Một buổi sáng nhẹ nhàng đến kì lạ, đã một tuần trôi qua từ cái ngày White tiếp nhận cái thứ Phản Thực Tại kia, trong một tuần cậu cũng đã thử nghiệm rất nhiều với cái năng lực đó. Bây giờ, White đã mạnh đến một cái mức mà bẻ cong thực tại chỉ là một cái vẩy tay đối với cậu, cậu thậm chí còn lợi dụng Phản Thực Tại để ban cho bản thân và cây sát cụ những năng lực mới.
Bước vào căn bếp nhỏ, White búng tay, khiến bàn ăn vốn không có gì giờ đã có năm đĩa bánh kếp cùng siro phong trong khi mặc lên bộ đồ đen thường thấy.
?: “Tôi hiểu vì sao The Eye từ bỏ việc truy đuổi cậu rồi đấy, White?”
Giọng nói vang lên khiến White quay lại, cậu biết chắc thời điểm này The Eye sẽ không dám manh động mà tấn công vậy nên cậu thản nhiên đớp miếng bánh khi trả lời
“Eliot hả? Vào nhà tôi kiểu gì thế?”
Đứng trước mặt White là Eliot, một thanh niên có vẻ ngoài ưa nhìn, gã cao hơn cậu một tí, mái tóc màu hồng nhạt chuyển dần về trắng, bộ đồ suit lịch lãm như những quý ông thế kỉ 20 và cách nói chuyện lịch sự khiến khó ai tin được Eliot làm việc cho The Eye
“Không phải cậu là người đưa tôi một chiếc dự phòng sao?”
White ngớ người rồi dần nhớ lại
“À ừ, đúng rồi.”
“Mà này, nếu chưa ăn gì thì cứ ngồi xuống dùng bữa tự nhiên”
“Cảm ơn nhưng tôi đến là để truyền đạt mệnh lệnh từ The Eye”
“Chúng tôi yêu cầu cậu lui đến The Eye vì hành vi bảo vệ và cản trở mục tiêu tối thượng của The Eye và các tổ chức, hội nhóm khác”
“Tôi có bao nhiêu ngày để lui tới đó”
“Đến cuối ngày cậu mà không xuất hiện thì cậu sẽ thành mục tiêu chung”
White gật đầu, dường như không quan tâm lắm, cậu vẫn tận hưởng đĩa bánh trước ánh mắt chán nản của Eliot
“Cậu không nghe hả?”
“Có chứ…nhưng mà..trông tôi quan tâm không?”
“Dĩ nhiên là không”
“Chính xác”
Eliot thở dài khi thấy cái thái độ bất cần đời của White
“Với tư cách là cộng sự và là kẻ đã đồng hành với cậu từ khi tham gia The Eye, tôi thật sư lo lắng, ý tôi là cậu có được một thứ quyền năng mạnh mẽ từ bản thể tương lai của chính cậu và cậu quyết định dùng nó để phản bội The Eye vì bốn đứa đầu đỏ, nó có đáng không?”
White lúc này hoàn thành bữa sáng, cậu để chiếc đĩa xuống trước khi tập trung lại vào Eliot
“Thế để tôi hỏi nhé, làm thế nào mà The Eye biết rằng tôi có quyền năng mới này?”
“Họ chưa biết, họ chỉ nhận ra những biến động của thực tại khi cậu thao tác lên thực tại”
White: “Thế sao cậu biết tôi có nó từ bản thể tương lai của tôi? Chẳng phải cậu còn có trách nhiệm như nhà tiên tri của The Eye và với trách nhiệm đó, cậu phải cung cấp toàn bộ thông tin cậu nhìn thấy cho The Eye?”
Eliot bật cười
“Thì tôi phải giữ một chút thông tin cho bản thân chứ”
White: “Nói sao đi nữa, tôi thấy nó thực sự đáng để phản bội cả The Eye, cậu muốn theo chứ?”
“Theo cậu? Để tớ chết theo cậu luôn à?”
“Thôi nào, một kẻ có quá khứ là một ‘mặt hàng’ ở Chợ Đen, cậu vẫn muốn làm công cụ sao?”
Eliot trầm ngâm, lời nói của White dường như đã nói trúng tim đen nhưng trước khi Eliot kịp cất lời thì tiếng ngáp của Pie vang lên khi con bé bước ra ngoài, nó dụi mắt, mơ màng bước đến chỗ White rồi ôm lấy chân cậu.
“Đó là..con cậu à?”
“Đéo, con của Adrina đó”
Eliot gật đầu, cậu nhìn xuống Pie đang ôm chân White như một cái gối ôm
“Nhìn yêu thế, trông nó quý cậu chưa kìa”
Eliot nói xong rồi cậu quay lưng bỏ đi với một thông báo đơn giản
“Nhớ đấy, cậu có hẹn với The Eye”
White từ trong nhà nhìn theo bóng lưng đang bé lại rồi khuất khỏi tầm mắt cậu.
“Chú White….”
Pie nói mớ để người chú bế con bé vào lại trong phòng với gia đình nhỏ xủa cô bé.
Một lần nữa bước ra khỏi căn phòng ngủ, White đấm nát cái bàn, để lộ một cuốn sách bên dưới, cậu mở cuốn sách, những con chữ bên trong đang “nhảy múa” loạn xạ, vận dụng Phản Thực Tại mà kéo ra một sinh vật thân dài mang màu xanh ngọc bích, ánh mắt nó đỏ rực, sinh vật lạ không có bất cứ chi nào mà chỉ có hai cái cánh như máy bay, cùng màu với thân, phần đầu của nó lại như một con rồng. Sinh vật lạ cuốn quanh người White, nó rúc đầu vào cổ cậu, đòi hỏi sự quan tâm nhưng White nhanh chóng đẩy nhẹ nó ra, cậu còn việc quan trọng hơn để giao cho nó
White: “Mày trông nhà hộ tao nhé? Tao có việc ở The Eye, mày trông nhà, bảo vệ mẹ con Adrina. Ok?”
Con rồng gật đầu, nó đứng trên chiếc đuôi to, dài của mình rồi cơ thể xanh ngọc bích của nó biến mất. Chứng kiến đầu đó, White nhắm mắt, cậu cảm nhận sự hiện diện của thú cưng ở trong căn nhà trước khi rời đi.
Cái tốc độ tiệm cận ánh sáng của White để lại một vệt đen dài nhưng thứ tốc độ như thế vẫn tốn của cậu 3 giờ đồng hồ để đến trung tâm của Chợ Đen. White tiếp cận hai kẻ khả nghi, cậu nhìn vào cái phù hiệu hình con mắt trên ngực hai gã. Hai kẻ giữ cửa cũng thấy cậu nhưng chúng vờ như không để ý. White tiến lại gần, cậu đi vào chỗ trống giữa hai gã
White: “Con mắt đang quan sát hồi kết cuối cùng”
Cậu thầm thì mật mã khi đưa ngón tay của cậu cho hai kẻ giữa cững, tên bên trái giữ lấy tay cậu trong khi kẻ còn lại lấy ra một con dao, hắn chọc nhẹ vào đầu ngón tay White, lưỡi dao đặc biệt sáng bóng, nó hấp thụ giọt máu của White rồi chính nó cũng biến thành một lối đi vừa đủ cho cả ba người. Khi bóng dáng ba người biến mất bên trong nó thì cũng là lúc nó biến mất khỏi không gian, về lại với tay kẻ gác cửa.
[Phía bên kia]
Adrina bừng tỉnh, ánh mắt cô hơi mờ vì ngái ngủ, cô liếc mắt về phía cánh cửa, bóng dáng của một người phụ nữ tóc xanh ngọc vụt qua trong mắt cô. Một lần chớp mắt, hình dáng đó đã trở thành bóng dáng của chú rồng cưng của White. Một lần nữa chớp mắt, không còn gì cả, sự kì lạ thôi thúc Adrina rời khỏi chiếc giường, cô rời khỏi căn phòng, đi vòng quanh căn nhà, trong lòng cô có chút bất an nhưng khi không tìm thấy bất cứ ai kể cả White, cô đã bình tĩnh hơn phần nào. Cô ngồi xuống bàn ăn, mùi hương của đĩa bánh kếp va vào mũi cô khiến bụng cô réo lên, một chút sự chần chừ trong ánh mắt cô nhưng rồi nó biến mất và cô đã có cho mình một bữa sáng ngon miệng.
[Ở phía White]
Cậu bước dọc hành lang tối tăm, sau lưng là hai tên gác cổng hồi nãy. Đến một căn phòng có ánh đèn, hai gã dừng lại trước cửa khi White bước vào trung tâm-nơi có hình con mắt in dưới sàn, ngay lập tức 7 ánh đén chiếu thẳng vào người cậu, biến cậu thành trung tâm của căn phòng. Phía trên cậu đang là 7 con người bao quanh cậu như những vị thẩm phán.
???6: “Người đã phản bội hội The Eye!”
???4: “Người đã bảo vệ con mồi, thậm chí còn hạ sát những đồng đội của người!”
???1: “Cởi bỏ cái phù hiệu đó xuống, mày không xứng!”
???2: “Tất cả bình tĩnh, chúng ta phán xét, không phải chỉ trích”
Tất cả im lặng trước khi White lên tiếng
White: “Tôi đúng đã phản bội The Eye nhưng tôi cũng nhận thấy sự bình thường của cô ấy, chẳng phải đó là vô lý khi cả hội đi săn lùng một cô gái bình thường sao?”
???5: “Nói dối! Nếu ả ta bình thường thì làm sao hay bằng cách nào mà ả đã trốn thoát khỏi các lính cấp 3 của hội chúng ta?”
???3: “Ngươi nên từ bỏ việc biện minh đi, White. Ngươi đang bị con ả đó thao túng vậy nên giao nộp con ả đó, có lẽ tao có thể ‘mua vui’ với nó đó”
???7: “Chúng ta nên thử để White biện minh, nhỡ đâu điều cậu ấy nói là thật? Chẳng phải chúng ta sẽ đỡ tốn công?”
???4: “Đáng lẽ tôi sẽ tin nhưng trốn thoát khỏi một đội lính cấp 3 là một cái gì đó không bình thường”
???1: “Mày là sự ô nhục của The Eye!”
???6: “Mẹ kiếp! Lính bắt lấy nó!”
Tên số 6 ra lệnh để bóng tối xung quanh White đân hiện ra những ánh sáng được phản chiếu từ chiếc phù hiệu của bọn lính đánh thuê khác.
White: “Chúng mày nên nhớ, bọn mày sớm đã không cùng đẳng cấp với tao rồi”
Cùng với câu nói của White hàng trăm tên lính vồ lấy cậu từ mọi hướng nhưng cậu chỉ đứng đó, bàn tay cậu siết chặt theo sau là một nguồn năng lượng đen tuyền phủ lên nắm đấm của cậu, từ nguồn năng lượng đó vài chiếc gai đen phóng ra, chúng đâm xuyên qua tốp lính đầu tiên, chém bay một vài bộ phận của những kẻ đằng sau tốp đầu rồi gây những tổn thương khá nặng lên những tên ở cuối.
7 kẻ đứng đầu lúc này nhanh chóng bỏ chạy, cùng với đó là sự mở rộng của căn phòng, phòng xét xử giờ đã thành một đấu trường.
White tiếp tục vận dụng những gai đen bắn tung toé khắp nơi với tay trái trong khi thi triển Thủ Đao [1] bên tay phải, bàn tay cậu như lưỡi dao, chém đứt từng tên dám lao vào, những chiếc gai đen phóng ra, nảy bật liên tục nhưng số lượng lính vẫn cực kì đông, điều này khiến White thu hồi lại gai đen, một lần nữa nguồn năng lượng đen tuyền phủ lên nắm tay cậu rồi nó chuyền xuống chân, tạo ra một vùng đen sâu thẳm, phạm vi 200 mét rộng lớn của kĩ thuật nhấn chìn toàn bộ những kẻ đang lao vào.
Một vài phút sau, chiến trường giờ chỉ còn White, cậu hoá giải kĩ thuật nhưng nhanh chóng hối hận vì một tốp khoảng chục tên lính khác bước ra, phù hiệu của chúng cho thấy chúng cùng cấp độ với cậu.
Một tên trong số chúng lao nhanh đến White, buộc cậu phải thủ thế nhưng sức mạnh của hắn vẫn quá lỡn, hết văng cậu vào bức tường gần đó
White: “Mẹ nó, chúng mày chơi đéo công bằng”
White chửi rủa trước khi vận sức, với một cú vẩy tay, cậu bẻ cong thực tại, xoá sổ các tên lính ngay lập tức chịu ảnh hưởng, thân xác cùng linh hồn chúng bị bẻ cong đến cực hạn trong khi tâm trí vỡ nát cùng sự tan biến của linh hồn và thể xác.
7 kẻ hèn nhát lần nữa lộ diện, chúng chứng kiến được sức mạnh của White, sự sợ hãi bao trùm lấy bọn chúng trong khi đồng thanh
???1->7: “White, bọn ta tuyên bố người chính thức bị đuổi khỏi The Ey-“
???: “DỪNG LẠI CHO TA!”
Giọng nói trầm đặc của một kẻ nào đó quát lớn, 7 tên thẩm phán giờ đây càng sợ hãi hơn vì giọng nói đó là của thủ lĩnh
???1: “Ngài..ngài..Delta?!”
“Các ngươi muốn động vào White khi chưa có sự cho phép của ta à?”
7 tên còn lại im lặng, cúi đầu
“White, ta hiểu những gì ngươi đang làm, ta hiểu nguyên tắc của ngươi, ta tôn trọng điều đó nhưng đây là công việc, là nhiệm vụ, nếu cậu không thể làm được thì cậu sẽ bị đuổi khỏi The Eye”
White gật đầu, ánh mắt cậu có chút kính trọng hướng về vị thủ lĩnh
“Cậu có 36 tiếng để thay đổi quyết định hoặc chạy trốn trước khi tôi cử “Tứ kỵ sĩ” truy đuổi cậu”
White cúi đầu, rời khỏi trụ sở chính của The Eye, cậu đi qua hành lang tối tăm, trước khi đi bước cuối cùng, cậu nhìn lại để thấy một người quen-Eliot
“Cậu đi thật à?”
“Tôi đi chứ. Ai lại muốn ở lại như một công cụ phải không, Eli?”
Từ “công cụ” khiến nét mặt Eliot thay đổi, ánh mắt cậu như đang nhìn lại một ký ức nào đó của chính bản thân nhưng Eliot không để bụng, cậu quá rõ cái tính khốn nạn, lôi mấy thứ khiến người khác đau khổ vào để đùa giỡn.
Eliot nhìn theo White, người đã bước ra khỏi trụ sở của The Eye.