn hắn, chậm rãi nói:

“Ta nghi có người... đang can thiệp vào luồng hồn từ kiếp trước. Cắt, ghép, thay thế.”

Lang Cảnh trầm giọng: “Vì sao ngươi chắc?”

Tần Mộng đặt tay lên hồ lô.

Linh lực trong phòng rung lên. Hồ lô tan thành tro.

Y đứng dậy, chậm rãi nói:

“Vì câu đó... là ta từng nói với ngươi. Trước khi ngươi chết.”

Lang Cảnh ngẩng đầu. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy như có cái gì đó trong lòng mình… sụp xuống.

Tối hôm đó, Tần Mộng ngồi một mình giữa linh trận, không ngủ.

Thiên Ảnh Kiếm khẽ vang:

“Ngươi định nói hết sao?”

“Không.” – Y khẽ đáp – “Chưa phải lúc.”

“Vậy định làm gì?”

“Làm lại.” – Ánh mắt Tần Mộng lạnh dần – “Lần này, ai động vào hắn... ta sẽ khiến kẻ đó trọng sinh cũng không kịp.”