SƠ TÌNH: CHƯƠNG 3 - BẮT ĐẦU BÉN RỄ

Đèn cảm biến nơi cửa nhà Sa Sa bật sáng cùng tiếng “tách” khẽ của ổ khoá điện. Cô đẩy cửa vào, hơi cúi đầu, để bím tóc dài đổ nhẹ sang một bên vai. Tiếng gót giày va nhẹ lên nền gạch lát mờ rồi im bặt khi cô cởi giày, thay vào đôi dép bông quen thuộc và bước thẳng vào phòng khách.

Căn hộ nhỏ chìm trong ánh sáng vàng dịu rơi rớt từ các dải đèn âm trần. Những tia sáng đó tạo thành những mảng sáng tối vờn nhau trên tường, trông như bức tranh mực tàu còn dang dở. Khoảng lặng lùa qua mùi hương quen thuộc của tinh dầu cam ngọt mà cô vẫn để nhỏ giọt trong góc phòng. Cô thả người xuống ghế sofa bằng một động tác gần như kiệt quệ. Một tiếng thở dài buông ra, loãng như hơi sương.

.

Tiếng cười, nhẹ và trong như nước va vào ly thuỷ tinh. Giọng cô vang lên từ một chiều ký ức cũ, nghe trẻ hơn, vô tư hơn.

“Cái này nhìn hay vậy?” Sa Sa nói, đưa tay gỡ chiếc mặt nạ màu xám tro treo trên tường xuống. “Ở đâu mà có đây?”

“Nhìn đẹp phải không?” Kai đang ngồi bệt dưới đất, sắp xếp lại đống đĩa CD chất cao bên cạnh kệ sách, vui vẻ đáp. “Mấy tháng nay tôi có tham gia một nhóm câu cá cuối tuần. Cũng thú vị lắm. Một người trong nhóm tặng tôi đó, nói là anh ấy sưu tầm được từ một chuyến đi du lịch, ở nước ngoài đó nha, không phải biển dưới Nam Dương đâu.” 

Sa Sa quay lại nhìn Kai, nhoẻn miệng cười. “Câu cá? Cậu từ bao giờ có đời sống phong phú vậy?”

Kai cũng bật cười, rồi hất đầu ra sau, nơi có một nhóm ba người đang tất bật chuẩn bị thức ăn trong bếp. Họ ríu rít cười nói, dao thớt va nhau lách cách lẩn giữa tiếng nhạc jazz nhẹ vang ra từ chiếc loa con trên kệ rượu. Một cô gái vóc người nhỏ nhắn, tóc nâu hạt dẻ trông đáng yêu vô cùng cũng nhìn về phía họ và cười đáp lại.

“Trang giới thiệu cho tôi. Họ là khách hàng của cổ.” Kai nói tiếp.

Sa Sa nhìn Trang, giơ ngón tay cái lên ra chiều khen ngợi, “Khách có gu vậy? Chị cứ tưởng ở mấy quán bar toàn là đồ tào lao đi uống. Cũng được quá ha!” 

Kai khịt mũi, phản bác cô: “Tôi cũng là khách của cổ mà.” 

“Thì cậu cũng tào lao mà.” Sa Sa đáp liền, “Chưa hiểu sao mà em chịu cậu ta luôn đó, Trang.” 

Kai cười to, phủi tay đứng dậy đi vào trong bếp. Trang le lưỡi đầy nghịch ngợm rồi quay lại chuẩn bị món ăn, để lại Sa Sa một mình, nghiêng đầu ngắm nghía chiếc mặt nạ có chóp mũi dài nhọn hoắc như mỏ chim. Cô xoay xoay chiếc mặt nạ trong tay, ánh sáng trong phòng loé nhẹ lên phần mắt của chiếc mặt nạ, khiến nó trông như vừa nháy mắt với cô.

Những ký ức rời rạc nhiều năm trước cứ xuất hiện, rồi lại run rẩy vụn vỡ trong cô.

Điện thoại rung nhẹ như một tiếng như vỗ vào vai lôi Sa Sa ra khỏi chiều sâu ký ức.

“Ơi, chị đây.” Cô nhấc điện thoại, giọng vẫn còn chưa kịp về lại nhịp bình thường. 

“Ở nhà hả?” Là tiếng Phạm Việt, lẫn cả tiếng xe máy và còi xe ngoài phố. Chưa đợi Sa Sa nói hết, cậu ta tiếp tục hỏi: “Tôi qua được không?”

“Hửm?” Sa Sa vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi cơn suy nghĩ. 

“Tôi qua ăn chực chỗ chị nhé. Ăn bánh mì cả tuần rồi, ớn quá.” Cậu ta nói oang oang vào máy.

“Ừ được.” Sa Sa cười nhẹ, hơi nheo mắt nhìn vào khoảng trời nhá nhem trước mặt. “Qua đây đi, tôi cũng chưa nấu nướng gì.” 

“Mua gì không? Tôi mới ra khỏi Bộ, chắc hai phút nữa tới dưới nhà chị rồi.”

Sa Sa ngẫm nghĩ vài giây, ánh mắt vẫn lơ đãng nhìn mấy chậu cây xanh ngoài ban công, “Vậy… mua vài ổ bánh mì đi.”

“Chị ghẹo tôi à?” Phạm Việt gần như gào lên. “Chị cứ giỡn tỉnh bơ vậy đi.”

Sa Sa khẽ cười: “Ừ, giỡn đó. Thôi qua đi, tôi đi nấu cơm.” 

“Xịn.” Cậu ta hào hứng nói, “Nấu cho hai người tụi tôi với nhé. Tới liền!” Rồi cắt ngang máy.

Sa Sa nhìn điện thoại, hơi ngẩn ra…

Gì? Cậu ta vừa mới nói là hai người? 

Sa Sa đứng dậy, tháo chiếc túi xách lớn khỏi vai, để xuống bên cạnh ghế sofa. Không gian căn hộ chìm trong ánh hoàng hôn sắp tắt. Cô lướt qua đống hồ sơ rải rác trên bàn thấp, rồi đẩy cửa kính trượt đi ra ban công.

Một làn gió đêm lùa vào, mang theo mùi cỏ ẩm và hương lá bạc hà nhè nhẹ từ khu vườn ngoài ban công. Sa Sa bật công tắc, dải ánh sáng từ dây bóng đèn tròn lập tức chạy dọc khu vườn xanh mướt. Những ánh đèn tròn lập lòe khắp giàn cây sáng lên thứ ánh sáng vàng dịu, phủ xuống từng chậu hoa, luống rau. Cô bật thêm chiếc quạt trần trong nhà rồi đổi sang đôi dép bệt, bước ra ngoài.

Giữa khu vườn ban công rộng thênh thang được chăm chút cẩn thận. Cô lom khom cúi người, tỉ mẩn ngắt từng nhánh hành lá, rau răm, húng quế… Từ xa vọng lại tiếng còi xe, tiếng ai đó đang cười nói ngoài hành lang tầng dưới.

Đính đong! 

Chuông cửa vang lên. Nhanh như vậy cậu ta đã đến.

Sa Sa đặt vội bó rau thơm vào một cái rổ treo ngoài lan can rồi bước vào nhà, tay vẫn còn dính vài cọng ngò. Cô liếc mắt nhìn vào mắt thần trước khi mở cửa, lẩm bẩm:

“Mấy cậu vẫn là nên có bạn gái đi. Làm như đây là căng tin vậy.”

Phạm Việt bước vào, cười hề hề, tay xách một túi đồ ăn lỉnh kỉnh.

“Có bạn gái rồi thì chị còn nấu cơm cho ai ăn nữa?” – Cậu lách ngang qua Sa Sa để vào nhà một cách tỉnh bơ.

Sa Sa đã nghĩ, theo đằng sau sẽ là Hoàng Đình - hai người này thường xuyên vì gần chỗ làm mà tuỳ tiện ghé nhà cô như cửa hàng tiện lợi. Hoặc cùng lắm, rất khó nhưng vẫn có khả năng, là bác sĩ Hồng Kỳ. 

Vậy mà người đằng sau lại làm Sa Sa đứng hình vài giây. 

Vũ Dương.

Cô thoáng chớp mắt. Không nói gì, không đổi sắc mặt. Chỉ lặng lẽ nghiêng người sang một bên để nhường lối. Cánh cửa khép lại sau lưng họ với một tiếng “cạch” rất nhẹ.

Ban công vẫn sáng đèn ngoài kia, gió vẫn thổi đều đều, mùi hương rau thơm từ rổ treo bên ngoài vẫn phảng phất trong nhà, lẫn với tinh dầu hương cam ngọt.

Phạm Việt đang ở trong bếp, lôi lỉnh kỉnh nhiều món ra khỏi túi nhựa đặt lên mặt bàn, tự nhiên như thể đây là bếp nhà mình. Sa Sa cũng lặng lẽ bước vào, đặt đống rau vào bồn, rửa qua rồi bắt tay vào nấu ăn. Bếp dần ấm lên với âm thanh quen thuộc của dầu sôi, nồi sôi, tiếng dao gõ thớt và mùi nước dùng từ từ lan tỏa.

Cô liếc nhẹ Vũ Dương, đang đứng chống nạnh nhìn quanh nhà cô với một thái độ vô cùng tuỳ tiện, nhưng cô không nói gì. Căn bếp rất nhanh tràn ngập mùi hương dễ chịu.

“Ra ngoài đi.” Sa Sa nói nhẹ với Phạm Việt, “Chị làm cho.”

Cậu ta ngoan ngoãn bước ra, để lại cô một mình trong bếp, quay lưng ra ngoài. Cô cũng chăm chú tập trung vào nồi chảo trước mặt. Mất một lúc trước khi kịp nhận ra - căn hộ tuy có ba người, lại yên lặng đến lạ lùng.

Cô quay đầu lại nhìn.

Phạm Việt đang ngồi ngay bàn bar nơi ngăn căn bếp và khu vực bên ngoài, mắt dõi theo cô. Còn Vũ Dương, đã ngồi sẵn ở bàn ăn phía sau từ lúc nào, một tay chống cằm, một tay lướt điện thoại, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thể anh đang ở trong một quán cà phê yên tĩnh hơn là một căn hộ nhỏ của người anh mới quen. 

“Tổ trưởng Đình hay bác sĩ Kỳ sai cậu tới?” – Sa Sa hỏi nhỏ, mắt vẫn không rời khỏi nồi canh.

“Mọi người lo cho chị.” Phạm Việt cân nhắc một lúc rồi đáp. “Chưa bao giờ thấy chị phản ứng như vậy hết.”

“Ừ.” Sa Sa hơi nhếch mép, “Xin lỗi… cũng hơi bốc đồng ha?”

“Có gì mà phải xin lỗi.” Phạm Việt vội vã xua tay. “Anh Đình đang xin phép Đội Trọng Án cấp quyền truy cập rà lại hồ sơ của bạn chị…” Rồi hất đầu về phía sau, nói tiếp: “Anh Vũ cũng nhận thông tin về người đeo mặt nạ rồi. Họ đã triển khai rồi đó.” 

“Ừ.” Cô gật đầu, vẫn chăm chú khuấy món canh. “Rồi… vậy anh Vũ của cậu?”. Cô nghiêng đầu về phía sau, vẫn nói với Phạm Việt với tông giọng đều đều, “...Cũng tới để lo cho tôi à?”

“Ờ không.” Phạm Việt phì cười. “Ảnh thì tới để ăn chực thật đó.”

“Ờ.” Vũ Dương bất ngờ lên tiếng, giọng không cao không thấp, ánh mắt vẫn dán vào điện thoại. “Ăn bánh mì ớn quá.”

Sa Sa vẫn im lặng. Nhưng khoé môi cô, dù rất nhẹ, đã khẽ cong lên.

.

Dưới ánh đèn vàng mờ, bàn ăn trong căn hộ nhỏ của Sa Sa mang một vẻ ấm cúng dịu dàng. Không có gì cầu kỳ - chỉ canh cải thịt bằm, trứng chiên, cà tím sốt mỡ hành - những món đơn giản nhưng thơm đến độ có thể khiến lòng người mềm đi. Mùi thức ăn lan nhẹ trong không khí, gợi nhớ đến một thứ cảm giác rất khó gọi tên: vừa thân thuộc, vừa ấm áp.

“Quá xịn.” Phạm Việt xoa hai tay vào nhau, cười hềnh hệch. “Chúng tôi đúng là có phúc. Vừa có đồng đội ở gần, lại còn là người không thích ra khỏi nhà nữa chứ.”

“Cậu móc mỉa gì việc ở nhà của tôi?” Sa Sa lườm nhẹ, đặt dĩa trứng chiên - món sau cùng - lên bàn. Phạm Việt đã ngồi vào bàn, bên cạnh Vũ Dương - người đã tắt điện thoại từ lúc nào, ánh mắt im lặng theo dõi mọi thứ. Không nói gì, nhưng khi Sa Sa kéo ghế ngồi xuống, cô vẫn liếc anh một cái. 

“Ủa, anh không ăn hở? Anh ngán bánh mì mà?”

“Tôi đợi đủ người.” Anh đáp gọn rồi cũng cầm đũa lên. Họ vẫn giữ nguyên khoảng cách lời nói, dù cả hai đều đang ngồi cách nhau chưa tới một cánh tay..

Khi sang đến chén cơm thứ hai, Phạm Việt mới mở miệng giữa lúc nhồm nhoàm: “Ngon quá chị ơi.”

Sa Sa chẳng thèm nhìn cậu ta, chỉ đáp đúng hai chữ:

“Tôi biết.”

Vũ Dương ngẩng lên nhìn cô. Lại một khoảng lặng. Sa Sa cũng nhìn lại — ánh mắt mang một vẻ thản nhiên nhưng bên dưới lại là một lời thách thức lặng lẽ.

Tôi thách anh phản đối đấy!

Anh như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Chỉ gật khẽ, gắp thêm một miếng cà tím, chậm rãi bỏ vào miệng. Động tác của anh ta không hề dừng lại, dường như cả hai người đàn ông đều ăn rất ngon miệng.

Phạm Việt là người phá vỡ khoảng lặng đầu tiên:

“Vũ, hay anh cũng dọn về gần đây đi. Thèm cơm thì chạy qua, chứ ăn bánh mì hoài chịu gì nổi… À mà… anh có bạn gái chưa đã chứ?”

Ngay lập tức, cả Sa Sa và Vũ Dương cùng lúc buông một câu:

“Đủ rồi nha!”

“Nín đi!”

Hai giọng nói chạm vào nhau trong không khí, rồi nhanh chóng lặng đi. Vũ Dương lại quay trở về im lặng. Sa Sa liếc sang Phạm Việt, giọng không nặng, không nhẹ:

“Chỗ này là nhà tình thương hay trung tâm hỗ trợ tâm lý? Các cậu thiếu thốn gì?”

“Cả hai luôn. Tôi không có biết nấu ăn.” Phạm Việt tiếp tục gắp thức ăn liên tục bỏ vào miệng.” “Cũng thiếu thốn tình thương thiệt mà. SCU mà chị, người sống còn không có thời gian gặp nhau, nói gì tới yêu đương. Chỉ có anh Lâm mới cưới nổi vợ thôi…”

Nửa câu sau, cậu ta dừng lại như bị chặn ngang cổ họng. Vành môi đang hơi nở nụ cười của Sa Sa dường như cũng cứng lại. Cô nhìn Vũ Dương rất nhanh. Anh, một lần nữa, nhìn thẳng vào cô trong yên lặng.

Sa Sa thở dài một lượt, làm như chưa nghe thấy gì, đột nhiên quay sang hỏi Vũ Dương:

“Anh sống gần đây không?”

Lần đầu tiên, anh ta có vẻ sửng sốt vì một câu nói của Sa Sa, nhưng rất nhanh lấy lại phong bộ lạnh nhạt như mọi khi.

“Chưa biết nữa. Cô muốn tôi sống gần đây không?”

Trả lời kiểu quái gì vậy?

“Là sao?” Sa Sa nheo mắt nhìn. 

“Tôi mới chuyển đến Nam Dương gần đây, vẫn chưa tìm được chỗ ở, đang ở tạm nhà khách của Bộ.” Anh đáp nhanh.

Sa Sa hơi cau mày: “Anh là người phụ trách khu vực này mà, chẳng lẽ mới đến?”

“Mới chính thức được hai tuần. Trước đó tôi làm ở Bắc Ngầm.”

Bắc Ngầm là một thủ phủ nằm sâu trong vùng trung du phía Bắc, thường xuyên bao quanh bởi những sương mù phủ kín chân trời. Nơi đó là thành phố của trung tâm quyền lực tối cao, nơi đặt tổng hành dinh của Bộ Anh Ninh Quốc Gia và các cơ quan đầu não. Thành phố vận hành như một cỗ máy kín. Không có nhiều ánh đèn màu, không có quảng cáo rực rỡ. Thay vào đó là những tòa nhà vuông vức, kính phản quang, và hàng dài ô tô đen lặng lẽ lướt qua các trạm kiểm soát.

Sa Sa còn đang bận nghiền ngẫm thông tin này, thì Phạm Việt giải thích:

“Anh Vũ là đội phó ở khu vực Bắc Ngầm, mới được điều về Nam Dương làm đội trưởng. Làm với SCU là nhiệm vụ đầu tiên ảnh nhận sau khi chuyển về á.”

“Ồ…” Sa Sa gật gù, “Chúc mừng anh. Vậy đội trưởng cũ của đội ở Nam Dương?”

Động tác của Vũ Dương hơi khựng lại một chút, nhưng gương mặt cũng không để lộ chút cảm xúc gì. Anh nói nhỏ:

“Hy sinh rồi.” 

Cả bàn ăn lại chìm vào im lặng. Sa Sa không hỏi gì thêm nữa. Không khí quanh bàn trầm xuống hẳn. 

“Ý là…” Sau một chuỗi im lặng đến khó chịu, Vũ Dương lại mở miệng, “cho dù tôi không ở gần đây, tôi vẫn qua ăn cơm được chứ?”

Sa Sa và cả Phạm Việt đều ngẩng lên nhìn anh, nhưng Vũ Dương không nhìn ai cả, miệng vẫn nhai, mắt vẫn rủ xuống những đĩa đồ ăn dưới bàn. Tuy vậy, Sa Sa đã thấy vành tai của anh bắt đầu đỏ lên.

“Ăn bánh mì hoài ớn lắm.” Anh chầm chậm thêm vào. Rồi hướng mắt nhìn thẳng vào Sa Sa. 

Lần này thì Sa Sa thực lòng nhoẻn miệng cười. 

“Cũng được.” Cô đáp. “Nhưng để xem thái độ của anh đã.”

.

Đêm trôi đi trong chậm rãi. 

Khác với cái oi bức khó chịu của ban ngày, giờ đây gió đêm tràn ngập khắp căn hộ của Sa Sa, len lỏi qua từng khe cửa, xào xạc qua những tán lá nhỏ bên bậu cửa sổ.

Bàn ăn đã được dọn sạch. Bình hoa tươi, với đủ loại hoa cắm ngẫu hứng, được đặt trở lại giữa bàn ăn như một điểm tựa mềm mại giữa sự ngổn ngang của giấy tờ tài liệu khắp phòng khách.

Phạm Việt nhảy cóc vào giữa đống giấy tờ ngổn ngang đó, gạt ít qua một bên rồi thản nhiên ngồi xuống xem ti vi.

Sa Sa liếc mắt nhìn, miệng thoáng nhếch lên, rồi cô quay lại tiếp tục lau chùi bề mặt chiếc bếp gas của mình một cách tỉ mỉ bằng khăn vải. 

Bầu không khí chậm rãi ấy chỉ bị phá vỡ khi Sa Sa cất tiếng, giọng như thả lững lờ vào gió:

“Anh kể thêm đi… về cô gái bọn anh đang tìm trong vụ Matthew Jung ấy.”

Vũ Dương, đang lom khom xếp bát đĩa vào máy rửa bát phía đối diện, khựng tay một nhịp. Nhưng rồi anh cũng bình thản đáp thả cho cô một vài điểm tin:

Matthew bên ngoài là phóng viên tin tức thông thường, thực chất lại ngấm ngầm theo dõi một đường dây ma túy lớn thuộc hàng bậc nhất khu vực. Các mối quan hệ hợp tác cũng như quan hệ thù địch vô cùng nhiều và phức tạp.

Anh ta quen một cô gái được gọi là Moon trong một quán bar tên Luna được một năm, nhanh chóng dọn vào sống chung, nhưng vì đặc thù công việc, mối quan hệ ấy hoàn toàn không công khai.

Đội Điều Tra Tội Phạm và Trật Tự Xã Hội đã bám theo Matthew để khai thác thông tin, còn Matthew thì nhỏ giọt cung cấp, đảm bảo kế hoạch theo dấu với đường dây này không bị lộ. Hiện giờ các manh mối đều bị đứt đoạn.

Sa Sa vừa chậm rãi tháo đôi găng cao su móc lên giá treo. Quay người lại, cô vừa lau tay vừa hỏi:

"Nhưng sau khi Matthew chết, các anh không tìm được bất cứ thông tin nào liên quan đến đường dây đó trong máy tính của anh ta, đúng không?"

Vũ Dương đã đứng thẳng người từ bao giờ, tựa lưng vào thành bếp, lặng lẽ nhìn cô. Gió lồng từ cửa sổ thổi tới, làm tóc cô xõa ra mềm mại, đu đưa một cách tự nhiên. Vài sợi tóc bay vờn chạm vào tay áo anh, nhẹ như thể gió đang kết nối hai người bằng một sợi chỉ vô hình. 

Vũ Dương cứ thế nhìn Sa Sa mấy giây, không đáp. Cô cũng nhìn lại anh, mắt ánh lên vẻ thăm dò.

“Tôi đang cân nhắc xem mình có đang chia sẻ quá nhiều thông tin cho cô không.” Anh chậm rãi đáp rồi đổi tư thế đứng. Tì một tay vào thành bếp, anh khẽ lắc đầu, “Không tìm được gì cả.”

Sa Sa đang gật gù thì đến phiên anh hỏi:

“Cái người bạn nước ngoài đã mất của cô, quan hệ thế nào?” 

Sa Sa nghiêng đầu, đánh giá câu hỏi. Bình thường, hỏi như vậy là rất riêng tư. Nhưng từ người đàn ông này, người luôn mang vẻ lạnh nhạt thờ ơ, lại khiến cô bật ngay công tắc chuyên nghiệp. Sau khi đã quyết định rằng câu hỏi này là vô cùng thoả đáng, cô thản nhiên hỏi lại:

"Anh muốn biết liệu tôi có đủ khách quan khi điều tra vụ này, đúng không?"

Không đợi anh phản ứng, cô nói tiếp, giọng chậm rãi:

“Người đó từng là hàng xóm và là bạn của tôi. Không phải bạn thân, cũng không phải người yêu.”

"Ừm..." Vũ Dương cũng nghiêng đầu, như đang nhìn lại cô dưới một ánh sáng mới. Anh hỏi tiếp: 

“...nếu chỉ có mỗi chiếc mặt nạ đó, và yếu tố người nước ngoài tự sát, cô có cảm thấy là nhận định tương đồng với vụ Matthew có gì đó khá gượng ép không?”

Đằng xa, tiếng tivi đã trở nên rất nhỏ như ai đó cố tình giảm âm lượng. Sa Sa biết là Phạm Việt cũng đang lặng lẽ theo dõi câu chuyện. 

“Tôi chưa kết luận gì cả.” Cô thở ra một hơi dài.

“Vậy mà SCU đã xoắn xít hết cả lên…” Vũ Dương cười nhạt, “...Hoàng Đình còn yêu cầu người của tôi hành động ngay…”

“Tôi hỏi anh…” Sa Sa cắt lời. “Quán bar Luna đó là một quán girl bar kiểu Nhật*, đúng không?”

Vũ Dương hơi khựng lại.

“Cô gái tên Moon đó là tiếp viên, đúng không?” Cô hỏi tiếp. Miệng Vũ Dương hơi há ra, toan đáp lời.

“Mối quan hệ của họ, là cô ấy ở chung với nạn nhân, hàng tháng nhận trợ cấp từ nạn nhân và không phải lo về tiền thuê nhà. Họ lên một kế hoạch cho cô gái sớm nghỉ làm và mở một quán bar cùng nhau với loại hình tương tự - sau khi cô ấy kiếm đủ khách ruột cho mình. Phải vậy không?”

Miệng Vũ Dương hơi khép lại, đáy mắt lại khẽ động. Sa Sa ngừng một nhịp, cô nhìn anh, ánh mắt không còn vẻ mơ màng thường trực, có gì đó hơi gai người tỏa ra từ giọng nói mềm mại của cô.

“Nhưng mà, kế hoạch đó hiện đang tạm hoãn vô thời hạn, và hai người đó đang xích mích về chuyện này, vì tiền đầu tư quán mới cô gái đó đã nhận…”

Sa Sa đứng thẳng người, gương mặt cô như cao hơn một chút. Môi cô cong lên với một nụ cười có chút ngạo mạn. 

“Matthew tuồn thông tin cho anh, dù anh ta đã không công khai quan hệ yêu đương - thậm chí với cả đồng nghiệp và chủ của quán bar đó - anh vẫn biết về mối quan hệ này. Vũ Dương… anh biết nhiều về nạn nhân hơn là anh đang kể cho tôi, đúng không?”

Vũ Dương lại đổi tư thế đứng, hai tay lại khoanh trước ngực như thói quen, nom có vẻ rất không thoải mái. Nhưng lần này anh không đáp.

“Tôi không bình luận gì về điều này. Tôi rất hiểu. Chúng ta không phải là một tổ đội, tất nhiên đều có thông tin chúng ta giữ lại không chia sẻ với người ngoài, không có nghĩa là tổ của tôi không biết mình đang làm gì…”

Vẫn là im lặng cùng tiếng gió thỉnh thoảng xào xạc bên ngoài.

“Cho dù tôi nhìn góc nào cũng không ra được dáng vẻ của một chuyên viên tâm lý học hình sự, tôi hi vọng anh có thể bỏ qua nghi ngờ của bản thân về tôi mà dành sự tôn trọng tối thiểu cho SCU. Họ đều là những tinh anh trong lĩnh vực của mình.”

Vũ Dương từ động tác khoanh tay, không hiểu sao lại có vẻ thả lỏng. Một cánh tay đưa lên chống cằm, gương mặt vẫn chăm chú vào cô, nhưng ánh mắt lại dịu đi và lộ ra ý cười.

Sa Sa vẫn không chùn bước, cô chậm rãi đều đều hoàn thành câu nói của mình.

"Vậy nên... khi SCU yêu cầu đội anh hành động khẩn cấp... có thể hay không, đừng ép chúng tôi giải trình năng lực?"

Giờ thì môi của Vũ Dương đã nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng rất nhẹ. Một tay khoanh trước ngực, tay còn lại đỡ mặt mình, Vũ Dương quay đầu nhìn Phạm Việt - người đang mang một vẻ mặt không thể sai là nín thở đến tái mét - rồi quay lại nhìn Sa Sa, anh bật cười. 

"Cả ngày hôm nay, tôi khiêu khích cô..." Giọng anh chậm rãi, thấp và kéo hơi dài, như cố tình thả rơi từng chữ trước mặt cô. "...cô không hề dao động, dù chỉ một lần."

Sa Sa bặm môi, trong lòng dấy lên linh cảm không lành, nhưng không kịp đoán được hướng đi của cuộc hội thoại này.

“Vậy mà mới đụng đến tổ đội của cô một chút thôi, cô đã mắng tôi xối xả…” Ánh mắt Vũ Dương sáng lên một thoáng như thích thú.

Sa Sa giật mình: “Ờ không… không hẳn…”

"Dáng vẻ mắng người của cô cũng ra trò đấy." Anh cười, nụ cười rất khẽ nhưng lại như búng nhẹ vào không khí giữa hai người. "Lâu rồi tôi mới gặp người dám mắng tôi thẳng mặt như vậy."

“Tôi đâu có…” Sa Sa nghe mặt mình bắt đầu nóng bừng, yếu ớt phản bác. Một bên khoé môi của Vũ Dương đã vẽ một đường cong rộng hơn.

"Tôi mới chân ướt chân ráo về Nam Dương," anh tiếp tục, giọng cố ý trầm xuống, như thì thầm, "...đến thời gian tìm chỗ ở cũng không có, vẫn đang chui rúc trong cái phòng bé xíu ở Nhà Khách Bộ. Làm đội trưởng một đội hai trăm nhân lực, thứ bậc còn cao hơn cả Hoàng Đình đấy... vậy mà cả ngày bị SCU cô sai chạy tới chạy lui quay mòng mòng…”

Anh khịt mũi cười cười, liếc Sa Sa nhìn nửa giận nửa buồn cười: “Tôi thấy bản thân đang bị o ép, tôi bực mình, tôi thiếu chuyên nghiệp, tôi phàn nàn, làm nũng với cô một chút thôi cũng không được…”

Sa Sa vừa bối rối vừa ngượng, lén lút né tránh ánh mắt anh.

Làm nũng gì? tên này… giỡn mặt hả?

“Được.” Anh quay lưng đi ra ngoài căn bếp, hướng về phía Phạm Việt vẫn đang tím tái nín thở theo dõi, anh nói với cậu ta.

"Các người lo cô ấy bất ổn nên chạy sang canh chừng," anh bâng quơ nói, "giờ ai bất ổn? Tôi thấy cô ấy còn ổn hơn tôi đấy."

Sa Sa càng cúi thấp đầu hơn, mặt cô nóng ran.

Vũ Dương cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế, tiện tay vắt qua vai, rồi dừng bước ngay trước mặt cô.

Sa Sa ngẩng lên, bắt gặp nụ cười thật sự trên môi anh — không phải kiểu cười mỉa mai, mà là nụ cười ấm áp, nhu hòa, dịu dàng đến ngạc nhiên.

Sa Sa hơi ngây người.

"Cô lưu số điện thoại của tôi lại," Vũ Dương nói, giọng nhẹ như gió lướt qua, đôi mắt vẫn khóa chặt lấy ánh nhìn của cô, "...cần thì gọi. Không cần phải giải trình năng lực đâu."

Anh giơ điện thoại lên trước mặt cô, mã QR chờ sẵn trên màn hình. Khoảng cách hai người gần đến mức Sa Sa có thể ngửi thấy mùi bạc hà và thuốc lá cùng lúc thoáng qua trên người anh, phong trần nhưng cũng rất sạch sẽ.

Phạm Việt như được giải thoát, vội đứng bật dậy, lật đật tắt tivi rồi nhảy cóc ra khỏi đống hồ sơ, lao tới khu vực cửa.

"Cũng muộn rồi chị ơi, tụi tôi về nhé," cậu ta líu ríu nói, vừa vội vàng vừa như sợ một trận nữa sẽ bùng nổ bất kỳ lúc nào. Cậu ta còn không quên đưa tay đẩy nhẹ Vũ Dương, giục: "Về, về thôi. Làm phiền đủ rồi…"

"Ồ," Vũ Dương nhướng mày, khóe miệng cong cong, "cậu cũng biết là mình đang làm phiền à."

Anh nghiêng người né cú đẩy, nhưng tay vẫn không rời điện thoại trước mặt Sa Sa, kiên nhẫn đợi cô quét mã.

Giữa bầu không khí chùng xuống, cái im lặng mơ hồ ấy khiến Sa Sa lúng túng, tay run nhẹ khi đưa điện thoại lên.

Bíp.

Cô vừa lưu số, vừa nghe tim mình lỡ một nhịp. 

.

Đêm trong giấc mộng trôi như một dòng nước lặng. Không màu, không hình, nhưng mỗi tiếng động đều chạm vào một nơi nào đó rất sâu trong lòng.

“Cậu thích cô bé thật à?” Sa Sa lại nghe tiếng mình vọng lại từ đâu đó mơ hồ, những mảnh ký ức rời rạc lại lướt qua như một cuốn phim.

Sa Sa và Kai đang ngồi trong một góc quầy rượu của một quán bar kiểu Nhật. Ánh đèn dịu màu xanh và tím phủ lên quầy gỗ bóng loáng. Trong không khí có mùi rượu nồng lẫn thứ nước hoa rẻ tiền. Những cô gái trẻ trong đồng phục ngắn, áo ôm màu pastel, đi qua lại giữa các vị khách. Một vài người ngồi tán chuyện, cười lớn. 

“Không biết nữa.” Tiếng Kai đáp rất khẽ giữa tiếng nhạc rời rạc, “Có ai đó bên cạnh cũng vui mà...”

Xoay xoay cốc whiskey trong tay, Sa Sa liếc sang phía quầy – nơi một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc nâu hạt dẻ cắt ngang vai đang trò chuyện với khách. Cô gái cứ thỉnh thoảng lại quay nhìn về phía họ. Lướt qua. Rồi quay đi.

Sa Sa rời mắt, khẽ khàng hỏi người bên cạnh, “Vậy sao trông cậu như không vui?”

Kai không đáp, cũng chốc chốc quay lại nhìn về phía cô gái đó. Sa Sa cũng im lặng không nói gì thêm, lặng lẽ nhấp thêm một ngụm. Một vị cay đắng trôi chầm chậm xuống cổ họng cô.

“Tôi muốn nghỉ hưu sớm.” Kai nói, giọng mỏng như khói. “Mệt quá rồi, chạm tới giới hạn của tôi rồi.” 

Sa Sa cũng dán mắt vào ly rượu. Kai đột nhiên nói tiếp khi cô tưởng chừng chủ đề này đã trôi qua. 

“Tôi muốn tự mở một cái gì đó để làm, như cậu ấy Sa Sa. Ít ra cậu còn biết bản thân đang sống vì cái gì…”

“Thế cậu định làm gì?” Sa Sa hỏi, tay vô thức trượt lên viền ly thuỷ tinh.

“Chưa biết nữa. Cả đời làm thuê, giờ tự kinh doanh, tôi còn chưa biết phải bán cái gì đây.” Kai xoa hai tay rồi chống vào đầu, ánh mắt rơi xuống ly thuỷ tinh trước mặt cậu. “Tôi chỉ không biết tại sao mình lại sống như thế này, không biết mình đang làm gì, phải làm đến bao giờ…” 

Sa Sa vỗ nhẹ lên vai Kai, ôn tồn nói:

“Vậy thì nghỉ đi. Không ai chê trách cậu vì việc này cả. Mỗi người có một ngưỡng chịu đựng, một lý tưởng riêng…”

“Nhưng nếu tôi nghỉ, Trang sẽ ra sao?” Kai ngắt lời cô, buồn bã nhìn về phía cô gái đó. “Cuộc sống của cổ đã không dễ dàng gì, giờ tôi lại bấp bênh không thu nhập, Trang sẽ dựa dẫm vào ai? Cổ sẽ phải tiếp khách đến bao giờ?”

“Tôi hiểu.” Sa Sa thở nhẹ ra mũi, lại quay lại xoay xoay ly whiskey của mình, hỏi nhỏ:

“Vậy cậu nói cho Trang chưa? Cổ có biết cậu đang vật vã như thế này một phần vì cổ không?”

“Cũng có. Một chút.” Kai nói, “cổ thì muốn mở một quán bar của riêng cổ…”

Sa Sa cắn môi: “Vẫn làm bar sao? Chẳng phải cậu mới nói không muốn Trang tiếp khách cả đời sao?”

“Cổ nói nếu là quán của mình, thì không cần phải tiếp ai. Sẽ tuyển người, dạy nghề, quản lý từ xa…” Kai lặng lẽ đáp.

Sa Sa cũng im lặng, cô không muốn tranh cãi, cũng không muốn trở nên cay nghiệt. 

Một lúc sau Kai lại hỏi: “Cậu thấy vậy có ổn không?”

Sa Sa khẽ cười một tiếng, nhưng không đáp. Bởi vì cô không biết phải đáp lại như thế nào. Cô là người làm kinh doanh, lại theo học về tâm lý, tất nhiên theo nhận định của cô, đây chỉ là một kế hoạch vớ vẩn của cô gái làng chơi bịa ra - kiếm thêm vài nguồn tiền phục vụ chi tiêu hay lo thêm cho gia đình ở quê nhà. Chỉ cần thêm một vài câu hỏi xoáy, Sa Sa có thể chỉ ra cho Kai thấy kế hoạch này có thực sự khả thi hay không.

Nhưng mà, hỏi để làm gì? Chuyện này có thực sự liên quan đến cô đâu. Đây là việc của hai người họ.

Sau cùng cô chỉ nói: “Cậu đã đưa cho Trang bao nhiêu rồi?” 

Kai cười cười nhưng không đáp, không hiểu sao khuôn mặt góc nào cũng toát lên vẻ buồn bã.

Quán bar vẫn ồn ào. Nhưng trong ký ức, chỉ còn hai người ngồi cạnh nhau – mỗi người cầm một ly rượu – mà khoảng cách giữa họ như dài bằng một kiếp người.

.

Sa Sa chầm chậm mở mắt giữa đêm.

Mồ hôi đẫm lưng áo, trán cô nóng rát. Trong bóng đêm lặng như tờ, trần nhà dường như xoay chậm trước mặt cô. Cô nằm im, bàn tay đặt lên ngực trái, sống mũi có gì đó cay cay và cổ họng nghèn nghẹn bởi một nỗi ân hận vô hình đang từ từ dâng lên.

Giá mà...

Giá mà lúc đó tôi để tâm hơn… 

Giá mà tôi nói gì đó, chứ đừng nghe, cười nhạo trong lòng nhưng vẫn không nói gì…

Nếu lúc đó tôi thực sự quan tâm đến cậu, có khi nào cậu đã không ra đi như vậy?

Có phải sự quan tâm nửa vời của tôi cũng là một trong những lý do đẩy cậu đến chỗ chết?

 .

Cô bật đèn ngủ.

Ánh sáng hắt lên trần nhà, đổ xuống những vệt ấm mờ nhòe. Sa Sa ngồi dậy, chăn trượt xuống khỏi vai, tóc rối xõa dài bên gò má vẫn còn vương chút mồ hôi. Cô chầm chậm đứng dậy khỏi giường, xỏ đôi dép cói trong nhà, bước chậm rãi xuống gác. 

Tiếng đồng hồ treo tường nhích từng giây, khẽ khàng và đều đặn. Gió đêm rít nhẹ bên ngoài, va vào khung cửa kính âm thanh nghe như những tiếng gọi. Sa Sa không bật quạt, cũng không kéo rèm cửa. Cô bước vào bếp, pha cho mình một cốc nước ấm rồi quay ra gian phòng khách. Trên bàn sofa và dưới thảm là những tập hồ sơ vẫn còn ngổn ngang. Cô ngồi xuống, bắt đầu sắp xếp lại từng chồng tài liệu, bàn tay đều đặn nhưng đôi mắt thì vẫn như lạc ở nơi khác. 

Hồ sơ của Matthew Jung được gộp lại, những vụ còn lại xếp riêng. Cô mang hai chồng giấy đến đặt lên bàn làm việc bên cửa sổ, bật chiếc đèn bàn bằng một cái tách gọn gàng. Ánh sáng vàng trắng sáng bừng một góc nhỏ, chiếu lên khung kính cửa sổ, nơi mấy chậu trầu bà treo bên ngoài khẽ đu đưa theo cơn gió.

Cô vươn tay lấy chiếc chun buộc tóc, gom hết mái tóc dài đã hơi dính mồ hôi túm gọn lại thành một búi lười nhác phía sau đầu. Rồi Sa Sa ngồi xuống ghế, mở laptop, đôi mắt không còn lờ đờ mà đã bắt đầu sáng lên với thứ ánh nhìn quen thuộc – thứ ánh nhìn của người đã bước vào vùng phân tích.

Bàn phím kêu lách tách trong đêm:

“Mặt nạ hình chim/mặt nạ mỏ dài/beak mask…”

Một loạt tab mới lần lượt hiện ra, xếp hàng như những cánh cửa dẫn đến những tầng tối khác của vụ án. Sa Sa dựa lưng vào ghế, ngón tay lướt qua lướt lại trên touchpad. Đêm tiếp tục trôi đi trong yên ắng, chỉ còn ánh sáng màn hình nhấp nháy, tiếng gió lùa và tiếng phím gõ lẻ loi vang lên giữa căn hộ đã hoàn toàn chìm trong lặng lẽ.

.

Nam Dương những mùa cuối hè vẫn mang một nhịp điệu hối hả đặc trưng. Thành phố cảng phía Nam phồn hoa này trải dọc theo một nhánh sông lớn đổ ra biển, được xây dựng trên nền các khu dân cư cũ đã bị phá bỏ để nhường chỗ cho khu đô thị hóa hiện đại. Ngày ngày, những chuyến tàu hàng ra vào cảng liên tục, đèn đường và biển hiệu sáng đến khuya, và dòng người không bao giờ thật sự ngơi nghỉ.

Ngày ở Nam Dương nặng mùi mồ hôi và nhựa đường nóng chảy. Ánh nắng rọi xuống các tòa nhà kính cao tầng phản chiếu thành những dải sáng chập chờn, khiến thành phố ban trưa như một lò hấp lộ thiên. Nhưng đêm xuống, gió biển lại ùa về, len lỏi qua những con hẻm nhỏ, khiến cả thành phố dịu đi như thể vừa được vỗ về sau một ngày dài mỏi mệt.

Sa Sa đứng trên tầng bảy của tòa nhà Bộ An Ninh trụ sở Nam Dương, một tay cầm cốc cà phê, đưa mắt nhìn xuống con đường nóng rát bên dưới. Dòng người co cụm dưới bóng râm, phóng xe qua lại như ong vỡ tổ. Sa Sa lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ. Ba tuần rồi, vẫn chưa có dấu hiệu được phép mở rộng khung thời gian điều tra. Hai trăm hai mươi mốt vụ án trong vòng bốn năm phải tra soát đã là một khối lượng công việc khổng lồ, xin phép lùi lại thêm một năm để có thể xem hồ sơ vụ của Kai quả thực là hơi khó

Và hắn ta – Vũ Dương – cũng không gửi thêm tin gì mới về Moon cả. Vậy nên án của Matthew vẫn đang không có thông tin gì mang tính bước ngoặt. Tất nhiên là cô cùng đồng đội cũng đang xem xét các vụ khác, đã bỏ bớt một vài vụ với nguyên nhân thực sự là tự sát. Sa Sa cắn vành cốc giấy đựng cà phê, cẩn thận cân nhắc…

Có nên nhắn cho hắn một câu nhắc nhở không nhỉ? Một câu thôi, kiểu “alo anh ơi, nhớ bọn tôi không?”

“Sa đây rồi.” Giọng khàn khàn của Hoàng Đình cất lên từ phía hành lang. Anh sải bước tới, tay còn cầm theo một xấp giấy mỏng, cuộn cuộn thành một ống tròn dài như đang định đập ai đó.

“Tối nay rảnh không, đi ăn?” anh hỏi.

Sa Sa nhấc mắt khỏi cốc cà phê, nghiêng đầu: “Dịp gì vậy?”

“Dịp tăng ca cả tuần này mà không có thưởng.” Anh đáp.

“Ừ, nên là Sa muốn nghỉ ngơi một chút. Không đi đâu.” Nghĩ một lát cô lại thêm vào, “miễn phí thì đi.”

Tay đập đập ống giấy trong tay vào chân mình, Hoàng Đình chậc lưỡi: “Sa xem Sa kìa, ai không biết còn tưởng Sa thực sự nghèo khổ phải sống tiết kiệm lắm… Đi đi, có người bao.”

“Thiệt á?” Sa Sa nhướn mày, “Hồng Kỳ mới có thưởng thêm hay gì?” Cô cười, chắc chắn rằng Hoàng Đình hay Phạm Việt bình thường sẽ không mời ai ăn cả. Cô quá hiểu tính cách hai người này.

“Đi nhé?” Hoàng Đình không đáp mà toan bước đi, nghĩ ra gì thêm, anh hơi khựng lại rồi dùng cuộn giấy trong tay đánh nhẹ lên cánh tay của Sa Sa:

“Mà sao Sa chưa qua nhà thi đấu? Giờ còn đứng đây nữa, coi chừng trễ đó. Lát gặp.”

Sa Sa cắn môi ngập ngừng: “Lại đi à? Không qua có được không?”

“Lát gặp!” Hoàng Đình đi một nước, không cho cô nói gì thêm. 

Sa Sa thở dài rồi húp cạn cà phê trong cốc giấy, quăng nó vào sọt đựng rác bên cạnh rồi cũng nhanh chân theo sau Hoàng Đình.

Kể từ ngày chính thức gia nhập SCU, Sa Sa cứ mỗi tuần một lần phải sang nhà thi đấu và tham gia một “chuyện tốt” được gọi là “hoạt động rèn luyện”. “Hoạt động rèn luyện” không phải thứ gì xa lạ, đó chính là món “võ thuật đối kháng” mà theo lời Hoàng Đình nói là hoạt động bắt buộc cho bất kỳ ai ở trong Lực Lượng.

“Nhưng Sa có ở trong Lực Lượng đâu?” Sa Sa nhấm nhẳng đáp.

“Ở một nửa cũng coi như là ở…” Hoàng Đình chép miệng. “Cả bác sĩ Kỳ cũng phải đi đây này.”

“Anh cũng đi á?” Cô ngạc nhiên quay sang Hồng Kỳ. Anh cười giòn tan.

“Ừ, trên lý thuyết là anh nên tham gia, nhưng vì vừa cộng tác với Đội Trọng Án MCD, vừa cộng tác với SCU… nên thường thì anh không rãnh…” 

“Nên anh cũng đâu có đi.” Sa Sa ngắt lời rồi quay sang Hoàng Đình, “Sa đâu có biết đánh nhau…”

“Không biết thì mình chửi đối thủ cho họ xỉu luôn đi chị.” Phạm Việt ngồi gần đó, nãy giờ cười đến run rẩy, vội vã chen vào.

Hoàng Đình vẫn nhăn nhó, “Đó, bác sĩ Kỳ đã không nể nang gì, SCU thì có mỗi bốn người. Giờ Sa cũng không thèm đi nữa Đình phải làm sao? Cho Đình một chút mặt mũi chứ?”

Sa Sa im lặng một thoáng, rồi thở dài. Sau cùng cô cũng đã nhượng bộ.

Phạm Việt tay nắm một trái banh tennis nhỏ nơi góc bàn, tung lên chụp lại, bộ dáng vô cùng lanh lợi nói:

“Với lại chị yên tâm đi, chị là con gái, là người ngoại đạo, lại còn xinh như thế này… không ai nỡ làm chị đau đâu.”

Nhưng thực tế chứng minh, Phạm Việt sai bét. 

Có thể dùng một từ để miêu tả Sa Sa trong những buổi “hoạt động rèn luyện” trong tháng vừa qua, đó chính là “bầm dập”.

Thực tế đã chứng minh, không có ai là hoàn hảo cả. Sa Sa có thể xinh đẹp, có thể được gọi là thông minh, có thể nấu ăn, có óc thẩm mỹ, lại làm kinh doanh tốt, không có nghĩa là cô giỏi vận động. 

Thực tế cũng chứng minh, vẻ ngoài đôi khi không hẳn là lợi thế. Những người có đồng thời vẻ bên ngoài và năng lực bên trong, trong một số hoàn cảnh, lại có thể trở thành điểm bất lợi. Bởi vì cũng có thể có khả năng, người khác sẽ luôn tìm cách thử thách năng lực của họ nhiều hơn…

Đây không hẳn là chỉ nói về Sa Sa. Cô đã bao giờ đề cập đến chuyện, những thành viên tổ đội SCU của mình đều là tinh anh bên trong - tinh tú bên ngoài?

Sau nhiều tuần tham gia “hoạt động rèn luyện”, Sa Sa cay đắng nhận ra rằng, không có mấy ai ưa nổi SCU - một nhóm người ngoài sự đẹp trai, đẹp gái ra thì chẳng ai biết họ đang làm gì. Gia nhập Lực Lượng An Ninh Quốc Gia chính quy là vô vàn vất vả, vậy những con người ngoại đạo này rốt cuộc đã cống hiến những gì để vào Lực Lượng, lại còn trực thuộc Đội Trọng Án Quốc Gia, lực lượng tinh anh được bảo hộ bởi chính Bộ Trưởng? 

Buồn thay, Hoàng Đình và Phạm Việt thực sự có năng lực rèn luyện. Sa Sa chưa thấy họ thua trong bất kỳ lần đối kháng nào.

Còn Sa Sa thì… thôi đi. Không cần phải hoạt động nhiều, chỉ cần khởi động đã khiến cô mệt bở hơi tai. Cũng chưa cần ai chạm vào mình, cô đã tự ngã chổng vó trên sân. Khi thi đấu đối kháng, cũng không ai vì cô xinh đẹp mà nhường cô một lần. Cô muốn khóc nhưng khóc không nổi, còn đâu là vẻ ngoài xinh đẹp, phong độ, lạnh lùng mà cô luôn cố khoác lên bên ngoài nữa?

Nhà thi đấu hôm nay đặc biệt oi bức trong ngày nắng nóng gần như đỉnh điểm. Sa Sa mặc bộ võ phục trắng toát, thắt đai trắng – dấu hiệu của một người chẳng biết gì – tóc được buộc cao thành một túm, đang quỳ thấp bên thảm đấu cùng gần hai chục sĩ quan chính quy. Má cô hồng lên vì nóng, trông như trái đào chín, môi mím lại tạo thành một nếp nhỏ — có vẻ kiên nhẫn, mà cũng có vẻ đang cố giữ bình tĩnh không quạu.

Dù trong lòng là bao mệt mỏi, sóng gió, Sa Sa vẫn như mọi khi, giữ thái độ chuyên nghiệp nhất có thể. Cô không nói một lời.

Một tiếng hô lớn, toàn đội hình lập tức đứng dậy, chuẩn bị bắt đầu cho giờ hoạt động. 

Ngay khoảnh khắc ấy, ở góc xa nhà thi đấu, ba người mặc võ phục trắng chầm chậm bước vào. Người đi giữa… cao lớn, mang đai đen. Tóc búi gọn thành một chỏm nhỏ sau đầu, ánh mắt lười biếng, nửa hờ hững nửa sắc lạnh.

Không thể nào, Vũ Dương kia sao lại ở đây??? 

Sa Sa liếc nhanh Hoàng Đình đứng trước mặt, một tia lạnh lẽo chết người lướt ngang qua gáy anh. Hoàng Đình bất giác nổi gai ốc dù không biết tại sao. 

.

Mười lăm phút khởi động đã vắt kiệt hơi thở Sa Sa. Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, nhịp tim dồn dập như một bản nhạc không nốt. Cô cúi đầu, đánh mắt cố định trên mặt thảm trải tập, tự nhủ thầm: chỉ cần cố thêm chín mươi phút nữa, cơn ác mộng nực cười này sẽ sớm qua. 

Mình sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa. Kệ Hoàng Đình.

“Nào, hôm nay có các đồng đội đến từ Đội Trật Tự Xã Hội, vậy nên tôi cũng bỏ qua bước hướng dẫn thông thường.” huấn luyện viên hét lớn, giọng vang khắp nhà thi đấu. “Chúng ta vào phần đối kháng luôn để tiết kiệm thời gian.”

Câu nói như một đòn trời giáng.

Sa Sa ngẩng phắt đầu dậy, gương mặt thoáng chốc đông cứng. Không hướng dẫn mà bước thẳng vào đối kháng? Cô đảo mắt khắp sân. Ngoài cô ra, không có bất kỳ nữ sĩ quan nào hôm nay.

Vậy ai sẽ là người bắt cặp với mình?

Cô cắn môi, cố tình đẩy cái nhìn chăm chăm vào gáy của Hoàng Đình, như thể hy vọng ánh nhìn đầy cháy bỏng này sẽ khiến hắn nhớ ra, quay lại mà nghĩ cách giúp cô. Nhưng tất nhiên, cô biết là chuyện này cũng vô dụng thôi. 

Trong lúc nỗi lo lắng còn chưa kịp nguôi xuống, ánh mắt cô vô thức lướt sang phải, bắt gặp Vũ Dương. Anh ta đang đứng cạnh huấn luyện viên, khoanh tay, ánh nhìn thản nhiên như thể đang xem người ta đi chợ. Rõ ràng là đã để ý cô từ nãy.

Ngay lập tức, Sa Sa dựng lại vẻ mặt vô cảm. Cô là ai chứ? Là Sa Sa. Là người chuyên đọc vị người khác, không để người khác đọc vị mình. Cơ chế phòng vệ trỗi dậy. 

Giả vờ, giả vờ ngầu đi nào!

“Bắt cặp với người ngang kỹ năng và bắt đầu!” Huấn luyện viên vỗ tay bộp bộp.

Cô liếc quanh. Không ai đeo đai trắng. Không ai là nữ. Không ai… giống mình. Một sự cô lập kỳ quặc bủa vây, nhưng cô vẫn đứng yên, biểu cảm như thể đã quá quen với việc này.

Chắc không bắt cặp với Vũ Dương đâu ha? Anh ta với mình chắc chắn là không cùng đẳng cấp…

“SCU?” Một giọng đàn ông vang lên phía sau.

Cô quay lại.

Một sĩ quan vóc người nhỏ thó, đai xanh thẫm, tóc xoăn ép sát, cao hơn cô chưa tới nửa gang tay. Sa Sa nhận ra hắn là một trong ba người vừa bước vào cùng Vũ Dương.

Cô ngập ngừng cúi đầu chào.

Người đàn ông không chào lại. Ánh mắt hắn ta lạnh lẽo quét từ đỉnh đầu xuống bàn chân trần của cô. Khoé môi nhếch lên rõ ràng mang theo mùi giễu cợt.

“Là cô gái nổi đình nổi đám của SCU đó hả?” Hắn ta lè nhè như châm biếm.

Cô liếc nhanh bản tên trên ngực áo người này: “An Nguy - Kỹ Thuật Hình Sự”. 

Trong đầu của cô nhanh chóng vẽ lên bản đồ nguy cơ. Cô không hề có chút khái niệm gì về người đàn ông này, càng không rõ hắn ta đang nói về chuyện gì, nhưng từ thái độ và hành động, cô cũng đánh giá được một phần tình huống sắp tới.

Tuy vậy, Sa Sa vẫn không nhìn quanh tìm kiếm bất kỳ sự cầu cứu nào, thẳng người nhìn thẳng vào mắt hắn ta.  

“Trên sân này không ai mang đai xanh**. Tôi cũng dân kỹ thuật, không giỏi đánh nhau đâu.” Hắn nói, bước lùi lại vài bước như thể đang đánh giá. “Vóc người cũng… ngang với cô rồi nhỉ.”

Sa Sa không đổi sắc mặt, mắt chỉ hơi nhướng lên. Rốt cuộc ai trong SCU đã đắc tội với tên này?

Dù không hề thả lỏng ánh mắt dán chặt vào gương mặt hắn, cô vẫn không đáp, cố tình đợi thêm một lúc để xem có ai đến giải cứu mình không. Sau vài phút xác định rằng là sẽ không, có lẽ đồng đội của cô đã bắt cặp xong, đang đấu với người ta, hoặc cũng không ngờ đến tình huống này. Sa Sa khẽ hít một hơi thật sâu chấp nhận sự thật, rồi lặng lẽ gật đầu. 

Vậy là sau đó, Sa Sa và người đàn ông với chiều cao xấp xỉ cô đứng thẳng người đối diện với nhau. Ánh mắt hắn lạnh như nước đá. Xung quanh họ vẫn lao xao tiếng động ầm ầm lẫn với vài tiếng hét nhỏ của những cặp đấu đối kháng tự do đang lao vào nhau.

Trước khi bắt đầu, đối phương đã lịch sự nghiêng đầu chào cô một cái. Cô cũng chào lại, môi hơi mím lại. Sau cái cúi chào mang tính nghi lễ, hắn ra đòn ngay tức thì.

Rồi - một mảng trắng xoá trước mặt.

Cái đầu gối kia xoáy vào đùi Sa Sa như thể cô là bao cát tập luyện. Thêm đòn đá thấp ngay giữa bụng khiến cô loạng choạng, rồi khi chưa kịp lấy lại thăng bằng thì một cú vặn tay đã xoay cả người cô ra sau.

Cô ngã cái rầm xuống thảm. Không gian xung quanh không hiểu sao lại lặng ngắt.

Mi mắt và khóe miệng Sa Sa mím chặt, không kêu lên một tiếng nào. Cô giữ nguyên tư thế nằm sấp trên thảm vài giây, chân phải cô giật nhẹ như đang kiểm tra lại sự nguyên vẹn của xương khớp đầu gối.

Mọi âm thanh như bị bóp nghẹt. Sa Sa mở to mắt một lần nữa, mồ hôi trên trán đã tuôn ra như suối, tóc mai dính sát vào thái dương, vẻ mặt vẫn cố giữ bình tĩnh nhưng đôi mắt cô giờ đã long lanh nước.

Mình muốn viết đơn xin nghỉ phép.

“Cô không biết tự vệ à?” Giọng của An Nguy vang lên như lưỡi dao cạo lên mặt băng. Sa Sa chầm chậm ngồi dậy, mắt vẫn dán xuống thảm, tuyệt đối không nhìn hắn. Cô bắt đầu nghe một vài tiếng chân chạy lại. Giọng huấn luyện viên cũng vọng lại đâu đó từ xa: 

“Đằng kia ổn không?”

Rồi có ai đó quỳ xuống bên cạnh, Phạm Việt một tay đỡ cánh tay giúp Sa Sa ngồi thẳng dậy, tay còn lại xoa vào lưng cô thật mạnh. Cậu ta nói như gào lên với người đứng trước mặt:

“An Nguy, anh bị điên hả? Ra tay nặng vậy?”

Rồi tiếng Hoàng Đình cũng lại gần bên cạnh: “Sa Sa, ổn không? Còn đứng nổi không?”

Phạm Việt vẫn uất ức nói to: “Anh cố tình gây sự phải không? Tại sao lại nhắm vào chị ấy?”

Khung cảnh đang bắt đầu trở lại với âm thanh hơi ồn ào và hỗn loạn. Sa Sa không muốn là tâm điểm, càng không muốn là cái cớ gây rối. Vậy nên cô ghì lấy cánh tay của Phạm Việt và cố đứng lên. Nhưng vì còn quá đau, và tầm nhìn chưa quay trở lại hoàn toàn, cơ thể của Sa Sa như đang run bần bật.

Hoàng Đình cũng bước về phía bên còn lại của Sa Sa, cùng Phạm Việt nâng cô đứng thẳng dậy. Sa Sa hít vào thêm một ngụm hơi nữa, rồi thở ra thật dài. Sau đó cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt An Nguy, kẻ đang đứng trước mặt.

“Sao?” Hắn ta lại giễu cợt cô, “Nghe đồn đã lâu, hôm nay được thấy tận mắt. Hâm mộ nhiều ghê ha?”

“An Nguy, cậu cư xử cho đúng.” Hoàng Đình gằn giọng. “Sa Sa cô ấy chỉ tham dự hoạt động này với tư cách tượng trưng, thể hiện sự tôn trọng với Lực Lượng thôi. Cô ấy vẫn đang mang đai trắng, nào có thể đấm đá gì? Cậu là đàn ông, cũng tham gia rèn luyện nhiều năm rồi, cậu tấn công cô ấy như vậy có thích hợp không?”

“Bớt bênh lại.” An Nguy cắt ngang, “Anh đường đường là chỉ huy tổ đội mà nói được mấy lời đó sao? Hay công việc hàng ngày thiếu hơi phụ nữ nên có gái là bênh vực bất chấp?”

“Tôi không sao.” Sa Sa khẽ bóp nhẹ vào tay Hoàng Đình. “Thả tôi ra đi, tự đứng được rồi.”

“Chị thở còn không nổi, đứng gì?” Phạm Việt làu bàu.

“Cô có gì mà uất ức?” An Nguy cười nhạt, hỏi tới Sa Sa “nếu đối mặt với tình huống nguy hiểm, kẻ thù của cô sẽ vì cô là phụ nữ, cô vẫn đang mang đai trắng đối kháng mà tha cho cô hả?”

“Không sai.” Sa Sa bắt đầu đáp lại. 

Không gian xung quanh cô một lần nữa im ắng. Không còn ánh nhìn mơ màng thường thấy, mà là một vầng sáng sắc bén như lưỡi dao vừa rút khỏi bao, tia nhìn của cô trượt từ gương mặt của người đàn ông xuống bản tên trên áo hắn ta, rồi dừng lại ở đó thật lâu. Lâu đủ để tất cả mọi người xung quanh đều nhận ra Sa Sa đang nhìn gì. 

An Nguy. Đội kỹ thuật hình sự. Tôi sẽ nhớ cái tên này.

Tầm mắt của cô lại đẩy lên lại gương mặt hắn. Rồi cô nở một nụ cười nửa miệng rất nhẹ. Cô khẽ đáp:

“Nói đúng lắm.”

Nụ cười của An Nguy đã hơi cứng đờ từ khi nhận ra Sa Sa đang nhìn chằm chằm vào bảng tên của mình, rồi héo hẳn khi cô đáp lời. Hắn ta nhất thời không biết nói gì nữa.

“Vậy…” cô tiếp tục nói, mắt hơi mở lớn nhìn hắn và khuôn miệng vẫn cười một nửa. Cả người Sa Sa như toả ra không khí nguy hiểm:

“...chơi nữa không?” rồi cô nhỏ giọng thêm vào, âm lượng chỉ vừa đủ để hai người đứng sát cạnh cô có thể nghe rõ ràng, còn những người còn lại chỉ có thể dựa vào khẩu hình mà đoán: “...hả thằng nhãi?”

“Cô…” An Nguy sững người.

“Đủ rồi.” Tiếng huấn luyện viên vang lên, ông ta nhanh chóng chen vào giữa hai bên. Huýt một hơi còi, ông ta chỉ đạo An Nguy: 

“Cậu, tìm người khác bắt cặp.”

Rồi quay sang Sa Sa, giọng nói dịu đi rất nhiều: “Ổn không? Cô cần đi bệnh xá không? Nếu không sao thì hôm nay đến đây thôi, ra góc kia ngồi đi.”

Sa Sa gật đầu cúi chào, rồi quay lưng chầm chậm ra khỏi sân và ngồi xuống. Dù mang trong mình muôn vàn ê ẩm, cái tôi của cô không cho phép cô bước ra khỏi nhà thi đấu sớm hơn những người khác. Cô đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngồi im lặng quan sát tình hình trong sân, mắt ghim chặt vào An Nguy.

Hắn ta đang lách cái cơ thể nhỏ thó của hắn về góc kia của sân tập, như thể chạy càng xa ra khỏi Sa Sa càng tốt. 

Nhưng rồi rất nhanh hắn va phải một thân hình như núi sừng sững, tự bao giờ như đã đứng ngay hướng đi của hắn mà chờ đợi.

Trong một thoáng hoảng loạn và đau đớn khi nãy, Sa Sa đã quên sự có mặt của người này trên sân tập.

Vẫn là điệu khoanh tay, ánh mắt dửng dưng, giọng Vũ Dương nói với An Nguy nhẹ như một lời mời:

“Cậu. Bắt cặp với tôi.”

—-

CHÚ THÍCH: 

*girl bar kiểu Nhật: (ガールズバー) là quán bar có nhân viên nữ (gọi là "hostess") phục vụ khách hàng (thường là nam giới) bằng cách trò chuyện, rót rượu và tạo không gian vui vẻ. Khác với host club (nơi nữ khách được nam host tiếp đón), girl bar tập trung vào dịch vụ tán gẫu, giải trí nhẹ nhàng.

Đặc điểm chính:

Hostess lịch sự, biết lắng nghe, không đi quá giới hạn (không phải dịch vụ tình dục).Khách trả tiền theo giờ/thức uống, thường tính phí chỗ ngồi (seat charge) hoặc đồ uống đắt hơn bình thường.Phổ biến ở khu phố đèn đỏ (như Kabukicho - Tokyo), nhưng cũng có quán sang trọng, nhẹ nhàng.

.

**Hệ thống đai trong võ thuật (phổ biến ở Karate, Judo, Taekwondo...) thường chia như sau:

Đai trắng: Người mới bắt đầu.

Đai vàng, xanh lá, xanh dương...: Cấp độ trung gian (tùy môn phái).

Đai nâu: Gần đạt đai đen, cần rèn luyện nâng cao.

Đai đen (Shodan): Hoàn thành cơ bản, bắt đầu giai đoạn tinh thông (từ đai đen cấp 1 trở lên).

Màu sắc có thể khác nhau tùy môn võ (ví dụ: Judo có đai tím, Taekwondo có đai đỏ...).

Đai đen có nhiều cấp (Dan) cao hơn (đai đen cấp 2, 3...).

- HẾT CHƯƠNG 3 - 

🚫 All rights reserved.