Chương 3 : Khai khiếu đại điển

Trước cổng vào của ảnh tông 1 cái thang khoảng 500 bậc dẫn lên lão diện môn.ở trên 1 bệ đá cao 3 trượng, 5 trưởng lão và tông chủ của ảnh tông nhìn xuống dưới, bên dưới 4,8 vạn đứa trẻ từ tầm 15-19 tuổi— "Được rồi khai khiếu gồm 5 phần" tam trưởng lão nói lớn " phần 1 khai thượng linh căn ai dưới bách nhân sát thì tự"— "Trần Hữu Học ông ấy nói gì vậy"1 thằng bé đầu trọc nhìn 1 thanh niên hỏi 1 cách thô lỗTrái với thanh niên kia người tên Hữu Học lại có vẻ ngoài thư sinh, nho nhã là 1 mỹ nam với nét thanh tạo trên mặt cầm quạt, mang dáng vẻ ung dụng, phong thái vương giả. Y khoác trên mình bộ trường bào đen thêu hoa văn tinh xảo, toát lên khí chất cao quý và thâm sâu khó lường. Mái tóc dài đen nhánh buộc gọn gàng, để lộ gương mặt thanh tú nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén. Đôi mắt y khẽ nhắm, nụ cười nhàn nhạt đầy ẩn ý, như thể mọi chuyện trước mắt đều đã nằm trong tính toán. Chiếc quạt gấp trong tay, họa tiết cổ điển, không chỉ là vật trang trí mà còn thể hiện khí chất nho nhã nhưng đầy mưu mô. y lại bình thản như đang đứng ngoài ván cờ, chờ thời cơ ra tay trả lời "Thượng linh căn gồm thiện nhân căn (tư chất được đo là 1 chính,2 chính,.....) và âm sát chủng (tư chất được đo là 1 sát,2 sát,...) giới hạn của Thượng linh căn không ai biết chỉ biết phân cấp là bước. 20 bước đầu tư chất 1-10 là phàm, 20 tiếp theo 10-100 là hạ , 20 bước tiếp 100-1000 là trung, 20 bước tiếp 1000-1 vạn là thượng, 20 bước cuối 1vạn-10vạn là thiên,còn bước được tiếp trên 10vạn thì không rõ cũng chưa có tiền lệ, cách đo tổng thiện nhân căn và âm sát chủng""ta đọc tên ai các ngươi bước lên vào bước bao nhiêu bước thì cố mà bước" thất trưởng lão nói " đầu tiên ... thôi mệt quá lên hết đi" Dưới lệnh của Thất trưởng lão, bốn vạn tám ngàn thiếu niên lần lượt bước lên bậc thang. Tiếng bước chân dồn dập, hơi thở hổn hển vang vọng khắp không gian. Trước mặt mỗi người là một tấm bia đá cao chừng nửa trượng, trên đó khắc những ký tự cổ quái, tỏa ra một luồng khí tức trầm trọng. Đây chính là Thượng Linh Bia, dùng để đo lường thiện nhân căn và âm sát chủng của từng người. Một thiếu niên thân hình cường tráng bước lên trước tiên. Hắn nhắm mắt, tập trung tinh thần, đặt những bước đầu tiên . Chỉ trong chốc lát, bia đá phát ra ánh sáng mờ nhạt, con số "132" chậm rãi hiện lên. Thất trưởng lão gật đầu:— "Hạ cấp trung phẩm linh căn, đủ tư cách bước tiếp." Những người xung quanh bàn tán xôn xao, có kẻ hâm mộ, có kẻ khinh thường. Một thiên tài thật sự phải đạt ít nhất trung cấp trung phẩm, còn hạ phẩm chỉ có thể xem là vừa đủ tiêu chuẩn. Lần lượt từng người tiến lên, ánh sáng trên bia đá liên tục lóe lên rồi vụt tắt. — “320!” — “189!”— "750!hậu cấp Trung phẩm linh căn!" Những người đạt đến trung cấp trung phẩm lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Các trưởng lão trên bệ đá cũng bắt đầu để tâm hơn. Cuối cùng, đến lượt Ngụy Vô. Hắn chậm rãi bước lên, trong ánh mắt dè bỉu của một số thiếu niên. Ai cũng biết hắn xuất thân bần hàn, không có gia thế, cũng không có người chống lưng. Trong thế giới tu hành, thiên phú quyết định tất cả, nếu tư chất quá kém, dù có cố gắng thế nào cũng chỉ là phàm nhân suốt đời. Nhưng Ngụy Vô không hề do dự. Hắn đặt tay lên bia đá. Một khoảnh khắc im lặng. Sau đó, bia đá bỗng rung lên bần bật. Một tia sáng đỏ rực như máu bùng lên, chói lóa đến mức khiến những người xung quanh nheo mắt lại. Trên bia đá, con số hiện lên— 10 vạn Cả quảng trường lặng như tờ. Rồi đột nhiên — "Không thể nào!" — "chạm đến đỉnh phong thiên phẩm linh căn!" — "Một tên không rõ lai lịch lại có tư chất khủng bố như vậy sao?" Ngay cả các trưởng lão trên bệ đá cũng không thể che giấu sự kinh ngạc. Tam trưởng lão trầm giọng nói: — "Đây là… Âm Sát Chủng thuần túy?" Tông chủ của Ảnh Tông cuối cùng cũng lên tiếng,1 giọng bình thản, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn xuống: — "Lại gần đây, để ta kiểm tra ngươi." Ngụy Vô hít sâu một hơi, rồi bước lên. Một chương khai khiếu đầy sóng gió đã bắt đầu… Ngụy Vô hít sâu một hơi, ép mình giữ bình tĩnh. Bia đá vẫn còn rung nhẹ, khí tức âm trầm vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Tam trưởng lão vuốt râu, ánh mắt lóe lên tia suy tư: — "Âm sát chủng 10 vạn, đạt đến thiên phẩm… Nhưng chưa đủ. Tiếp tục kiểm tra thiện nhân căn!" Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Ngụy Vô. Dù đã gây chấn động với chỉ số Âm Sát Chủng khủng bố, nhưng nếu thiện nhân căn quá thấp, hắn cũng khó mà đi xa trên con đường tu hành. Ngụy Vô chậm rãi đưa tay lên bia đá lần nữa. Lần này, ánh sáng tỏa ra lại khác biệt— một màu trắng nhạt, sau đó dần chuyển thành vàng nhạt. Con số hiện lên— 1.000 Cả quảng trường lại rơi vào im lặng— "đỉnh phong Thượng phẩm thiện nhân căn!"— "Nhưng chỉ vừa qua ngưỡng 1.000..."— "Một người có Âm Sát Chủng gần như thiên phẩm, nhưng thiện nhân căn lại thấp như vậy?": Các trưởng lão bắt đầu xì xào bàn luận. Ngụy Vô cũng thầm siết chặt nắm tay. Hắn hiểu ý nghĩa của việc này— hắn là người có thiên hướng sát phạt cực cao, nhưng khả năng lĩnh hội đạo lý chính thống lại yếu. Tam trưởng lão lắc đầu: — "Một thiên tài về sát đạo, nhưng con đường chính đạo lại không hợp với ngươi."Thất trưởng lão hừ lạnh: — "Vậy thì sao? Ảnh Tông ta là tông môn nào chứ? Là nơi ẩn giấu trong bóng tối” Dưới ánh mắt tò mò của hàng vạn thiếu niên,— “phần kiểm tra thứ hai—Trắc định huyết mạch—chính thức bắt đầu”. Lục trưởng lão bước lên, vung tay đánh ra một đạo phù văn. Ngay lập tức, trước mỗi người xuất hiện một bệ đá màu đen, bên trên có một vết lõm hình bàn tay. loại trung bình thì Ngũ hành thể: kim thể, viêm thể,thủy thể,mộc thể,thổ thiên tài thì có 6 loại huyêt mach tương ứng với lục đạo luân hồi: thiên thần phước lành thể, nhân đạo chính đạo thể,thiên yêu chi thể, tula chiến thể ,ngạ quỷ thôn phệ thể,địa ngục cực hình thể, còn cao cấp hơn thì hỗn độn thể không thể kiểm tra ra, còn thấp nhất là phàm thai thể. — "Đặt tay lên đi, huyết mạch mạnh yếu sẽ tự hiển lộ." Ngụy Vô lặng lẽ quan sát một chút, rồi không do dự đặt tay lên bệ đá. Nhưng… Không có gì xảy ra. Không ánh sáng, không dị tượng, không dao động huyết mạch. Mọi người xung quanh thoáng sững sờ, rồi lập tức bật cười.— "Ha! Tên này ngay cả một tia phản ứng cũng không có!"— "Chắc là Phàm Thai Thể rồi!"— "Vừa rồi còn tưởng là thiên tài, hóa ra cũng chỉ thường thôi." Những tiếng xì xào vang lên, mang theo sự chế giễu, ghen tị lẫn vui mừng của những kẻ mong Ngụy Vô thất bại. Nhưng trên bệ cao, ánh mắt của Nhân Phương—Tông chủ Ảnh Tông—lại lóe lên một tia sắc bén. — (Không có phản ứng? Không, không phải không có… mà là quá mức siêu việt, đến nỗi pháp trận đo lường cũng không thể nhận ra… Hỗn Độn Thể!) Nhưng ngoài mặt, Nhân Phương vẫn giữ vẻ bình thản, nhẹ gật đầu nói: — "Tiếp tục." Tam trưởng lão liếc nhìn Ngụy Vô một cái, hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì. — "Tên nhóc kia, ghi là Kim Thể đi." Một vị trưởng lão tùy tiện phán đoán, thế là kết quả của Ngụy Vô được mặc định là một trong Ngũ Hành Thể—Kim Thể. Ngụy Vô không phản bác. Hắn chỉ hơi nhếch môi, lặng lẽ ghi nhớ ánh mắt Nhân Phương dành cho mình. Lại một dị biến xuất hiện Sau khi kiểm tra Ngụy Vô, đến lượt Trần Hữu Học. Chàng thanh niên thư sinh nhẹ nhàng đặt tay lên bệ đá. Ngay lập tức"Oành!"—một luồng ánh sáng rực rỡ bùng lên. Ánh sáng trắng thuần khiết hòa quyện cùng ánh sáng vàng kim, tạo thành một cột sáng thẳng lên trời! Các trưởng lão đồng loạt đứng bật dậy. — "Cái gì?!" — "Hai loại thể chất cùng tồn tại?!" Trên bệ đá, hai hàng chữ sáng rực rỡ hiện lên— Thiên Thần Phước Lành Thể và Nhân Đạo Chính Đạo Thể Quảng trường lập tức náo động. Nếu chỉ có một trong hai thể chất này đã là thiên tài tuyệt đỉnh, nhưng Trần Hữu Học lại sở hữu cả hai! — "Đây chính là yêu nghiệt mà trời sinh sao?" — "Ảnh Tông lần này thu được đại nhân vật rồi!"— "Không ngờ, không ngờ được!" Trần Hữu Học bình tĩnh thu tay về, trong lòng dâng lên hàng loạt suy nghĩ. Nhưng trong đám đông, Ngụy Vô lại chỉ nở một nụ cười nhẹ. — (Thiên tài chân chính? Không, chỉ là một con cá trong ao mà thôi…)“Phần kiểm tra thứ ba—Trắc định Hạ Linh Căn (Không Khiếu)—chính thức bắt đầu” Nhị trưởng lão vung tay đánh ra một đạo phù văn, ngay lập tức, mỗi thiếu niên trước mặt lại xuất hiện một tấm bia đá nhỏ hình tròn, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. — "Không Khiếu là cơ sở để tu luyện, từ 1 đến 10 thành. Linh căn càng lớn, tốc độ tu luyện và khả năng chứa linh lực càng mạnh. Đặt tay lên đi!" Dưới mệnh lệnh của trưởng lão, các thiếu niên lần lượt đặt tay lên bia đá.— "3 thành… Quá thấp!"— "6 thành! Không tệ!" — "8 thành! Thiên tài cấp khu vực!" Khi một thiếu niên đạt đến 9 thành, toàn trường lập tức xôn xao. Đây là cấp độ mà chỉ những kẻ có thiên phú vượt trội mới có thể đạt được! Lúc này, đến lượt Ngụy Vô. Hắn bước lên, bình tĩnh đặt tay lên bia đá. — (Tuy ta có ba không khiếu, nhưng tạm thời hợp nhất lại một cái, để tránh quá mức nổi bật.Cũng tránh được tên khốn kia nữa) Bia đá khẽ rung lên, một dòng linh lực nhẹ nhàng lan tỏa. Trong khoảnh khắc— "10 thành!" Cả quảng trường lặng đi trong chớp mắt, rồi bùng nổ!— "10 thành! Là cấp độ hoàn mỹ!"— "Không thể nào! Hắn vừa có Âm Sát Chủng gần thiên phẩm, giờ lại có Không Khiếu 10 thành?" — "Quái vật!" Trên bệ cao, ánh mắt Tam trưởng lão sắc bén hơn bao giờ hết. Ngay cả Nhân Phương cũng hơi nhướng mày, như cùng lúc ánh mắt của 2 kì thù trong ván cờ này chạm mắt nhau, khóe môi cả 2 khẽ nhếch lên như đang suy tính điều gì đó. Ngụy Vô vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng hắn thì lại thầm tính toán: (May mắn là ta đã uống đan dược ép ba không khiếu hợp nhất thành một. Nếu để lộ cả ba, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió lớn.) Dù vậy, chỉ với một không khiếu hoàn mỹ, hắn đã một lần nữa khiến toàn trường dậy sóng. Khiến những kẻ từng khinh thường hắn phải câm lặng! Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc... Bởi vì phía sau, còn có Trần Hữu Học! Thiếu niên thư sinh nhẹ bước lên, đặt tay lên bia đá. — "10 thành!" Nhưng chưa dừng lại, bia đá bất ngờ phát ra hai luồng sáng! — "Cái gì?! Hai không khiếu hoàn mỹ?!" Hai con số "10 thành" xuất hiện chồng lên nhau, chứng tỏ Trần Hữu Học không chỉ có một mà đến hai không khiếu đạt đến cực hạn! — "Đây là yêu nghiệt cấp độ nào vậy?"— "Vừa có Thiên Thần Phước Lành Thể, Nhân Đạo Chính Thể, giờ lại có hai không khiếu 10 thành… Đúng là kỳ tài ngút trời!" Cả Ảnh Tông rung động. Các trưởng lão không ngừng gật gù tán thưởng, ánh mắt sáng rực nhìn Trần Hữu Học như thể đang thấy tuyệt thế thiên kiêu. Dưới bệ đá, Ngụy Vô vẫn chỉ khẽ cười. — (Quả nhiên, mọi người đều sẽ hướng mắt về phía hắn…) Hắn không quan tâm đến cái nhìn ngưỡng mộ hay ganh tị của người khác. Hắn chỉ lặng lẽ bước xuống, chuẩn bị cho vòng kiểm tra cuối cùng kiếm tra linh hải— “ Phần 4— Khai Khiếu!Phần 4 – Khai Khiếu (Khai Linh Hải)” Bầu không khí căng thẳng bao trùm cả quảng trường. Ba vòng kiểm tra trước đã đủ khiến toàn bộ Ảnh Tông dậy sóng, nhưng ai cũng biết, vòng kiểm tra cuối cùng—Khai Khiếu, hay còn gọi là Khai Linh Hải, mới là phần quan trọng nhất. Nhị trưởng lão phất tay, một đại trận khổng lồ chậm rãi hiện ra giữa quảng trường. Phù văn đan xen lấp lánh, từng gợn sóng linh lực khuếch tán, khiến không gian xung quanh vặn vẹo như ảo ảnh. "Các ngươi sẽ lần lượt tiến vào trận pháp này." Lục trưởng lão chậm rãi nói, giọng điệu nghiêm túc hơn hẳn. "Thời gian trụ lại trong trận càng lâu, linh hải của các ngươi càng rộng lớn. 10 giây tương đương với 1 mét linh hải. Nhưng nhớ kỹ ,nếu cưỡng ép ở lại quá giới hạn chịu đựng, thần hồn vỡ nát, thân thể sụp đổ, chắc chắn sẽ chết!" Lời này vừa dứt, bốn vạn tám ngàn thiếu niên đồng loạt rùng mình. Không ít kẻ sắc mặt tái nhợt. Dù là thiên tài hay phàm nhân, ai cũng hiểu được cái giá của sự liều lĩnh. — "Bắt đầu!" Lần lượt từng thiếu niên bước vào trận pháp. Không gian xung quanh họ dường như xoay vặn, rồi chỉ trong chớp mắt, họ đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Trong trận pháp, từng bóng người xuất hiện ở một thế giới kỳ lạ—bên dưới là biển linh lực vô tận, bên trên là bầu trời trống rỗng. Ở đây, họ cảm nhận được linh hải của chính mình.— "Aaa!!" Chỉ sau 5 giây, có kẻ đã hét lên, thân thể run rẩy rồi lập tức bị dịch chuyển ra ngoài. Trên người hắn đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như vừa trải qua cơn ác mộng. Những người khác kiên trì hơn một chút, 10 giây, 20 giây, 30 giây... — "Hắn trụ được 1 phút! Linh hải 6 mét!" — "Một kẻ khác 2 phút! Linh hải 12 mét!"Dần dần, những người có thiên phú mạnh bắt đầu lộ diện.— "50 mét! Một thiên tài cấp quận thành!" — "100 mét! Cấp bậc hạt giống của Ảnh Tông!" — "150 mét! Đây là cấp bậc chân truyền rồi!"Bầu không khí ngày càng căng thẳng. Những kẻ có linh hải vượt quá 100 mét đều nhận được ánh mắt kinh ngạc từ các trưởng lão.— "Hừm… Mạnh hơn ta dự đoán." Tam trưởng lão nhẹ gật đầu Nhưng đây vẫn chưa phải là đỉnh điểm. Lúc này—Ngụy Vô bước vào trận pháp! Bên ngoài, không ít kẻ nhìn theo hắn với ánh mắt phức tạp.— "Tên này… đến bây giờ vẫn khiến người ta không thể đoán được." — "Âm Sát Chủng gần thiên phẩm, Không Khiếu 10 thành, nhưng linh hải thì sao?" Bên trong trận pháp, Ngụy Vô lập tức cảm nhận được áp lực đè nặng lên linh hồn mình. Trước mặt hắn là một đại dương linh lực tĩnh lặng.— "Đây là linh hải của ta sao?" Hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi, bắt đầu chìm xuống. 10 giây... 20 giây... 50 giây... Linh hải của hắn đã mở rộng đến 5 mét! Nhưng đây không phải giới hạn. Ngụy Vô vẫn giữ được tỉnh táo, tiếp tục tiến sâu hơn vào thế giới này. Khoảng 2 phút lâu sau — "120 mét..." — "150 mét..." Những thiếu niên khác lần lượt bị loại ra khỏi trận, nhưng Ngụy Vô vẫn còn trụ lại! 200 mét! Bên ngoài quảng trường, Thất trưởng lão nheo mắt. — "Hắn đã đạt đến 200 mét… Đây là mức khá cao trong Ảnh Tông, nhưng vẫn chưa đủ để gọi là yêu nghiệt."— "Đúng vậy, Ảnh Tông chúng ta từng có thiên tài đạt tới 500 mét!" Nhưng Ngụy Vô không quan tâm đến những lời bàn tán bên ngoài. Hắn cảm nhận được giới hạn của bản thân. — (Linh hải ta có thể rộng hơn… nhưng nếu tiếp tục, thần hồn sẽ không chịu nổi.) Dù biết mình có ba không khiếu, nhưng hắn đã áp chế chúng lại thành một. Nếu bây giờ cưỡng ép trụ lại, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. — — "Dừng lại." Ngay lúc linh hải chạm mốc 200 mét, Ngụy Vô chủ động buông thả ý thức. Một ánh sáng lóe lên, và hắn xuất hiện trở lại quảng trường. — "Ngụy Vô—200 mét linh hải!"— "Hắn dừng lại ở mức khá, không xuất sắc lắm."— "Quả nhiên, linh hải của hắn không thể so với những thiên tài chân chính." Những tiếng xì xào vang lên, mang theo đủ loại sắc thái. Nhưng chỉ vài giây sau… Trần Hữu Học bước vào trận pháp! Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía hắn. — "Hắn có Thiên Thần Thể, Nhân Đạo Thể, và hai Không Khiếu hoàn mỹ! Linh hải của hắn sẽ đạt đến mức nào đây?" Thời gian trôi qua...— "100 mét!" — "200 mét!" Những kẻ vừa cười nhạo Ngụy Vô lập tức ngậm miệng. Nhưng Trần Hữu Học vẫn chưa dừng lại!— "300 mét!" — "400 mét!" Bên ngoài, sắc mặt các trưởng lão dần trở nên ngưng trọng. — "Đây là cấp bậc chân truyền trung tâm của Ảnh Tông!" Cuối cùng, khi chạm đến 500 mét, Trần Hữu Học mở mắt. — "Ta có thể đi xa hơn... nhưng không cần thiết." Hắn lặng lẽ rời khỏi trận pháp, đôi mắt đầy tự tin. — "500 mét! Thiên tài tuyệt đỉnh!" Cả quảng trường rung động, các thiếu niên xung quanh nhìn hắn với ánh mắt kính sợ. Nhân Phương—Tông chủ Ảnh Tông—khẽ gật đầu, đôi mắt sắc bén lóe lên tia tán thưởng.— "Được rồi! Kiểm tra kết thúc!" Tất cả thiếu niên tập trung lại, trong lòng ai cũng mang theo cảm xúc phức tạp. Ngụy Vô—200 mét linh hải, thực lực không yếu nhưng cũng không phải cấp độ yêu nghiệt. Trần Hữu Học—500 mét linh hải, thiên tài tuyệt đỉnh, trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt. Trong lòng Ngụy Vô, một ý nghĩ lóe lên: (Hắn có ánh sáng của thiên thần… còn ta, là bóng tối vô tận của ma đạo) Hắc Vụ Lâm – một khu rừng rộng lớn bị bao phủ bởi sương đen dày đặc, nơi đây tràn ngập yêu thú từ Nhị chuyển trở lên, là địa điểm diễn ra vòng kiểm tra cuối cùng của Ảnh Tông. Tất cả thí sinh sẽ bị truyền tống vào rừng, không có bất kỳ sự hỗ trợ nào, không có quy tắc nào ngoài một điều duy nhất: Sống sót trong bảy ngày.Khi ánh sáng truyền tống dần tan biến, mỗi thí sinh đều bị dịch chuyển đến một vị trí ngẫu nhiên trong rừng. Ngụy Vô cũng không ngoại lệ.Ngày Thứ Nhất – Kẻ Sinh Tồn và Kẻ Đi Săn

-Hết-