Cuộc giao chiến với đàn rồng diễn ra vô cùng ác liệt. Tôi và Shiori lao qua chiến trường, hỗ trợ các hiệp sĩ chiến đấu và giải cứu dân thường bị mắc kẹt.
Ở một góc khác, tôi bắt gặp một đội hiệp sĩ đang tử chiến với một con rồng hung tợn. Họ dùng các chiến binh phòng thủ để chắn đòn, trong khi pháp sư phía sau liên tục niệm phép. Nổi bật nhất là một nữ hiệp sĩ vừa vung kiếm vừa hô vang:
“Quân lính, đừng sợ hãi! Sau lưng chúng ta chính là thủ đô!
Con người ai rồi cũng phải chết, nhưng điều đó không khiến cái chết trở nên vô nghĩa.
Chính chúng ta là những người mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của họ!
Những người anh hùng đã ngã xuống không hề vô nghĩa.
Tưởng nhớ về họ chính là trách nhiệm của người sống sót!
Chúng ta ngã xuống để mang lại ý nghĩa tồn tại cho những người ở lại!
Đó là cách con người chống lại thế giới tàn nhẫn này!
Hỡi chiến sĩ, hãy phẫn nộ đi!
Hỡi chiến sĩ, hãy gào thét đi!
Hỡi chiến sĩ, hãy chiến đấu đi!”
Lời hiệu triệu ấy như thổi bùng ngọn lửa trong tim toàn quân. Họ lao vào đàn rồng mà không chút do dự. Dù nhiều người ngã xuống khi cố gắng hạ gục rồng, đội hình vẫn chiến đấu càng lúc càng mãnh liệt.
Tôi hỗ trợ họ bằng phép thuật:
“Wind Cutter!”
“Gravity!”
Những con rồng con mất cánh, bị ép xuống đất, gào thét đau đớn. Hiệp sĩ nhân cơ hội lao đến, hạ gục được nhiều con.
Nhưng lúc ấy, một con rồng trưởng thành khổng lồ đột ngột lao tới. Tôi lập tức niệm:
“Bí kỹ phái Kamisato – Ngũ Hình: Loạn Vũ Kiếm!”
Kiếm khí lao đến như vũ bão, nhưng vảy rồng cứng như thép khiến đòn tấn công trở nên vô dụng.
“Vậy thì đòn này thì sao... Nova Break!”
Một thiên thạch giáng xuống, nhưng nó bị đốt cháy bởi ngọn lửa hừng hực từ con rồng.
“Chết rồi... móng vuốt của nó—!”
Tôi cố chắn bằng kiếm nhưng vẫn bị đánh bay.
“Khốn kiếp! Đỡ đòn này đi!”
“Paralyze! Blindness! Venom! Slow! Gravity!”
Một loạt debuff dội xuống, nhưng... vô hiệu.
Shiori vội chạy tới chỗ tôi, niệm phép trị thương:
“Thiệt tình, Tans-kun... Đừng chiến đấu một mình chứ! Hãy phối hợp với tớ nữa. Nào, đứng dậy được không?”
Cô kéo tôi đứng dậy. Cả hai cùng lao vào chiến trường. Trên đường, tôi khẽ nói:
“Cẩn thận nhé, Shiori.”
“Vâng! Tớ hứa sẽ trở về! Khi đó, chúng ta tiếp tục buổi hẹn hò nhé?”
“Ừ, được rồi.”
Shiori cùng các hiệp sĩ xông lên. Nhưng chỉ một cú vung tay của con rồng đã đánh tan đội hình. Họ vẫn kiên cường lập lại thế trận, nhưng mọi đòn đánh đều vô hiệu.
Tôi, dù vẫn đang bị thương, vẫn gắng gượng đứng dậy, niệm một phép:
Explosion!
Một bên cánh con rồng nổ tung. Nó gào lên, ánh mắt đỏ rực khóa chặt lấy tôi. Nó lao đến, móng vuốt khổng lồ như muốn xé nát tất cả.
Tôi toan tránh đòn thì cảm thấy cơ thể cứng đờ.
“Paralyze...? Không thể nào... Mình đã từng kháng được mà!?”
Tâm trí tôi tối sầm. Nhưng...
Một bóng người lao ra chắn trước mặt tôi.
“Shiori…!?”
RẦM!
Móng vuốt rồng xuyên qua rào chắn yếu ớt, cắm sâu vào người cô ấy. Máu văng tung tóe. Cô ngã vào vòng tay tôi, mặt trắng bệch nhưng vẫn mỉm cười.
“Tớ xin lỗi, Tans… Tớ không muốn cậu bị thương...
Tớ đã hứa sẽ không để cậu cô đơn lần nữa... Nhưng có vẻ... tớ thất hứa rồi...”
“Im đi! Đừng nói như thể cậu sắp chết vậy!”
Tôi hét lên, ôm chặt cô.
“…Tớ yêu cậu.” – Cô khẽ thì thầm.
Rồi đôi mắt ấy khép lại.
Khoảnh khắc đó... một thứ gì đó trong tôi gãy vụn.
“Đứng dậy đi... làm ơn... ĐỨNG DẬY ĐI!!!”
Tôi gào lên, đôi mắt đỏ ngầu căm giận,liên tục đấm vào đôi chân của mình
“Mày... MÀY LÀM CÔ ẤY ĐAU!!!”
“Bí kỹ phái Kamisato – Nhất Hình: Toàn Phong Trảm!!!”
Kiếm khí xé gió nhưng không phá nổi vảy rồng. Nó phun lửa.
“Ice Wall!!!”
Tường băng tan chảy. Tôi cắn răng.
“Không thể... kết thúc như thế này...!”
Tôi nhìn Shiori, người con gái từng hứa sẽ trở về...
“MỌI NGƯỜI! HÃY CÂU GIỜ CHO TÔI BA PHÚT!!”
Không ai do dự. Johan – pháp sư trẻ, Eris – chỉ huy kiên cường... Tất cả dồn ý chí vào ba phút cuối cùng.
Tôi niệm chú, nước mắt rơi:
“Hỡi chúa tể của bầu trời...
Hãy ban cho ta quyền năng của thanh kiếm chân lý...
Bằng ký ức sinh ra từ khổ đau, bằng ngọn lửa từ lòng tin đã vỡ nát...
Hãy xé toạc bầu trời này và để ta thi hành phán quyết!
CAELUM INCIDERE!!!”
Một tia sáng xé toạc bầu trời,xóa sổ mọi khái niệm và luật lệ. Thanh kiếm tối thượng giáng xuống, xóa sổ sự hiện diện của con rồng. Không tro bụi, không linh hồn. Nó biến mất hoàn toàn.
Tôi ngã xuống, chạy đến chỗ Shiori.
“High Heal! Cậu không thể chết được... KHÔNG ĐƯỢC!!”
Vô dụng...
“GIÁ NHƯ MÌNH MẠNH HƠN… NHANH HƠN…”
Một giọng nói vang lên:
“Tans-kun... đừng buồn. Cô ấy vẫn có thể được cứu.” – Nebula.
Một lọ thuốc hiện ra – kết tinh của thời gian và sinh mệnh.
“Chỉ một lần... cơ hội duy nhất.”
Tôi không do dự, rót từng giọt vào môi cô.
Shiori thở lại. Sắc mặt cô hồng hào dần. Tôi bật khóc.
“Cảm ơn... cảm ơn, Nebula-san...”
“Chăm sóc cô ấy thật tốt nhé, Tans-kun.” – Giọng nữ thần vọng xuống.
Tôi gục bên cạnh Shiori, kiệt sức. Nhưng trong lòng... đầy ấm áp.