Chapter 03

Hm...

Một bộ giáp thô kệch đứng ngoài cửa

Nó cầm trên tay một ngọn giáo đẫm máu, thứ nó đã dùng để xiên người đàn ông ở ngoài, biến anh ta thành một con bù nhìn sống, treo trên một thanh sắt ngoài sân

Phải

Anh ta còn sống, nhưng thế còn tệ hơn chết

Tra tần, nhưng vẫn để nạn nhân thoi thóp sống, để nạn nhân có thể cảm thấy cái chết đến một cách từ từ, đau đớn

Nghĩ đến sự tuyệt vọng đó, bộ giáp tạo ra những tiếng kẽo kẹt như thể tiếng cười

Nó cũng cảm thấy khó chịu khi con sói vô dụng của nó không chịu trả lời tiếng gọi của nó

Việc duy nhất con sói đó làm là sơi tái một người phụ nữ, mà thế quái nào lại tạo ra được những tiếng động rầm rập trong căn nhà vậy chứ ?

Cũng vì vậy, bộ giáp tới tận cửa để gọi con sói 

Sau một hồi, nó gõ cửa đủ mạnh để chắc chắn con sói đã nghe thấy mình, nó lại tạo nên những tiếng kẹt khó nghe

Nó lại có cớ để tra tấn con sói rồi ~

-Rầm !

Nó phấn khích, phá hỏng luôn cánh cửa

"..."

Thứ nó 'nhìn' thấy là xác con sói, cùng một bể máu ứa ra từ cổ con sói, cùng với đó là việc xung quanh căn nhà đầy rẫy các vết máu

Rõ ràng, con sói đã bị giết

Tức là có người thứ 3

"..."

Bộ giáp tức điên !

Đáng lẽ ra nó đã được tận hưởng việc tra tấn con sói đó rồi !

"..."

Nhưng nghĩ lại thì con sói đó cũng không thể thỏa mãn thú tính của bộ giáp

Rõ ràng, biểu cảm con người lúc tuyệt vọng có thể làm nó thấy vui hơn là một con sói chỉ có thể rên ư ử khi bị đánh

-Vút 

-Crập !

Một chiếc rìu bay từ phía trên cầu thang xuống

Nó còn chẳng thèm né

Chiếc rìu khá nặng, nhưng người ném chiếc rìu đó chỉ là một cô gái, thành ra lực ném nhẹ một cách đáng thương

Chiếc rìu cũng nhỏ, nên nó chỉ đập vào bộ giáp rồi rơi xuống

Tìm thấy mục tiêu, bộ giáp kẽo kẹt một cách vui vẻ

Con bé... đang khiêu khích nó đấy à ? 

"..."

Nó bắt đầu cảm thấy tức giận

Một con nhãi con mà giám chọc tức nó á ?

Nó sẽ cho con nhãi đó thấy, địa ngục là như thế nào sau khi nó bắt được con bé

Với suy nghĩ đó, cùng sự kiên nhẫn đã bị đẩy quá giới hạn, bộ giáp lao lên cầu thang như một con thú 

"!?"

Ngay khi phóng đến được một nửa cầu thang, nó mới để ý thấy con bé có cầm một vật dài 

Đó là một chiếc bồ cào

Đầu sắc của chiếc bồ cào hướng về phía bộ giáp, đầu còn lại được để lên tường

Đến khi bộ giáp nhận ra, nó đã không thể ngừng bản thân lại

-CRACK !!!

Nó lao thẳng vào đầu nhọn của chiếc bồ cào, với đầu còn lại hướng thẳng vào tường, cái bồ cào xuyên qua được bộ giáp, đi sâu vòa cơ thể nó trước khi nó gãy làm đôi 

Việc bộ giáp lao lên quá nhanh thành ra là một hành động tự sát

Nhưng đương nhiên, nó chưa chết

Chiếc bồ cào cắm sâu, nhưng không đủ để giết nó

Tuy vậy, vết thương cũng có thể gọi là nguy hiểm đến tính mạng 

Nghĩ vậy, bộ giáp từ từ đứng lên

Nó sẽ phải quay về-

"Đi đâu đấy ?"

Không kịp nhìn lại, một vật nặng đã va vào đầu nó, khiến nó không thể ngóc đầu lên nổi

*

"Huff... Huff... Phù... Hera... bố cậu là thợ săn phải không ?"

'S-sao cậu biết ?'

Bởi có lắm vũ khí trong nhà quá chứ sao ?

Đúng, vũ khí là cần thiết, nhất là khi căn nhà này đứng một mình trên ngọn đồi, bao phủ bởi cây cối và rừng rậm

Nhất vào cái thời đại mà quỷ có khi còn nhiều hơn người thế này

Tôi thở dốc, nhìn vào bộ giáp đã bị nát thành từng mảnh vụn dưới chân tôi

Chiếc búa tôi dùng cũng đã bị gãy, dễ là tại tôi dùng hơi bất cẩn

"Khuk !?"

Chân tôi khuỵu xuống

'Buyer !? Cậu sao vậy ?'

Không có gì to tát cả

Việc cơ thể này khuỵu xuống là một việc vô cùng bình thường 

Vết thương từ con sói, và việc liên tục vung một chiếc búa có khi nặng gần bằng cơ thể mình 

Có lẽ Adrenaline cũng chỉ có thể giúp tôi đi được tới đây thôi 

"Fuh !"

Như cảnh vừa nãy tôi nhìn thấy, ở chân đồi, một ngôi làng đang bốc cháy

Có thể hai 'thứ' tôi vừa giết có liên quan, và nếu bọn đốt làng dưới kia không thấy chúng xuống, bọn chúng sẽ lên đây 

Nên tôi cần rời khỏi đây càng nhanh càng tốt

Tôi đẩy cơ thể mình lên, bắt đầu đi xung quanh căn nhà 

'Hera... hiện tại đang là mùa gì vậy ?'

'Eh.. ? Uhhh... Có lẽ là cuối hè... bố tớ hôm trước có đi xuống làng để giúp thu hoạch'

'Được rồi...'

Thế thì không cần áo khoác

Nghĩ vậy, tôi đi xuống tầng 1 

'Ức ...!'

Cơ thể tôi khựng lại trước cái xác người phụ nữ... nó đã tàn tạ đến mức không thể nhận dạng được nữa

'M- mẹ... ?'

Có lẽ Hera đã nhìn được cảnh này qua tâm chí tôi

Cô đã mở mắt ra à ?

Nước mắt tràn xuống từ khóe mắt tôi 

Tôi muốn an ủi Hera

Nhưng buộc phải rời khỏi đây cái đã