Kamonic và Andie nhìn chằm chằm vào White, cả hai đồng thời rút ra vũ khí đặc chế của bản thân với Kamonic là một cây chuỳ còn Andie là một cây roi khảm những lưỡi dao sắc bén.
Andie lao lên trước, hắn vụt cây roi đến vị trí của White, cây roi cuốn lấy tay White nhưng cậu đã phản ứng từ trước, giữ lấy Non bằng việc cắn chặt vào phần cổ váy của cô bé. Những lưỡi dao đâm sâu vào cánh tay cậu, thấm đẫm chiếc áo khoác đem của cậu. Nắm lấy cơ hội, Kamonic vung cây chuỳ thẳng mặt White chỉ để cậu sút ngược cây chuỳ vào mặt gã
Hạ thấp cơ thể, White vận sức kéo cây roi cùng Andie qua một bên, cậu hạ ba đứa trẻ xuống sạp hàng gần đó
“Ba đứa ở yên đây nha”
Cậu nhắc nhở khi chặt đứt sợi dây roi bằng tay trần, tận dùng đầu bị cắt mà quăng Andie vào Kamonic đang lấy lại tỉnh táo. Lực ném mạnh cộng hưởng với cơ thể của tên Andie đẩy văng hai gã vào căn nhà gần đó.
“Chúng mày cũng khá đấy nhưng chưa đủ đâu”
Một lần nữa hạ thấp trọng tâm, nền đất lún xuống bởi bàn chân của White rồi cậu phóng tới, nắm đầu hai kẻ đang nằm bất tỉnh ở trong đống đổ nát, quăng chúng ra khu ngoại ô của Wood Crow.
Quay lại nhìn ba đứa trẻ vẫn đang ngỡ ngàng, White cười nhẹ trước khi phóng vút đi theo hai kẻ vẫn chưa tiếp đất.
Cột khói bụi lớn bốc lên, Kamonic và Andie dần đứng dậy, cả hai áp dụng năng lực của bản thân vào vũ khí khiến chúng thay đổi. Cây chuỳ của Kamonic giờ được bao bọc trong bóng tối còn cây roi của Andie giờ đã phủ lên một lớp máu, cùng sự thay đổi của vũ khí là sự biến đổi của chính bản thân hai tên lính đánh thuê. Cái bóng dưới chân Kamonic nuốt trọn gã rồi hoà làm một với gã, biến đổi hắn thành một cái bóng cùng những bàn tay hắc ám đằng sau. Andie lúc này mọc ra những đồi cánh đặc sệt bằng máu, xung quanh hắn là bốn viên ngọc của được làm từ máu. Hoàn thành việc biến hình, hai kẻ cười đắc thắng, lao đến White-người đang đứng thảnh thơi quan sát cả hai biến hình
“Chúng mày xong chưa? Tao đứng đây hơi lâu rồi đấy”
White càu nhàu rồi chủ động lao đến, phần tay như lưỡi dao, rạch phần bụng của Andie, những bàn tay bóng tối của Kamonic bám lấy cổ chân White, ném cậu đi một cách dễ dàng.
Đứng dậy nhanh chóng, White chợt cảm thấy bàn tay phải cậu đau nhói khiến cậu không thể phớt lờ, cậu nhìn xuống chỉ để thấy cánh tay cậu đang bị ăn mòn dần dần bởi thứ máu của Andie, White đá mắt sang Andie rồi chặt phăng cánh tay đang bị ăn mòn.
Sự ngỡ ngàng là điều hiển nhiên và nó đang hiện rõ trên mặt hai kẻ kia, không suy nghĩ nhiều Kamonic thả chiếc chuỳ xuống dưới phần bóng của mình.
“Cút ra sau đi, Andie”
Hắn ra lệnh rồi sau lưng gã hiện ra một xoắn ốc màu đen với những bàn tay bám vào cạnh của xoắn ốc và một lần giải phóng tối đa. Cơn lốc xoáy đen chui ra khỏi xoắn ốc, nuốt lấy White.
Vài giây trôi qua, lốc xoáy dần tan đi, chỉ còn lại bộ xương trắng ở đó. Kamonic vui mừng, cảm giác đánh bại một kẻ cấp cao hơn là một cái gì đó thật thoả mãn nhưng rồi nụ cười đó dần tắt lịm khi bộ xương của White dần mọc lại da thịt, rồi các cơ quan nội tạng, não bộ, các sợi cơ,..mọi thứ dần hồi phục lại kể cả quần áo cũng đã được tạo lại
“Chà, cú đó đau đấy”
White, mới hồi phục, cậu giãn cơ rồi với một cái chớp mắt, cậu xuất hiện ngay đằng sau Kamonic, một tiếng ‘vút’ sắc lịm vang lên, thủ cấp của Kamonic đã rơi xuống
“Làm sao mà-…”
Cái tốc độ đó nhanh đến mức thủ cấp của gã ‘thợ săn bóng tối’ vẫn nói đc vài từ ngay cả khi đã bị White gặt. Về phần White, cậu ném cái đầu của gã lên rồi bắt lại nó, vận một chút lực, cái đầu đó vỡ toang.
Cậu quay sang nhìn vào Andie, kẻ vẫn đang trong dạng huyết hình.
“Cân bằng một tý được không?” White hỏi một cách mỉa mai
“Ý người là sao?”
Trước sự thắc mắc của Andie, White rút thanh đao từ sau lưng. Một thanh đao dài hơn nửa người cậu một tý, lưỡi đao như một mảnh thạch anh với cán cầm như thể một sinh vật cắn chặt vào mảnh đao thạch anh phía trên
Andie phản ứng nhanh hơn tên Kamonic, hắn tập hợp bốn khối huyết ngọc, phóng chúng về phía White nhưng cậu chẳng để ý. Chỉ thấy một vệt sáng tím, các khối ngọc đã bị chém nhưng điều bất ngờ hơn đó là phần đầu sinh vật ở thanh đao đột nhiên phát sáng, nó bắn trả lại bốn viên huyết ngọc lại Andie, dù nó không có ảnh hưởng gì nhiều nhưng đó là sự bất ngờ lớn. Andie nhảy vội lại mấy bước, hắn biến cây roi thành một mũi giáo, lượng máu bao phủ trên người hắn dồn lại vào mũi giáo, vận hết sức bình sinh, hắn ném cây thương thẳng mắt White.Giơ cao thanh đao bằng tay trái, tay phải đặt vào phần lưỡi, mũi giáo bùng nổ ngay khi chạm vào thanh đao của White. Khói bụi lần nữa tan đi, để lộ ra White không một vết xước.
“Còn gì trăn trối không?” Cậu hỏi khi chỉ thẳng mặt Andie, sự hoảng loạn hiện rõ trên mặt gã
“T-tao sẽ báo lại cho The Eye…Mày sẽ bị truy lùng! Mày-mày sẽ bị hàng nghìn lính khác săn lùng…Mày là thằng phản bội!”
White không để ý lắm, cậu đâm thanh đao qua người Andie
“Đúng..nhưng tao CHỈ thành kẻ phản bội khi và CHỈ KHI mày có thể báo với The Eye”
Cùng với câu nói đó, Andie đã bị xoá sổ, cây đao toả ra nguồn năng lượng rồi nó ‘cắn xé’, ‘nuốt trọn’ rồi cuối cùng linh hồn và tâm trí của Andie biến mất, cơ thể của hắn cũng dần tan vỡ theo.
White đứng đó, nét mặt cậu đăm chiêu rồi cậu trở về Wood Crow. Bế lại ba đứa bé trên tay, cậu mang chúng về căn nhà cậu
White dẫn đường, cậu không nói một lời, có gì đó khiến cậu lo lắng. Pie, Annie và Non theo sau, lũ trẻ đi theo hàng, bước đều những bước trước khi người chú của chúng dừng lại trước căn nhà, Pie mất đà đâm vào chân của White, phản ứng dây chuyền xảy ra khiến Annie và Non ngã theo. Liếc ra sau lưng, White cười nhẹ nhàng, cậu mò trong túi tìm chiếc chìa khoá rồi mở cửa. Ba chị em nhà Adrina lúc này mới đứng dậy, chúng dương mắt nhìn ngôi nhà 2 tầng đơn giản rồi chúng chạy vào nhà.
Trong nhà đó là một bầu không khí êm dịu, chiếc ghế sofa dài khiến lũ trẻ không màng đến phép tắc mà nhảy lên chiếc sofa mềm mại, vui đùa như thể đó là một tấm nệm lò xo.
“Annie, Non! Nhìn này! Chị đang bay đấy! Hihi..!”
“Em bay cao hơn nhiều!”
Hai chị em vui đùa trong khi Non vẫn giữ được sự bình tĩnh dù trên mặt cô bé là nụ cười không thể giấu
White ngắm nhìn ba đứa, cậu thở dài nhưng quyết định can thiệp
“Ba đứa không định về với mẹ à?”
Lúc này, ba chị em mới dừng lại, chúng nhìn nhau rồi nhanh chóng đeo lại đôi giày nhỏ, chạy một mạch ra khỏi nhà White.
Cậu nhìn những cô bé chạy đi rồi nhanh chóng đuổi theo, bế nhanh ba đứa trên tay mà hỏi
“Nhà ở chỗ nào thế? Chú đưa về”
Không một chút do dự, Pie bám chặt cổ White khi chỉ hướng ông chú đến bãi phế liệu. Cái tốc độ tiệm cận với ánh sáng của cậu khiến ba đứa khoái chí mà hét lớn
Dừng trước căn lều nhỏ, một người phụ nữ tóc đỏ, đôi mắt xanh lấp lánh như bầu trời sao và bộ đồ trắng có chút lấm lem, cô nhìn giống hệt lũ trẻ. White hạ lũ trẻ xuống để chúng chay về với mẹ
“Chúng con về rồi mẹ ơi!” Pie kích động hét lớn khi ôm lấy Adrina.
Người mẹ cũng ôm lại chúng rồi cô nhìn vào bóng dáng lạ trước mắt, đồng tử cô giãn ra khi chiếc phù hiệu hình ngũ giác xuất hiện trên ngực White
“Anh..không hại chúng tôi?” Cô hỏi với sự dè chừng
“Phải, ý tôi là tôi không hại trẻ con và chỉ hại phụ nữ nếu có lý do chính đáng”
White nhận thấy sự cảnh giác của Adrina đã hạ thấp xuống, cậu bước những bước nhỏ tiếp cận
“Tôi có thể cung cấp một chỗ ở cho cô và lũ trẻ, cả thực phẩm. Nói chung là các yêu cầu tất yếu”
“Anh sẽ phản bội The Eye?”
Câu hỏi của Adrina khiến White sững người, lớp phòng thủ của cậu sụp đổ. Nội tâm cậu giằng xé, cậu không thể để bốn mẹ con Adrina sống một cuộc sống bị săn đuổi nhưng đồng thời, nếu cậu phản bội The Eye, mọi thứ sẽ bị đảo lộn khi mọi chuyện vỡ lở. Cậu im lặng rồi cậu có được quyết định
“Tôi…phản bội The Eye, tôi tin rằng thứ quyền năng cô nắm giữ không hề mạnh mẽ và đáng bị săn đuổi. Làm ơn, hãy để tôi giúp”
Adrina không trả lời, cô dần bước tới White, cô nắm lấy tay White
“Cảm ơn cậu”
White nở một nụ cười rồi bế Adrina lên với một tay, tay cong lại cậu giữ Pie trong khi Annie và Non đang nằm trong lòng Adrina. Một vệt đen cùng sắc đỏ trải dài từ bãi phế liệu đến ngôi nhà của White.