Chap 6: Trước cuộc rượt đuổi

White rệu rã bước đi, lần đầu tiên sử dụng Phản Thực Tại với tần suất và lượng đầu ra lớn gần như vắt kiệt cậu, cậu mệt mỏi thở hắt một hơi trước khi một ý tưởng nảy ra trong đầu cậu. Một lần nữa cậu vận sức khiến thực tại phía trước bị bẻ cong đến cực hạn, tạo ra một lỗ lớn, cậu hít một hơi thật sâu rồi bước vào lỗ hổng của thực tại mà bản thân mới tạo ra.

Ở đầu bên kia, White bước ra, khung cảnh quen thuộc nhưng không có ai, sự trống vắng khiến cậu hơi hoảng loạn nhưng nhanh chóng lấy lại sự bĩnh tĩnh, cậu kiểm tra xung quanh nhà. Tiến đến gần chiếc sofa dài, cậu ngã xuống chiếc ghế, không phải do bất kì ai hay cái gì mà là sự mệt mỏi.

White: “Mẹ kiếp…”

White chửi thầm khi dần lịm đi, trong cơn mơ màng một khí tức quen thuộc hiện ra, đó là của thú cưng của White, nó đã chắc chắn sự an toàn của mẹ con Adrina, cậu yên tâm mà ngất đi.

.

.

.

Ánh sáng đèn phòng khách chiếu thẳng vào đôi mắt vẫn còn mơ ngủ của White khiến cậu rên nhẹ một cách tức tối rồi cậu dùng cánh tay, che đi ánh đèn đang chiếu vào mắt.

Bóng tối lần nữa bao trọn tầm nhìn cậu nhưng lần này, bên má cậu là một cảm giác mềm nhẹ, White hướng mắt, nhìn trộm để thấy bàn tay Adrina đang vuốt nhẹ phần gò má cậu. Cánh tay đang dùng để che mắt được cậu dùng để đẩy bàn tay Adrina ra nhưng sức lực còn yếu khiến nỗ lực đẩy Adrina ra trở thành sự bám víu lấy cánh tay cô.

Adrina: “Cậu cứ nghỉ ngơi đi, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi”

Lời an ủi của Adrina như lời ru, bàn tay đang bám lấy cánh tay cô chợt buông lỏng dần trượt xuống, White lần nữa chìm vào giấc ngủ.

.

.

.

Một lần nữa tỉnh dậy, ánh đèn chói mắt đã không còn, chỉ còn lại ánh nến dịu nhẹ phảng phất trong căn phòng tối. White ngồi dậy, sức lực đã hồi phục phần nào, cậu đưa mắt nhìn quanh căn phòng để thấy bóng dáng người phụ nữ tóc đỏ hiện ra mập dần dần dưới ánh nến lập loè, Adrina ngồi đó, đã thiếp đi từ lâu cùng với chiếc chăn đắp đơn giản trên người,

“Phiền cô rồi, Adrina”

Cậu nói khi chỉnh lại chiếc chăn rồi cậu nhanh chóng gọi thú cưng

White(Suy nghĩ): “Đâu rồi bé yêu?

Vừa dứt lời hình dạng của màu xanh ngọc dài dần hiện ra

Pet(Suy nghĩ): “Có bé đây

White(Suy nghĩ): “Mở cửa đi, ta đi dọn đồ. Mai chúng ta đi trốn”

Con thú cưng thấy vậy liền cuộn người trước khi tự biến mất vào hư vô.

White lúc này thở dài, cậu tiến đến cánh cửa, bước từng bước nhẹ ra ngoài, tránh gây tiếng ồn.

Ánh trăng sáng phả xuống trước hiên nhà, thị trấn Wood Crow vốn ồn oà nay lại yên tĩnh, chỉ có bóng White lẻ loi đứng trước cửa, ngước nhìn lên ánh trăng đang toả ánh xanh êm dịu

“Trăng đêm nay sáng…hiếm thật”

Cậu đứng đó nhìn vào ánh trăng như thể bị mê hoặc trước khi quay đầu lại khi những tiếng bước chân nhỏ bé của ai đó đang tiếp cận

“Chú..[ngáp]…White, chú không ngủ sao?

White nhìn xuống Non, cậu có chút bất ngờ

“Cháu vẫn chưa ngủ à?”

Non lắc đầu, con bé dụi mắt trước ánh nhìn nghi hoặc của White

“Không phải cháu bị…mù sao?”

Non gật đầu

“Đúng thật là cháu bị mù nhưng đôi mắt cháu vẫn có phản ứng nếu mỏi chứ?”

“Cháu bị mù thì cháu có dùng đến à?”

Non im lặng, con bé suy nghĩ

“Cũng có lý…”

Hai chú cháu đứng trước hiên nhà, bốn mắt hướng lên ánh trăng đang toả sắc trên bầu trời

“Cháu vẫn nhìn được sao?”

“Cháu có thể cảm thấy ánh sáng thứ gì đó đang phả vào mắt cháu”

“Thứ đó gọi là mặt trăng”

“Mặt trăng ạ..?”

“Ừm…”

Có một khoảng lặng giữa hai chú cháu, đối với White, ánh trăng có ý nghĩa gì đó rất to lớn đối với cậu trong khi đối với Non, mặt trăng là thứ gì đó hết sức xa lạ nhưng đôi mắt mù loà khiến ánh trăng trong tâm trí cô bé hiện ra một cách quyến rũ, điều đó khiến cô bé phải thầm thì

“Đẹp quá….Sáng quá…”

Người chú đứng bên cạnh nhìn xuống, cậu bế cô bé lên, ánh sáng của mặt trăng càng hiện ra rõ nét trong tâm trí cô bé

“Chú White?”

“Cháu ước cháu có thể thấy được mặt trăng”

White trầm ngâm trước lời thỉnh cầu của cô bé, cậu nhìn khuôn mặt ngây thơ đó mà cảm thấy tội lỗi, rồi cậu nhẹ nhàng đặt tay lên đôi mắt mù loà của Non, vận dụng khả năng của Phản Thực Tại, kết hợp với khả năng hồi phục vốn có của bản thân nhằm chữa trị cho cô bé.

White từ từ bỏ tay ra khỏi đôi mắt của Non. Bóng tối vốn quen thuộc với cô bé giờ dần dần tan biến, ánh trăng rọi thẳng vào đôi mắt mới lành khiến cô bé rên nhẹ nhưng nhanh chóng, Non từ từ hé mắt, thứ ánh sáng dịu êm của mặt trăng khiến cô bé trầm trồ

“Nó….đẹp thật”

“Chắc chắn rồi”

Cậu nói khi bế con bé trên tay rồi dần bay lên, hướng tới ánh trăng.

Các tầng mây cao thấp chèn lên nhau nhưng đặc điểm chung của chúng là mềm mại và đều đang là chỗ đứng của White, cậu giữ Non trên tay khi ánh mắt cả hai nhìn vào mặt trăng đang toả sáng. Non nhìn vào mặt White, cô bé nhìn thấy thứ gì đó trong ánh mắt White, không đơn thuần là sự mê hoặc mà còn có nét đượm buồn.

“Chú ổn chứ?”

White gật đầu nhưng ánh mắt cậu vẫn giữ sự đượm buồn rõ nét

“Chú trông buồn lắm đấy”

“Chú…cũng không biết nữa”

“Ánh trăng..Chú có một giấc mơ..Một giấc mơ về bản thân là một cậu trai bình thường. Trong giấc mơ đó, chú đã có một người đồng hành….Cuối cùng thì nàng ấy biến mất cùng với sự tỉnh dậy của ta”

“Chú mơ sao?”

“Ừm, nó..thật một cách kì lạ”

Non nhìn vào ánh trăng rồi đột nhiên nhắm tịt mắt lại, hành động nhỏ nhưng đã thu hút sự chú ý của

“Non?”

“D-Dạ?”

“Cháu trông không được ổn”

Non gật đầu khi dùng tay che đi đôi mắt mới lành, White suy nghĩ một hồi rồi cậu xé một mảnh từ chiếc áo khoác ngoài của bản thân, cuốn quanh mắt Non. Sau khi cuốn xong, tầm nhìn của Non dần trở lại bình thường, con bé thắc mắc nói

“Cháu nhìn được rồi này, chú White”

White trầm ngầm, cậu đang dần suy luận ra thứ gì đó

“Ta đoán là đôi mắt của cháu bị tổn thương do quá nhạy. Ví dụ nhé, mắt người bình thường tiếp nhận ánh sáng và có tầm nhìn 100% nhưng đôi mắt cháu thì lại khác, nó có thể đã nhân đôi thậm chí nhân ba lượng nhiệt và ánh sáng một người bình thường tiếp nhận”

Non gật đầu, con bé thoải mái gục đầu vào vai White rồi từ từ ngủ thiếp đi

Còn White, lúc này cậu vẫn đứng trên những đám mây, sự quen thuộc bùng nở bên trong cậu, khung cảnh này thật sự quen thuộc. Dần dần, một đôi tay mềm mại ôm lấy cổ cậu từ đằng sau, đôi tay đó vuốt ve gò má cậu, rồi đột nhiên một thứ gì đó khác được đặt lên má cậu, thứ đó nhẹ nhành, nó giống như..một đôi môi. Nhanh chóng lấy lại nhận thức, White quay phắt lại để thấy không ai cả, cậu hít một hơi thật sâu trước khi dịch chuyển vì lại nhà.

Một lần nữa hiện ra trong căn nhà nhỏ, White bế Adrina vẫn đang say giấc vào phòng cùng với Non đang ngủ trong tay, cậu đặt hai mẹ con xuống cùng Pie và Non vẫn đang ngủ như chết, kéo chiếc chăn lên che cho cả bốn người rồi cậu rời khỏi phòng ngủ, ngồi dựa vào chiếc sofa, trong đầu cậu là sự ham muốn và nỗi nhớ cái cảm giác từ đôi tay bí ẩn đó, đôi mắt cậu trĩu nặng với mỗi phút về cảm giác đó, rồi cuối cùng cậu lại thiếp đi.

.

.

.

.

.

Bóng hình của một người phụ nữ hiện ra, dáng vóc cô nhẹ nhàng uyển chuyển, đẹp một cách mĩ miều, cơ thể cô sở hữu một vầng hoà quang trắng nhẹ, cô bước từng bước đến White đã ngủ thiếp đi, đôi tay cô chạm lấy khuôn mặt White, cô nâng cằm White lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

???: “Ta tìm thấy chàng rồi”

Cô nói sau khi đôi môi hồng của cô chia tách với môi của White nhưng cô nhanh chóng hôn môi cậu một lần nữa, lần này lâu hơn và đậm hơn, cánh tay cô khoác lên cổ cậu rồi cô dần buông ra như chưa thể có chuyện gì, minh chứng duy nhất còn lại là ‘sợi dây’ trong suốt được đúc kết từ thứ tình cảm sâu đậm của cô cho White.

???: “Ta phải đi rồi, chúng ta sẽ sớm đoàn tụ thôi, ta sẽ chờ chàng”

Cô nói rồi nhanh chóng biến mất….