Sau khi tiễn Shiori, Tôi trở về nhà mà khoảng khắc tôi trước dinh thự của mình.... Tôi đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng...Cảm giác này là thế nào tôi cảm thấy không ổn lắm.
Nghĩ vậy.... Tôi tĩnh lặng đứng sang một bên.Tránh hát một bên.Ngay sau đó cánh cửa bật ra và một bóng người phi ra như một kết quả tên lửa.
"Anh ơi!!!"
Tôi tự hỏi cảm xúc nào đã xuất hiện trong đầu tôi lúc đó? Có thể là sự cam chịu.
Mặc dù đã tránh sang một bên,Yue vẫn bằng cách nào đó quay sang một góc vuông và thẳng vào người tôi.
Tôi cảm thấy như thế giới đang quay chậm lại khi bắt đầu nổi lên, với sự chênh lệch chiều cao của chúng tôi,tiến về phía tôi.....và lao thẳng vào bụng của tôi.
"Oni-chan từ khi anh đi hẹn hò với Shiori-neechan,anh vẫn chưa về nhà lúc nào đấy".
Hẹn hôm nay kết quả này là dài sau đấy còn chiến đấu với đàn rồng nữa kết quả thực sự là tôi vẫn chưa về nhà kể từ đó.
"Anh xin lỗi Yue".
Xoa đầu cô bé tôi đưa ra lời xin lỗi muộn màng.
"Anh biết không Onii-chan,bây giờ anh rất nổi tiếng đấy.Từ sau sự việc hôm trước anh đã trở nên rất nổi tiếng đấy".
Quả thật từ sau trận chiến với đàn rồng hôm trước danh tiếng của tôi đã lên rất cao ngay cả khi người ta còn gọi tôi là nam tước anh hùng.
"Chào mừng sự trở lại,Onii-chan vào đi cha mẹ đang làm một bữa tiệc để chúc mừng anh trở về đấy".
Tôi và Yue cùng bước vào dinh thự khi các người hầu đã thành hai hàng và đồng loạt giọng nói hàng hàng.
"Chào mừng các bạn đã trở về thiếu chủ".
"Ừm...Tôi đã về rồi".
"Tans-chan,chào mừng con đã về,để kỷ niệm việc với Shiori-chan đã thành đôi mẹ và cha đã chuẩn bị một bữa tiệc linh đình rồi".
"Tại sao mẹ lại biết chuyện này....".
Việc tôi với Shiori thành đôi mới chỉ gần đây thôi mà nghĩ rằng Shiori đã nói với mẹ tôi rồi.
"Chuyện này..... Tại sao mẹ có thể biết được...".
“Không có gì qua được mắt mẹ đâu con trai,nhìn cô gái đang đỏ mặt ở kia thì mẹ đã biết bày tỏ chuyện này rồi”.
"S-Shiori-san....Thì ra là thế....".
Có vẻ như mẹ tôi đã đọc vị được Shiori và biết chuyện chúng tôi yêu nhau.
"Em xin lỗi...Tans-kun...Em đã không thể kìm được khi bác gái hỏi".
"Shiori-chan....Con không cần gọi là bác gái đâu...Gọi mẹ đi".
"Chuyện này có sao không".
"Cứ gọi mẹ đi".
"Nhưng mà....".
"Cứ gọi bác là mẹ đi".
"Vân....Thưa....Mẹ".
Quả là mẹ của tôi một khi cô ấy đã muốn điều gì thì không ai có thể ngăn cản được.
"Nào Tans-chan...Ngồi xuống đi".
Khi tôi ngồi xuống bàn thì những người phục vụ bắt đầu bưng các món ăn lên.
"Hmm...Sao lại nguyên món mà tôi thích thế này".
Đến lúc tôi hoàng mang thì tôi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của mẹ tôi.
"Thì ra là thế....".
Rồi trình bày tôi đưa rượu lên để mở đầu bữa tiệc.
"Đầu tiên xin chúc mừng cho Tans và Shiori đã thành đôi, Và ăn mừng việc hai người đã bảo vệ thành công được vương quốc".
"Cạn Ly".
Cứ như thế chúng tôi bắt đầu bữa tiệc.
Rồi cha của Shiori,Rein-san tiến tới chỗ tôi.
" Cái Tans-kun, con với Shiori đã thành đôi rồi thì bao giờ nghĩ đến việc có con thế ta mong có cháu lắm rồi".
Rein-san chưa kịp nói hết câu thì một cú đấm đã chạm vào mặt của anh ấy rồi.
"Xin cha đừng có trẻ con như vậy nữa chứ".
Mặt cô ấy khi điều này vừa mang cảm giác tức giận nhưng tôi cũng có thể thấy bị đánh xấu hổ trên mặt đáng yêu đấy.
Đứng dậy mặt đất Rein-san Chống cười và cùng với mẹ của Shiori,Fia-san tiến tới trước mặt tôi.
"Tans-kun,con gái của bác đôi khi hơi bốc đồng và đàn ông từ bé nó đã thích chơi với học rồi nhưng nó là con gái bác và ta rất yêu quý nó vì vậy hãy chăm sóc Shiori thật tốt nhé".
"Đúng Rein-san,cháu sẽ làm cho Shiori thành người hạnh phúc nhất thế gian".
Chính là lời hứa giữa hai người đàn ông, Rein-san đã gửi những gì cô ấy cho tôi và tôi quyết định sẽ không để anh ấy phải phụ lòng.
"À mà nhân tiện có thể gọi ta là cha đấy Tans-kun...hahaa".
Và lại một lần kiếm tiền nữa trên mặt tiền của anh ấy.
“Thiệt tình cha mới béo túc được một chút mà đã trở lại phong cách thường ngày rồi”.
"Tans-kun,anh làm gì mà thờ th thế".
Thấy tôi đứng trước tình huống cô ấy hỏi.
À anh đang nhìn một người con gái mà khi giận dữ sẽ rất đáng yêu thôi.
“Mồ…Anh đừng trêu em nữa Tans-kun…”
"Tại sao chỉ có ta là đánh hả Shiori-chan".
Rein-san rên rỉ trong lúc quỳ với tư thế dogeza.
“Cha im lặng và ngồi quỳ ở đấy đến bao giờ con nguôi giận đi”.
"Vân".
Cứ như thế chúng tôi tiếp tục tận hưởng bữa tiệc đến tận đêm khuya