I Asked for Peace,but The World Kept Calling Me Back Chap 16

Tại phòng khách của cung điện hoàng gia, tôi và Shiori đang ngồi đối diện với quốc vương. Một người hầu tiến đến, nhẹ nhàng rót trà vào hai tách sứ tinh xảo.

Chất lỏng màu hổ phách óng ánh từ từ chảy xuống cốc. Có lẽ là trà đen? Với tôi – một người đến từ thế giới khác – thì vẫn thích soda hơn. Nhưng rõ ràng, loại nước có gas ấy còn quá sớm đối với thời đại này. Có lẽ... sau này tôi sẽ tìm cách tạo ra nó.

Tôi nhấp một ngụm trà. Hương vị thanh khiết, nhẹ nhàng, đầy tinh tế – đúng là loại trà hảo hạng.

Lúc này, quốc vương đang chăm chú quan sát quả cầu pha lê đang phát lại cảnh tôi chiến đấu với đàn rồng. Sau một lúc trầm ngâm, ông ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh mà sắc sảo nhìn tôi.

“Hừm… Ma pháp của cậu đủ sức tiêu diệt hoàn toàn một con rồng chỉ trong một đòn. Ít nhất cũng phải cấp 8. Có thể xem như pháp sư cao cấp rồi. Nếu cậu muốn, ta sẵn sàng phong cậu làm pháp sư hoàng gia.”

Cấp 8...? Là gì vậy? Một hệ thống phân cấp ma pháp à? Đây là kiến thức cơ bản của thế giới này sao?

Ngay khi tôi còn đang bối rối, một giọng nói quen thuộc lại vang lên trong đầu.

“Tada~ Lại là tôi đây! Vị thần toàn năng Nebula đã trở lại!”

Cô ấy xuất hiện, lần này trong bộ đồ giáo viên cùng bảng đen trên tay. Trang phục thần thánh của cô giờ đã biến thành áo sơ mi và váy bút chì như thể vừa bước ra từ một lớp học.

“Ehe… Tôi quên không giải thích cho Tans-kun từ đầu. Xin lỗi nha~”

Tôi thở dài, lặng lẽ tưởng tượng ra chiếc búa piko-piko giáng xuống đầu cô ấy. Không có sát thương vật lý, nhưng sát thương tinh thần thì rất rõ ràng – nhất là khi tôi nhìn cô bằng ánh mắt trách móc.

“Lần sau đừng như vậy nữa. Nghe chưa?”

“Vâng vâng~ Tôi biết lỗi rồi mà~” – cô ấy cười trừ, gãi đầu ngượng nghịu.

Lấy lại tinh thần, Nebula bắt đầu bài giảng với một nụ cười rạng rỡ:

“Ở thế giới này, ma pháp được phân chia thành 10 cấp độ:

Cấp 1–3: Dành cho người dân bình thường, sử dụng trong sinh hoạt hằng ngày.

Cấp 4–7: Thường dùng bởi các mạo hiểm giả và pháp sư tốt nghiệp học viện hoàng gia.

Cấp 8–9: Chỉ những pháp sư hoàng gia hoặc có thực lực đặc biệt mới thi triển được.

Cấp 10: Đỉnh cao tuyệt đối, chỉ pháp sư huyền thoại, hiền giả hoặc thành viên tổ đội Anh Hùng mới có thể sử dụng.”

Nova Break – tuyệt kỹ mà tôi đã dùng – nếu xét theo mức độ hủy diệt, có lẽ cũng chỉ ở cấp 5. Với nhiều người, có thể là đáng kinh ngạc. Nhưng với tôi… nó vẫn chưa đủ.

Bản chất của Nova Break chỉ là thao túng trọng lực để kéo một thiên thạch từ không gian xuống – đơn giản, nhanh gọn, và dễ thi triển. Nhưng trước những kẻ thù mạnh hơn trong tương lai… tôi sẽ cần thứ gì đó vượt xa hơn thế.

Sau hồi tưởng ngắn, tôi quay lại hiện tại, đối mặt với lời mời của quốc vương. Tôi từ tốn lên tiếng:

“Quả là một vinh dự lớn, nhưng thần nghĩ… vẫn còn quá sớm để nhận một vị trí như vậy.”

Tôi từ chối thẳng thừng. Tôi thấy rõ chút thất vọng trong ánh mắt quốc vương. Nhưng tôi sống theo nguyên tắc: tránh càng nhiều rắc rối càng tốt.

“Vậy thì… chí ít, hãy để ta giao vùng đất Slyvenia cho cậu quản lý,” quốc vương nói tiếp. “Đây là phần thưởng xứng đáng cho người đã cứu vương quốc thoát khỏi diệt vong. Với tư cách là quốc vương, ta xin chân thành cảm tạ cả hai người.”

“Xin người đừng làm vậy ạ!” – Shiori lập tức đứng dậy ngăn ông cúi đầu. “Đó là trách nhiệm của chúng thần với tư cách quý tộc.”

Tôi thì vẫn im lặng. Với tôi, một cuộc sống yên bình mới là điều quan trọng nhất. Nếu vương quốc không can dự vào cuộc đời tôi, thì tôi cũng chẳng quan tâm đến nó.

Giữa lúc đang suy tư, Shiori vỗ nhẹ vào tay tôi.

“Này, chú ý đi Tans-kun~”

...À, suýt nữa thì quên mất. Tôi vẫn còn một người con gái cần bảo vệ.

“Anh chỉ nghĩ rằng việc quản lý lãnh thổ vẫn còn hơi quá sức... Anh chưa có nhiều kinh nghiệm.”

Đúng vậy. Phần lớn thời gian của tôi chỉ dành cho luyện tập và chiến đấu. Những chuyện như quản lý, chính trị hay lãnh đạo... khiến tôi cảm thấy hơi ngại.

“Nếu là vậy thì, có lẽ cậu nên tham gia học viện hoàng gia,” quốc vương bất ngờ đề nghị. “Ở đó, cậu sẽ học được những gì cần thiết để trở thành một người lãnh đạo.”

Học viện hoàng gia sao...

Có vẻ như... cuộc sống yên bình mà tôi mong muốn sẽ phải trải qua vài thử thách trước khi thành hiện thực.