Chương 4: Kẻ bị quên, kẻ cố quên

Mấy ngày sau sự kiện Gương Linh Phản và trận kiểm khảo, Huyền Vân Tông dần lắng lại. Nhưng Lang Cảnh biết rõ — bề mặt yên ắng, đáy sóng càng ngầm.

Từ hôm đó, sư tôn không còn trốn ngủ như thường. Y thường lặng lẽ đọc cổ tịch, ngồi trên ghế đá dưới gốc mai, ánh mắt trầm như đáy hồ.

Hắn biết — y đang tìm.

Tìm manh mối của kẻ đã xé ký ức, đổi lời nói, chỉnh lại quá khứ.

Sáng sớm, tại Điện Tàng Pháp.

Tần Mộng dẫn Lang Cảnh đi thẳng vào tầng thứ ba — nơi chứa cấm pháp và linh hồn đạo quyết.

Người thủ điện ngạc nhiên:

“Trưởng lão muốn cho đệ tử luyện ‘Tâm Ảnh Thuật’ sao? Thứ này nguy hiểm lắm.”

“Không phải để luyện.” — Tần Mộng nói, tay vẫn đút trong tay áo, dáng đi lười biếng. “Chỉ mượn để… kiểm tra.”

Lang Cảnh nhìn cuộn tàn quyển trên bàn đá — “Tâm Ảnh Thuật”: cổ pháp cho phép đưa một người vào cảnh giới nội thức của người khác. Nơi đó, ký ức không nói dối.

“Ngươi có chắc?” — Tần Mộng hỏi. “Pháp này cần hợp linh — ta dẫn ngươi vào chính tâm thức ta. Nếu ngươi còn giữ oán, có thể giết ta trong đó.”

Lang Cảnh nhìn y.

“Ta không muốn giết người nữa.”

“Ồ?” — Y cong môi. “Chuyển từ hận sang yêu rồi à?”

“Không.” — Hắn cụp mắt. “Chuyển từ giết… sang đợi.”

Sau một khắc, trận pháp mở.

Ánh sáng bao phủ cả hai, đưa họ vào một khoảng không trống — tâm thức Tần Mộng.

Khác với vẻ ngoài lạnh nhạt, trong tâm thức này không có tuyết trắng, không có kiếm khí. Chỉ có… một căn phòng nhỏ, bừa bộn, đầy gối ngủ, trà nguội và sách rách.

Lang Cảnh ngẩn người.

“…Đây là?”

“Tâm ta. Như ngươi thấy.”

“Không nghiêm túc?”

“Không cần. Ta chỉ nghiêm túc với một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ngươi.”

Lang Cảnh chưa kịp đáp, bóng trắng phía trước đã bước vào một cánh cửa khác — nơi ký ức đang chờ.

Cánh cửa mở ra một lần nữa — cảnh hiện ra:

Một trận chiến. Máu. Khói. Sư tôn đứng giữa trung tâm pháp trận, thương tích đầy người. Lang Huyền Tiêu (kiếp trước) bị vây quanh bởi kiếm trận, đang gọi to:

“Người nói sẽ đến! Người nói… sẽ không bỏ ta lại!”

Tần Mộng (kiếp trước) đứng trên đài cao — nhưng gương mặt bị bao phủ bởi sương mù. Không thấy rõ.

Lang Cảnh nhíu mày.

“Không đúng. Ký ức ta thấy… người rõ ràng quay lưng.”

Tần Mộng gật đầu.

“Đó là thứ ngươi bị cho xem. Đây… là bản gốc.”

Y phất tay, khói tan — lộ ra gương mặt Tần Mộng kiếp trước. Đôi mắt y đang đỏ, toàn thân run, miệng lẩm bẩm một câu:

“Xin lỗi… ta đến muộn.”

Và phía sau y, là một kẻ áo choàng đen… đang cắm một lá bùa vào lưng Lang Huyền Tiêu.

Lang Cảnh sững người.

“Không có trong ký ức ta…”

“Phải. Vì kẻ đó… xóa ngươi khỏi chính quá khứ của ngươi.”

Cả cảnh giới rung nhẹ.

Một giọng lạ vang lên:

“Ngươi nhìn thấy rồi sao?”

Cả không gian xé đôi — Tâm Ảnh Thuật bị chấn vỡ!

Tần Mộng kéo Lang Cảnh lùi lại, mắt sắc lạnh:

“Có kẻ khác… đang chen vào.”

Một luồng khí âm ẩm trào lên, hóa thành gương mặt lờ mờ, cười như gió rét:

“Ký ức không cần đúng. Chỉ cần ngươi tin là được.”

“Ngươi đã hận hắn suốt một đời vì một ký ức sai lầm — thế không tốt hơn sao?”

Lang Cảnh nghiến răng, hét lớn:

“Ngươi là ai?!”

“Ta à…” — tiếng cười vọng khắp không gian —

“Là kẻ từng yêu ngươi hơn hắn.”

Tâm thức tan. Trận pháp vỡ.

Lang Cảnh bật ra khỏi kết giới, thở dốc. Tần Mộng đứng phía sau, tay vẫn giữ sau lưng, mắt tối lại.

“Giọng đó… ngươi nhận ra không?”

Lang Cảnh siết nắm tay.

“…Không.”

Nhưng sâu trong tim hắn — một mảnh hồn run nhẹ.

Ba ngày sau tại Huyền Vân Tông.

Cơn dư chấn từ trận tâm thức giữa sư tôn và Lang Cảnh đã lắng xuống, nhưng không khí trong tông lại trở nên kỳ dị hơn. Đêm mây dày, linh khí chậm lưu chuyển, vài trận pháp hoạt động bất thường.

Đến sáng ngày thứ tư, một chuyện lạ xảy ra.

Tại Thư Tàng Các, nơi lưu giữ các pháp quyết cổ, một đệ tử vô tình mở ra một ngọc giản… thì hình ảnh bên trong không phải công pháp, mà là một đoạn ảo ảnh:

Một thiếu niên áo đen quỳ gối giữa đất, tay ôm một thanh kiếm, máu loang khắp ngực, miệng lẩm bẩm:

“Sư tôn… đừng bỏ ta.”

Toàn tông chấn động.

Đây là hình ảnh đã xuất hiện trong trận pháp Lăng Hoa Cốc — nhưng không ai truyền về tông môn.

Vậy tại sao… nó lại xuất hiện trong ngọc giản?

Tông chủ Vân Nhược Tiêu triệu tập khẩn.

Chỉ có ba người được gọi đến: Tần Mộng, Lang Cảnh và trưởng lão trận pháp Lâm Uyển.

Lâm Uyển đưa ra một phiến ngọc:

“Ta tra được dấu khí còn lại trong thư các. Là một đoạn hồn vỡ… không thuộc về bất kỳ ai trong tông.”

Vân Nhược Tiêu trầm giọng: “Hồn vỡ? Từ ai?”

Lâm Uyển nhìn Lang Cảnh:

“Nó có cùng cộng hưởng linh hồn với Lang Cảnh – nhưng lệch một tầng khí tức. Giống như… cùng là hắn, nhưng đến từ một ‘hắn khác’.”

Lang Cảnh giật mình. Tần Mộng nheo mắt.

Vân Nhược Tiêu cau mày:

“Ý ngươi là… có một phiên bản Lang Cảnh khác từng tồn tại?”

“Hoặc,” – Lâm Uyển nói, “có kẻ đã… chế tạo một bản sao từ luồng hồn ban đầu.”

Không gian trầm mặc.

Tần Mộng chậm rãi nói:

“Người đó… không chỉ thay đổi ký ức. Hắn đang dùng mảnh hồn của ngươi, tạo nên một ‘Lang Cảnh khác’ theo ý mình.”

Lang Cảnh cảm thấy lạnh gáy.

“Nếu có một ta khác… thì ai là thật?”

Tần Mộng nhìn hắn, ánh mắt sâu như hồ cổ:

“Người đứng trước mặt ta, là thật. Không cần nghi ngờ

Trạch Vu Cốc – cấm địa nằm phía Nam Huyền Vân Sơn, quanh năm mù phủ, linh khí rối loạn, trận pháp đứt đoạn.

Tương truyền nơi đây từng là chiến trường thời Thượng Cổ, hồn phách bị nghiền nát tụ lại, kẻ yếu bước vào sẽ mộng mị đến điên, mạnh mấy cũng hao nguyên thần.

Chỉ có một đường mòn dẫn vào – và hôm nay, có một người đang đi giữa sương mù.

Lang Cảnh.

Hắn không mang ai theo, không để lại truyền âm. Trên tay chỉ có một vật: sợi chỉ đỏ cháy dở tên kia để lại.

“Đừng để ta hối hận…” – Hắn lẩm bẩm, như nói với chính mình.

Nửa canh giờ sau, Lang Cảnh đứng trước một gốc cây mục. Dưới gốc, là một phiến đá mòn tên, không ghi ngày, không khắc ai.

Chỉ có một dòng nhỏ, rất mảnh:

“Ta nợ ngươi một cái quay đầu.”

Bàn tay hắn siết lại.

Cảnh tượng lờ mờ hiện ra trong đầu – một người áo xám, vết máu trên miệng, đứng giữa lửa cháy, gọi tên hắn.

Nhưng gương mặt… vẫn là một mảng mơ hồ.

“Ngươi là ai...”

“Ta là ngươi từng yêu.”

Giọng nói kia vang lên lần nữa. Nhưng lần này, không còn là mảnh hồn yếu ớt.

Từ sau lưng hắn, kẻ mặc áo tro từ Chưởng Linh Các đã đến.

Nhưng giờ đây, khí tức hắn hoàn toàn khác.

Tà khí cuồn cuộn, linh hồn không ổn định, mắt đỏ ngầu. Hắn không còn là mảnh hồn – mà là thể thức hình thành từ hồn niệm cố chấp.

Lang Cảnh lập tức rút kiếm.

Huyễn Ảnh kiếm vừa lóe, đã bị đánh bật.

“Không ích gì.” – Kẻ kia cười. “Vì nơi này là chốn ta chết. Là chốn… ngươi quên ta đầu tiên.”

Hắn giơ tay, triệu hồi một trận pháp hắc ám dưới chân.

“Ta sẽ khiến ngươi nhớ hết. Dù phải… xé nát đầu ngươi ra.”

Ngay khoảnh khắc trận pháp khởi động, một đạo kiếm khí chém thẳng từ trời xuống.

ẦM!

Cả trận tan tành.

Một người áo trắng đáp xuống giữa làn khói – tóc dài tung trong gió, tay cầm kiếm, áo choàng phất mạnh.

Tần Mộng.

Ánh mắt y lúc này không còn buồn ngủ, không còn trêu chọc. Chỉ có sát ý nhàn nhạt, lạnh hơn gió cốc.

“Kẻ không thuộc về ký ức của hắn…” – y nâng kiếm – “...không xứng đứng ở đây.”

Kẻ kia rít lên, phóng tới.

Tần Mộng không tránh, không né, chỉ nhẹ nhàng nghiêng người một bước – chém một kiếm duy nhất.

Kiếm không sáng, không to, không vang.

Nhưng đủ để cả cốc nứt ra một đường.

Kẻ kia tan thành khói.

Lang Cảnh chống tay, nhìn lên người kia giữa mù sương.

“Ngươi đến rồi.”

“Ngươi tưởng ta không đến thật à?”

“Ta không chắc.”

Tần Mộng đi đến, ngồi xuống cạnh phiến đá cũ. Y thở nhẹ:

“Đây là nơi ngươi từng bảo ta… nếu một ngày ta không chọn ngươi, thì đừng bước vào.”

Lang Cảnh sững người.

Tần Mộng đặt tay lên phiến đá.

“Ta không bước vào năm đó. Và ngươi... chết thật.”

Lang Cảnh nhắm mắt.

Một lúc sau, hắn mở miệng:

“Giờ thì người chọn rồi?”

Tần Mộng nhìn hắn. “Chọn từ lâu rồi. Chỉ là… ngươi không tin.”

Lang Cảnh cười nhạt. “Tin rồi thì sao?”

“Thì khỏi cần ra vẻ cứng rắn nữa.” – Tần Mộng gác đầu lên vai hắn – “Chừa chút dáng vẻ yếu đuối cho ta an ủi một tí.”

Lang Cảnh: “...Người giả ngầu xong rồi ngả luôn vậy?”

Tần Mộng lim dim mắt:

“Ngầu chi cho mệt. Có ngươi bên cạnh rồi, ta ngủ phát là xong.”

Sau trận tại Trạch Vu Cốc, mây mù bắt đầu tan. Mặt trời rọi xuống phiến đá vô danh, thứ ánh sáng đã từng không thể lọt vào đây.

Lang Cảnh nhìn nơi từng là mộ ẩn của một phần ký ức. Sợi chỉ đỏ trên tay hắn, lúc này… tự cháy thành tro.

“Không còn gì ràng buộc,” hắn nói. “Nhưng vẫn thấy hơi trống.”

Tần Mộng đứng bên, tay áo trắng quét qua đám bụi, giọng nhàn nhạt:

“Không sao. Trống thì ta ngồi đó.”

Lang Cảnh liếc nhìn: “Sao người không thấy nghiêm túc lúc nào vậy?”

“Ta từng nghiêm túc.” – y đáp khẽ – “Rồi bị phản bội.”

Lang Cảnh cau mày. “Người từng…”

Tần Mộng im lặng một lúc, rồi nói:

“Ngươi nhớ pháp quyết trọng sinh ta từng dùng không?”

“Nhớ. Là cấm pháp Thượng Cổ, ‘Hồi Luân Tâm Ấn’.”

“Không sai.”

Y chậm rãi đưa tay lên, vén tóc sang một bên, để lộ sau cổ — một mảng dấu đỏ như vết bớt, hình xoáy tròn hai tầng.

“Đây là Ấn thứ ba.”

Lang Cảnh khựng lại. “Thứ ba?”

Tần Mộng gật: “Vì để thi triển cấm pháp ấy, cần ba người: hai người tạo khế ước sống chết, một người làm cầu nối.”

“Ngươi là người thứ ba?”

“Không. Ta từng là người trong khế ước.” – Y nói, mắt tối lại. “Nhưng bị... thay thế.”

Lang Cảnh đứng sững. Hắn chưa từng nghe sư tôn nói về quá khứ trước kia. Nhưng giờ, qua lời ít ỏi, hắn hiểu một điều:

Tần Mộng từng yêu. Rất sâu. Và từng bị rút khỏi chính lời thề sinh tử.

“Ngươi…” – hắn siết tay – “Ai đã thay thế ngươi?”

Tần Mộng chỉ cười nhạt, xoay người bước đi.

“Không còn quan trọng nữa.” – y đáp. “Vì lần này, nếu có khế ước nào khác...”

“…người trong đó sẽ chỉ có ta và ngươi.”

Lang Cảnh nhìn theo bóng lưng y, không biết tim mình vừa bị bóp chặt, hay vừa được thả ra.

Tối hôm đó, tại Chưởng Linh Các.

Tần Mộng nằm nghiêng, mắt khép hờ, bên cạnh là trận đồ đang tự động xoay.

Thiên Ảnh Kiếm truyền âm lười biếng:

“Ngươi lại định giấu nó tiếp à?”

“Giấu gì?”

“Rằng ngươi chưa từng quên người cũ.”

“Ta quên rồi.” – Tần Mộng mỉm cười. “Chỉ là... ta chưa tha cho mình thôi.”

Kiếm linh lặng im một lúc.

“Lần này, ngươi định không buông nữa à?”

“Không. Nếu lần này còn mất…” – Tần Mộng mở mắt, đáy mắt sâu như vực –

“…ta sẽ không trọng sinh nữa. Ta sẽ kéo tất cả kẻ gây ra... chết cùng.”