Adrina tỉnh dậy, cô cố ngồi dậy nhưng sự thoải mái và sự ấm cúng của chiếc giường níu kéo cô nằm xuống, cô đầu hàng, nằm cạnh bên ba đứa trẻ, đảo ánh mắt quanh căn phòng rồi chợt ngồi phắt dậy, bước ra khỏi phòng ngủ.
Cô bước chân nhanh tới cánh cửa trước khi đứng lại bởi một tiếng gọi từ đằng sau
“Đừng có mở cửa”
Cô quay đầu lại để thấy White đang ngôig trên chiếc sofa, vẻ mặt cậu nghiêm nghị
“Cô muốn chết à mà định mở cửa?”
“Tôi..định ra ngoài để-“
“Không bao biện!”
White ngắt lời Adrina trước khi đưa cho cô một chiếc mặt nạ
“Đeo nó lên” White ra lệnh để Adrina làm theo
Khoảnh khắc chiếc mặt nạ đặt lên khuôn mặt của Adrina, nó hoà làm một với khuôn mặt cô, thay đổi mái tóc, màu tắc, đôi mắt, biến cô thành một người hoàn toàn khác biệt
“Chu-chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Cô là mục tiêu hàng đầu của The Eye, một lớp nguỵ trang cho cô là điều cần thiết và có lợi cho tôi và cô”
White giải thích trong khi mở cửa cho Adrina ra ngoài, cậu tiện tay đưa luôn cho cô chút tiền
“Mua đồ hộ tôi. Cái gì cũng được, tôi thử nấu ăn xem sao”
Adrina hướng nhanh ra ngoài, cô dạo bước giữa Wood Crow, sự truy đuổi gắt gao vốn quen thuộc giờ đây đã biến mất. Cô bước qua mấy tên lính hạng 2 mà chúng còn chả thèm để tâm đến, điều đó khiến cô mừng thầm. Cô dừng chân trước một tiệm tạp hoá, nhặt những nguyên liệu mà cô cho rằng có thể dùng để nấu ra những món ngon, cô thanh toán rồi nhanh chóng chạy về nhà.
Giục tốc bất đạt, cô vấp chân, té ngã, chiếc mặt nạ tí thì rơi ra nhưng cô nhanh chóng chỉnh lại.
“Meow”
Một tiếng kêu thu hút sự chú ý của Adrina, cô hướng mắt đến vị trí của âm thanh, một con mèo hiện ra trước mặt cô
“Meow”
Nó kêu một tiếng nữa rồi sải bước đến trước mặt cô, cô ôm vội lấy nó rồi đứng dậy bế nó về nhà của White
“Ba đứa sẽ thích lắm đây”
Cô tự nhủ khi đẩy nhẹ cánh cửa, White lúc này đang ngồi trong nhà với ba đứa trẻ đang làm nũng bên cạnh cậu, đứa ôm lấy cánh tay, đứa ôm chân, đứa thì bám lên cổ cậu
“Chú Whitteeeee, cho cháu xem thanh đao đó điiii!”
Annie nói khi cố trèo lên vai White, cô bé cố với tay đến cây sát cụ sau lưng White
“Chú White! Chú thử đóng băng mấy bông hoa đi! Chúng sẽ rất đẹp đó, chú!”
Pie bám lấy tay White, cố kéo cánh tay cậu xuống, hướng thẳng vào lọ hoa trên bàn
“Chú có thể giúp cháu hồi phục đôi mắt được không, chú White?”
Non là đứa bình tĩnh nhất, con bé ngồi ôm chặt lấy chân White nhưng lời thỉnh cầu của nó lại bị tiếng của hai người chị lấn át.
Về phần White, cậu lúc này ngồi bất lực, cậu dùng tay còn lại đẩy Annie cách xa ra khỏi cây sát cụ tromg khi bất lực với yêu cầu của Pie-thứ lúc này đang tra tấn lỗ tai cậu.
Adrina với tư cách của một bà mẹ, cô nhanh chóng chạy đến, tách ba đứa trẻ khỏi White, cô vội vàng xin lỗi khi đặt những nguyên liệu lên bàn
“Phiền cậu rồi, White”
Ba đứa trẻ lúc này nhìn lên, chúng nhận ra giọng nói nhưng không nhận ra người trước mặt là ai.
“Cô là ai vậy?” Pie thắc mắc khiến Adrina hoảng hốt trong giây lát nhưng rồi, cô nhanh chóng tháo chiếc mặt nạ xuống, trở về ngoại hình ban đầu, lũ trẻ thấy thế liền ôm lấy cô. Một lần nữa, chúng cố thuyết phục Adrina
“Mẹ ơiii, mẹ bảo chú White cho con xem cây đao đó đi”
“Không được, nó có thể gây hại cho con, con đang làm phiền chú-“
“Mẹ bảo chú đóng băng mấy bông hoa đi”
“Không được-“
Adrina cản hai đứa nhỏ trước khi Non gõ nhẹ vào chân cô, thu hút sự chú ý của cô xuống con bé
“Mẹ bảo chú giúp con hồi phục đôi mắt được không?”
Câu hỏi ngay lập tức khiến mọi người lặng đi, Adrina trầm mặc, cô nhìn sang White với vẻ cầu xin. Ánh mắt hai người chạm nhau, White khó xử, trên lý thuyết thì việc hồi phục là khả thi nhưng không phải thể loại vết thương nào cậu cũng có thể hồi phục, chính xác hơn, nếu muốn hồi phục một vết thương lớn như thế thì một lượng năng lượng sẽ phải được truyền vào và với một lượng lớn năng lượng được truyền nhanh chóng vào cơ thể nhỏ bé của Non có thể khiến cô bé tử vong ngay lập tức
White đăm chiêu suy nghĩ cho đến khi một tiếng kêu vang lên, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt
“Meow”
Con mèo mà Adrina nhặt về kêu lên, thu hút sự chú ý của White. Cậu nhìn chằm chằm vào con mèo, nét mặt cậu dần chuyển sang nghiêm trọng, cậu gằn giọng
“Adrina, tôi sẽ suy tính chuyện đó sau. Cô với lũ trẻ vào trong bếp nấu ăn đi”
“Cậu sẽ giúp Non phải chứ?”
“Đi vào trong!”
White quát lớn khiến Adrina lùi lại mấy bước
“Cậu ổn chứ?”
White gật đầu
“Cô với lũ trẻ vào bếp đi. Tôi có ‘khách’”
Giữ lấy sự hoài nghi, Adrina vội kéo ba đứa trẻ vào trong bếp, để White lại một mình với chú mèo.
Con mèo nghiêng đầu nhìn White, nó nhảy lên người cậu, muốn được xoa đầu. White dần đặt tay lên đầu nó, cậu xoa nhẹ trước khi nắm lấy cổ nó bằng một tay, tay còn lại như một lưỡi dao đâm xuyên bụng con mèo, vạch trần lớp nguỵ trang của một lính đánh thuê.
Chiếc phù hiệu hình tứ giác rơi xuống đất, White đã biết, cậu biết rằng chuyện đã bại lộ rồi. Sau đó, White ném cái xác của tên lính thẳng vào cánh cửa, đẩy văng một tên lính khác đang núp trước cửa. White lao nhanh theo, kéo theo sự truy đuổi của các tên lính khác, cậu dừng lại, quyết định đối mặt trực diện
Tổng cộng có bốn tên, ba tên trước mặt và một tên đang nằm dưới chân cậu. White không phí lời, cậu lao đến và với một lần vung tay qua cổ họng, tên ở cánh trái đã ngã xuống, phần cổ họng gã vẫn còn dính trên tay White. Hai tên còn lại thấy vậy liền lấy ra sát cụ, một tên lôi ra một chiếc mỏ neo, tên còn lại lôi ra một cây búa lớn, White quan sát một hồi, chiếc phù hiệu cho thấy bọn chúng đồng hạng với cậu nhưng phong thái của bọn chúng thì xem ra còn thiếu kinh nghiệm. Với một chút tôn trọng, White lôi ra cây sát cụ, thanh đao ánh lên sắc tím huyền ảo rồi ánh tím đó léo lên một vệt tím, trải dọc cơ thể của tên cầm búa, chả dọc hắn làm hai mảnh bằng nhau. White vừa quay người lại thì chiếc mỏ neo nặng nề ghì chặt cậu xuống
Tên lính cuối cùng đắc ý, hắn bước tới, trên tay là một vòng phép đang dần hình thành
“Chiếc mỏ neo này sẽ dần nặng thêm theo thời gian, tao sẽ đủ thời gian để kết liễu mày, thằng khốn phản bội!”
Nghe đến thế, White cố hết sức đẩy chiếc mỏ neo lên, lòng bàn tay cậu ứa máu khi lưỡi sắc của chiếc mỏ neo đâm sâu vào lòng bàn tay cậu, White cắn răng chịu đựng nhưng rồi vẫn lưỡi cong đẩy tay cậu ra, chỉ nghe một tiếng phập chiếc mỏ neo cắn vào bụng White, phần lưỡi sắc lấn sâu hơn, nó đâm thủng phần ruột non. White rên rỉ trong đau đớn nhưng nhanh chóng nắm chặt tay kẻ đang tụ chiêu trước mặt, cậu dùng sức, xé đứt hai cánh tay khỏi gã
“Tao đéo nằm yên chờ chết đâu!”
White tuyên bố rồi điều khiển thanh sát cụ của bản thân, khiến nó bay khỏi lưng cậu, White cảm nhận rõ cái mỏ neo đở đâm thủng ruột non nhưng may mắn là thanh sát cụ đã chém chết tên lính đánh cuối cùng, hiệu ứng của chiếc mỏ neo biến mất, cậu nhẹ nhàng nhấc nó ra, lưỡi của nó nhuốm màu đỏ tươi của máu thịt nhưng cậu không quan tâm, cậu lê lết cái thân tàn vào trong căn nhà trong khi cố hồi phục vết thương trên bụng
Lê lết vào căn bếp nhỏ, cậu thấy bốn mẹ con Adrina đang ngồi đó đợi cậu, trên bàn bày biện những món ăn đơn giản. White nhìn quanh một hồi trước khi gục xuống, ngất lịm đi, tình trạng của cậu khiến Adrina và lũ trẻ lo lắng, Adrina chủ động khiêng cậu vào phòng ngủ, cô cởi chiếc trench coat của White ra, vạch áo cậu lên kiểm tra vết thương. Lạ thay, vết thương của White bấy giờ đang hồi phục bề mặt da với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, điều đó làm cô bất ngờ, dù vậy nhưng cô vẫn cuốn chiếc áo quanh bụng White như chiếc băng gạc cỡ lớn.
[Bên trong tâm trí White]
???: Bị đánh cho thành bộ xương trắng mà vẫn sống trong khi ăn nguyên cái mỏ neo thì nằm một góc. Ngộ nghĩnh ghê
White: Tôi…đang ở đâu?
???: Cậu đang ở trong tâm trí của chính cậu
White: Đó là cách nói khác của việc tôi đang sống thực vật hả?
???: Không hề
???: Cậu thực sự đang ở trong tâm trí cậu
White: Làm sao để thoát ra?
???: Ấy từ từ, sao mà vội thế? Tôi có một số thứ cho cậu. Ý tôi là tôi có một món quà cho cậu
White: Nhanh đi
???: Nhưng tôi phải nói trước vài điều
White lúc này nhìn vào kẻ lạ, vẻ mặt cậu đầy sự hoài nghi. Kẻ lạ lúc này bước ra khỏi vùng tối, hắn ta giống hệt White
White: Chuyện này là sao? Sao cậu nhìn giống hệt tôi?
???: Tôi biết cậu sẽ hỏi câu này nên để tôi giải thích, được chứ?
White gật đầu, cho phép hắn nói tiếp
???: Nói một cách đơn giản thì tôi chính là cậu nhưng là từ tương lai. Chính xác hơn thì là..tương lai, quá khứ, hiện tại đều cùng xảy ra trên cùng một dòng thơi gian
White (tương lai): Tôi đến từ một dòng thời gian, nơi mà mọi thứ đã đi sai, tôi đã từ chối đề nghị này rồi cuối cùng chết đi, kéo theo đó là bốn mẹ con Adrina
White (hiện tại): Đợi đã, vậy có nghĩa là..nếu tôi từ chối món quà thì tôi sẽ trở thành cậu và sẽ thành một vòng lặp liên tục?
Bản thể tương lai gật đầu khiến White trầm ngâm
White (tương lai): Tôi cần phải nói cho cậu biết về món quà tôi sắp tặng cho cậu
White (tương lai): Tôi đã chết nhưng tôi không tan biến mà bản thân tôi đã được ban cho một thứ gì đó, tôi trở thành một nghịch lý sống. Tôi không sống cũng chẳng chết, tồn tại cũng không tồn tại. Sự tồn tại của ta là một cặp đối ngẫu vô tận nằm trong một thực tại rộng lớn vô tận
White (tương lai): Nhưng, nếu tôi trao nó cho cậu thì lại xảy ra một vấn đề. Cậu sẽ phải một mình khai phá toàn bộ tiềm năng của nó, chính tôi cũng chưa thể khai phá toàn bộ tiềm năng của nó. Vậy nên tôi phải nhờ cả vào cậu đấy, đồng ý chứ?
White (hiện tại): Tôi có vài câu hỏi
White (tương lai): Nói đi, bạn tôi ơi
White (hiện tại): Adrina, Pie, Annie, Non, bốn người họ sẽ an toàn chứ?
White (tương lai): …Tôi không chắc nhưng tôi cam đoan, ba đứa trẻ sẽ sống, cậu sẽ thành một người chú tốt còn về Adrina…Khả năng cao cô ấy sẽ hy sinh nhưng nó sẽ đáng thôi
White (hiện tại): Thôi được, tôi đoán là cô ấy sẽ lựa chọn hy sinh vì một thứ gì đó cao cả
White (tương lai): Mà tôi cũng nói luôn, chúng ta đang không ở trong một vũ trụ
White (hiện tại): Ý cậu là sao?
White (tương lai): Chúng ta đang ở trong một nơi được gọi là Sa mạc của những thế giới đã sụp đổ-Desert of The Fallen Worlds
White (tương lai): Nơi này cực kì rộng lớn, hãy để tôi tóm gọn sự rộng lớn của nó nhé. Nó chứa vô hạn thế giới và mỗi thế giới “nhỏ” đó thì lại chứa vô hạn chiều không gian. Mỗi không gian đó thì lại có kết cấu như một vũ trụ bình thường. Cậu biết điều đó nghĩa là gì không?
Bản thể hiện tại lắc đầu
White (tương lai): Một vũ trụ bình thường là sự kết hợp hoà hợp của lý thuyết trong tôn giáo và khoa học. Chúng ta có thời gian và không gian nhưng những thứ tép riu đó chỉ là những thứ nhỏ bé nằm trong một thực tại to lớn và có những thứ là căn nguyên của thực tại, là nền móng cho sự hình thành của các thế giới
White (tương lai): Thế giới của chúng ta, nó chỉ là một phần rất nhỏ thôi
White tương lai nắm lấy tay bản thể ở hiện tại rồi cậu dần tan đi, hoà làm một với White ở hiện tại
White (tương lai): Thôi nói vậy đủ rồi, đây sẽ là thứ quà tặng tao gửi mày, gọi nó là Phản Thực Tại
Cả hai người hoà làm một rồi White dần tỉnh dậy, vết thương của cậu cũng đã lành, cậu nhìn sang bên cạnh để thấy Adrina đang ngồi cạnh giường, cô đã sớm thiếp đi trong khi Pie và Annie nằm trong lòng cô, còn Non, cô bé đã trèo lên giường, nằm xuống cạnh cậu, ngủ gục từ lúc nào. White gượng dậy, cậu rời khỏi chiếc giường trước khi bế Adrina và hai đứa nhỏ trong tay cô lên giường, rồi cậu lẳng lặng leo lên chiếc giường bên cạnh, tiếp tục giấc ngủ.