Chương 4: Tôn Ngụy Vô

Ngày Thứ Nhất – Kẻ Sinh Tồn và Kẻ Đi SănNgụy Vô mở mắt ra.Hắn đang đứng giữa một dòng suối nhỏ, dòng nước lạnh lẽo lững lờ chảy qua mắt cá chân. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến mức đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít qua kẽ lá và tiếng nước chảy róc rách. Không có dấu hiệu của con người, nhưng mùi hương của bùn đất ẩm ướt, của lá mục, của thịt thối rữa xen lẫn trong làn sương đen khiến hắn biết rõ—hắn không hề cô độc.Rào rào...Bụi rậm đối diện lay động.Một đôi mắt đỏ rực lóe lên trong bóng tối.Tam Nhãn Lang – yêu thú Nhị chuyển trung kỳ( ngũ trọng).Cao gần một mét rưỡi, thân hình săn chắc, hàm răng sắc bén nhỏ dãi từng giọt xuống đất, con Tam Nhãn Lang này đã khóa chặt ánh mắt vào hắn, lặng lẽ quan sát con mồi trước khi lao vào kết liễu.Nhưng vấn đề ở đây là—nó không phải kẻ săn mồi duy nhất.Ngụy Vô cũng đang nhìn nó, nhưng ánh mắt của hắn hoàn toàn khác.Không có lo lắng, không có sợ hãi. Chỉ có sự hờ hững, như một thợ săn nhìn vào con mồi của mình.— "Vừa đến đã có thức ăn... cũng được đấy." Hắn cười nhạt, nhấc chân chậm rãi tiến về phía trước.Tam Nhãn Lang gầm gừ, lông trên lưng dựng đứng, cảm giác bị đe dọa khiến nó quyết định ra tay trước!

Bịch!

Nó đạp mạnh xuống đất, cơ thể lao vút lên như một tia chớp, móng vuốt vươn ra, nhắm thẳng vào cổ họng Ngụy Vô!Nhưng đúng lúc đó—

ẦM!

Một cú đấm khủng khiếp giáng thẳng xuống đầu nó.Không hề có bất kỳ động tác dư thừa nào, cũng không có sự hoa mỹ trong chiêu thức.Chỉ là một cú đấm đơn giản nhưng mang theo sức mạnh khủng khiếp. Tam Nhãn Lang bị đấm văng ngược lại, cơ thể nó xoay tròn giữa không trung trước khi đập mạnh vào thân cây phía sau, tạo ra một tiếng rắc kinh hoàng. Đầu nó nghiêng sang một bên, cổ vặn vẹo theo một góc quái dị—chết ngay lập tức. Ngụy Vô thu tay lại, phủi nhẹ bụi trên ngón tay.— "Yếu quá."Hắn bước tới, xách xác con Tam Nhãn Lang lên, dùng một con dao găm lấy từ trong tay áo để lột da, cắt thịt. Trong vòng chưa đến mười phút, bộ lông đã bị lột sạch, phần thịt được chia ra gọn gàng.Hắn nhặt một vài cành cây khô, tìm một góc đá xếp lại, dùng hai mảnh đá đánh lửa, rất nhanh, một đống lửa nhỏ đã bùng lên.Mùi thịt nướng dần lan tỏa trong không khí.Ngụy Vô không hề lo lắng về việc mùi thức ăn sẽ thu hút yêu thú khác. Thực tế, hắn mong điều đó xảy ra.Và đúng như mong đợiẦm! Ầm!Mặt đất rung lên.Từ trong bụi cây, một con thú khổng lồ lao ra!Hắc Giác Hùng – yêu thú Nhị chuyển hậu kỳ (lục trọng).Cao hơn ba mét, bộ lông đen tuyền như thép, đôi mắt đục ngầu đầy thù hận, trên trán mọc một chiếc sừng nhọn hoắt như một thanh thương dài.Nó đã bị mùi thịt nướng dụ đến.Và bây giờ, nó không chỉ muốn thức ăn, mà còn muốn nghiền nát kẻ dám ngang nhiên nướng thịt trên lãnh thổ của nó!GẦM!!!Nó rống lên một tiếng chấn động không khí, sau đó đạp mạnh xuống đất, lao thẳng đến Ngụy Vô như một cơn bão đen!Nhưng—Chưa kịp đến gần, nó đã bị một bàn tay nắm lấy chiếc sừng trên đầu!Hắc Giác Hùng gầm lên giận dữ, cố vùng vẫy nhưng cơ thể to lớn của nó lại bị một con người nhỏ bé ghìm chặt tại chỗ."Mày ồn ào quá."Một giọng nói lạnh lùng vang lên.Trong mắt Hắc Giác Hùng, hình ảnh kẻ trước mặt nó bỗng trở nên vô cùng đáng sợ.

RẮC!

Một âm thanh kinh hoàng vang lên—cái sừng bị bẻ gãy!Tiếng rống thảm thiết vang vọng cả khu rừng.Ngay sau đó, một cú đấm giáng xuống, đánh thẳng vào hộp sọ của con thú khổng lồ.

ẦM!

Cả thân hình to lớn của nó bị đánh sụp xuống, đôi mắt trừng lớn, máu chảy ra từ hốc mũi, miệng há ra nhưng không còn kịp rống lên một tiếng nào nữa.Hắc Giác Hùng—chết!Hắn vừa xử lý xong một con Hắc Giác Hùng to lớn. Con gấu này có thân hình đồ sộ, bộ lông đen bóng như sắt thép, nhưng đáng tiếc lại không chịu nổi một đòn của hắn.Ngụy Vô đứng bên xác con thú, không vội ăn ngay mà làm một việc quan trọng trước—móc nội đan.Hắn dùng con dao găm sắc bén rạch một đường giữa bụng con gấu.

Xoẹt!

Máu nóng túa ra, mùi tanh nồng xộc vào mũi, nhưng Ngụy Vô không hề nhíu mày. Hắn thò tay vào trong đống nội tạng nhầy nhụa, nhanh chóng tìm thấy thứ mình cần—Một viên nội đan to bằng nắm tay, màu đen thẫm như hắc thạch, tỏa ra luồng khí tức mạnh mẽ.“Hậu kỳ, chất lượng cũng tạm.”Hắn lau sơ viên nội đan, tiện tay nhét vào áo.Tiếp theo, hắn quay sang xác con Tam Nhãn Lang nằm bên cạnh.Viên nội đan của nó nhỏ hơn nhiều, chỉ bằng quả óc chó, có màu xanh đậm lấp lánh ánh sáng yếu ớt.Nhìn thoáng qua, hắn nhún vai:“Dùng để luyện đan thì được, chứ trực tiếp hấp thu thì chả đáng.”Nói xong, hắn tiện tay bỏ viên nội đan vào túi, rồi mới quay lại đống thịt.Hắn nhóm lửa, nướng thịt ngay tại chỗ.Da thịt yêu thú cực kỳ rắn chắc, nhưng dưới tay hắn, nó bị lột ra dễ dàng như bóc một lớp vỏ cây. Những tảng thịt đỏ tươi được xiên qua cành gỗ, đặt lên đống lửa đang cháy hừng hực.Mỡ nhỏ xuống than nóng, phát ra tiếng xèo xèo, mùi thơm lập tức lan tỏa khắp nơi.Ngụy Vô chậm rãi lật thịt, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt hờ hững của hắn.Trong khi những thí sinh khác còn đang chật vật tìm cách sinh tồn, thì hắn đã có đủ thịt, nội đan, thậm chí còn tận hưởng bữa tối một cách thong thả.Sau khi xử lý xong bữa tối thứ hai, Ngụy Vô thong thả thu dọn chiến lợi phẩm.“Có vẻ như khu rừng này cũng không có gì đáng sợ lắm.”Hắn lẩm bẩm, đưa miếng thịt nướng lên miệng cắn một miếng.Trong khi hắn nhàn nhã tận hưởng bữa ăn, ở những khu vực khác, phần lớn thí sinh đều đang khổ sở tìm cách sinh tồn.Cùng lúc đó – Một nơi khác trong Hắc Vụ LâmHữu Học đang ẩn nấp trên một tán cây cao, ánh mắt căng thẳng nhìn xuống phía dưới.Dưới mặt đất, một bầy Huyết Lang – yêu thú Nhị chuyển sơ kỳ(nhất trọng)– đang di chuyển qua khu vực. Cậu nín thở, không dám phát ra một âm thanh nào.“Nếu không cẩn thận, mình sẽ chết ngay lập tức.”Cậu siết chặt thanh đoản kiếm bên hông, trong lòng vô cùng căng thẳng.Không giống Ngụy Vô, cậu không có khả năng săn yêu thú một cách dễ dàng. Đối với cậu và những thí sinh khác, bảo toàn tính mạng mới là ưu tiên hàng đầu.Và như thế, ngày đầu tiên của thử thách sinh tồn vẫn trôi qua trong hỗn loạn.Có người săn mồi…Có kẻ bị săn đuổi…Nhưng khi màn đêm buông xuống, mới thực sự là lúc Hắc Vụ Lâm trở thành một địa ngục sốngBóng đêm buông xuống, sương đen bao phủ khu rừng như một màn tơ lụa chết chóc. Tiếng gió rít qua từng tán cây, hòa cùng những âm thanh kỳ dị vang lên từ nơi sâu thẳm, như thể có hàng trăm đôi mắt vô hình đang dõi theo những kẻ còn sống sót.Ngụy Vô ngồi dựa lưng vào một gốc cây to, một tay cầm xiên thịt nướng, một tay gác hờ trên chuôi đao. Hắn không tỏ ra cảnh giác, nhưng kỳ thực, từng chuyển động nhỏ nhất trong khu vực này đều không thoát khỏi cảm giác của hắn.Không xa nơi đó, Trần Hữu Học đang thở dốc, chật vật chạy xuyên qua rừng rậm. Quần áo cậu đã rách nát, cơ thể lấm lem bùn đất và máu. Sau lưng, một bầy Huyết Lang đang đuổi theo sát nút, từng đôi mắt đỏ ngầu sáng rực trong màn đêm.“Chết tiệt… Sao lại rơi vào tình huống này chứ!” Hữu Học cảm thánTrước 1 lăng kính lớn 1 người cao 6 thước 3 phân trước mắt khoác lên mình trường bào đen tuyền, bên trong là lớp áo trắng đơn giản nhưng toát lên vẻ trang trọng. Mái tóc dài đen nhánh xõa tự nhiên, càng làm nổi bật gương mặt thanh tú mà lạnh lùng, đôi mắt trầm mặc như ẩn giấu bão tố bên trong. Hắn đứng đó, không nói một lời, cả người toát ra khí chất bí ẩn, xa cách, giống như một lưỡi kiếm sắc giấu trong vỏ, vừa tĩnh lặng vừa nguy hiểm khó lường đó là tông chủ— Ngụy Nhân Phương nguyên hình dạng đứng sau là 5 vị trưởng lão của ảnh tông— “sao có thể chứ hắn chỉ có tu vi của hắn chỉ là Luyện đạo sơ kỳ còn chỉ là vừa khai khiếu sao mạnh vậy được” tứ trưởng lão ngạc nhiên— “hạ 2 yêu thú nhị chuyển trong chớp mắt còn là ngũ trọng và lục trọng nữa chứ” lục trưởng lão lập tức kích hoạt tiên nhãn kiểm tra Ngụy Vô 1 lượt— “ cũng không bất ngờ lắm” Nhân Phương lên tiếng— “kính thưa tông chủ làm rõ” tam trưởng lão lên tiếng vẻ mặt không giấu nổi 1 tia nghi hoặc—“hừm... ta không ngờ mắt nhìn của ngươi lại kém như vậy”Nhân Phương khẽ đánh giá 1 cách lạnh lùng—“xin tông chủ làm rõ ạ” Tam trưởng lão cúi đầu cứng nhắc nói—“hừm...” Nhân Phương hừm lạnh 1 cái rồi liếc nhìn “ quan sát loại quyền pháp của hắn đi”—“loại quyền cước này quả thật khá quái dị đây là...”—“là triệt quyền đạo”—“ ta chủ tu lực đạo ngàn năm chưa từng nghe xin tông chủ làm rõ”—“đây là sự kết hợp của nhiều bài quyền khác mà ta biết như Vịnh Xân Quyền,Cước Quyền Đạo, Thái Cước Đạo tạo ra 1 loại quyền công thủ toàn diện nhu cương ứng biến”— “trong tất cả loại quyền pháp trên ta chưa từng nghe 1 loại nào phải chăng ta đã bỏ lỡ nhiều điều rồi” Tam trưởng lão khẽ cảm thán— “không đâu loại quyền cước này ta cũng biết được do lúc nhỏ dùng để tự vệ rất ít người biết nên tam lão đừng phiền lòng” nói vậy nhưng trong lòng hắn nghĩ:“haha kiếp trước lão tử bị phụ thân ta bắt ta luyện ngày luyện đêm nên ta nhớ như in bài quyền này xuyên không từ địa cầu tới đây 1500 năm rồi không nhớ rõ tại sao xuyên không cũng không còn nhớ rõ mặt song thân kiếp trước nhưng quyền cước này là thứ ta không quên được lúc trước ta để quyền cước này trong khăn quấn thằng bé đó không ngờ thằng bé đó lại luyện tới mức này nhưng mà... hình như có hơi khác”—“nhưng chỉ dựa vào quyền cước thì có hơi miễn cưỡng” tam trưởng lão cất lời—“từ khi biết đi hắn đã luyện võ thức ăn của hắn là bữa chính là nhị chuyển ăn vặt thì nhất chuyển tắm thì tẩy tủy hàn dịch cường độ nhục thể của hắn theo ta đoán đã chạm tới tam chuyển rồi”—“không ngờ 1 ẩn trưởng lão lại có tài lực lớn như vậy”tam trưởng lão cảm thán—“không đâu là hắn tự mình đoạt lấy chưa từng ngửa tay xin ai bất cứ thứ gì” Nhân Phương nhẹ nói— “HẢ!?” tam trưởng lão kinh ngạcở 1 phía khác—“Ngươi là Trần Hữu Học kẻ đứng đầu kì sát hạch này đúng không”1 tiếng nói trầm ổn nghiêm nghị cất lên—“còn ngươi là Tôn Ngụy Vô kẻ sở hữu thập vạn sát tâm” Hữu Học khẻ cất lời—“ừm”Ngụy Vô trả lời lạnh giọngXung quanh 2 người là la liệt tầm cái xác 20 con huyết lang yêu thú—“cho ta lý do để chừa lại cho ngươi 1 mạng đi”Ngụy Vô 1 thân nhuộn máu đỏ cả y phục lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt Hữu học nóiNghe tới đây Hữu Học lạnh sống lưng,bởi vì hắn biết thực lực của y,y là kẻ hoàn toàn có thực giết chết 1 kẻ như hắn ,y có thể toàn thắng vô thảm trước 20 con huyết lang thì 1 kẻ như hắn cũng chỉ là sâu kiến dưới mí mắt của y thôi nhìn sắc mặt và thái độ của y hắn biết được hắn tuyệt đối có bản lĩnh đó và không 1 chút ghê tay— “thì....thì chúng ta là đồng môn mà”Hữu Học run rẩy

PHẬP!

1 con dao ghim ngay sát mặt Hữu Học chỉ cần lệch 1 phân nửa tất nữa thì hắn đã không toàn mạng rồi—“Nếu lời trăn trối của ngươi chỉ có vậy thì chết được rồi, ta cũng muốn biết vị của thịt người”Ngụy Vô bình thản ném con dao găm rồi nóiHữu Học nhìn con dao mặt không khỏi hoảng sợ— “ta biết 1 điều mà ngươi hứng thú nếu ngươi tha cho ta thì ta sẽ nói” Hữu Học lấy lại bình tĩnh rồi nói

BỤP!

Như ngay lập tức Hữu Học vừa dứt lời 1 đấm nhanh như chớp nêm thẳng vào bụng Hữu Học cơn đau truyền từ xương vào lục phủ ngũ tạng đánh văng Hữu Học ra đập vào thân cây mất đà ngồi bệp xuống đất miệng thổ huyết tươi đầu óc hắn như muốn bất tỉnh—“từ bao giờ mà chó có quyền ra điều kiện cho chủ vậy”Ngụy Vô ánh mắt hung thần ác sát nhìn ghì chặt xuống đất như muốn ăn tươi nuốt sống con người phía trước—“tốt nhất là ngươi chứng minh giá trị của mình không thì cước tiếp theo sẽ lấy mạng ngươi....ngươi đang nghĩ vậy đúng không”Hắn vừa nói vừa ho ra máu—“ừm nhìn sắc mặt của ta là đoán ra được mà đứng cố chứng minh kiểu này” Ngụy Vô lạnh nhạt—“cước tiếp theo là mặt”Hữu Học nhắm ghì mắt nói khi mu bàn chân Ngụy Vô cách hắn khoảng cách bằng 1 tờ giấy—“cước tiếp theo là ngang tai trái” Hữu Học vẫn nhắm ghì mắt nói lần này cước đó cách khoảng nửa phân—“quyền này thẳng mặt” Hữu Học nói khi nấm đấm Ngụy Vô cách mũi hắn qua 1 cọng lông tay—“bất giác ngươi đã nghĩ khá đấy đọc chuyển động tốt đấy ngươi nghĩ lừa được ai quyền cuối ta không suy nghĩ, ta còn có cách tâm ngọc nói chỉ là đọc hô hấp thôi phải không?trò này 1 tuổi ta đã thành thạo rồi ngươi lười được ai?” Hữu Học nói nhanh—“làm sao ngươi biết được”Ngụy Vô nhìn bình thản khẻ hỏi—“ta có đọc tâm thuật thiên phú của ta”—“thì ra ngươi có Thiên Huyền Bất Chu Cốt với Huyền Tưởng Chi Cốt 2 loại đạo thai cốt”Vừa nói hắn vừa che nửa con mắt gần nửa mặt trái tròng mắt trái hắn bỗng hóa ra 3 tụ lại vào nhau tạo ra hình ảnh 1 mắt 3 tròng vô cùng kì dị—“Trọng Luân Mục là thứ mà bao thiên kiêu thèm khát chính ma phân tranh 300 năm trước cũng là vì cái này chỉ cần sự xuất hiện của nó là 1 phen gió tanh mưa máu vậy mà lại xuất hiện trên người ngươi lại là tam trùng xem ra ngươi mới là thiên tuyển chi tử ” Hữu Học khẻ cảm thán— “Trọng.... Trọng Luân Mục....hắn có Trọng Luân Mục sao có thể lại là 3 trùng hắn là loại này biến thái thiên kiêu cùng thế hệ ai có thể bì được với tên quái thai này chỉ tiếc chỉ cần có thêm phong thiên ấn thì có lẽ hắn đã có thể ngạo thế cửu châu rồi tiếc là Trọng Luân Mục không bộc lộ sớm hơn nếu vậy ta đã đoạt nhãn sát nhân từ lâu rồi không sao đợi hắn vào tông môn cũng không muộn hahaha”tam trưởng lão khẻ cảm thán vô thức lè lưỡi liếm môi rồi cười lớn nhìn vô cùng biến thái—“không ngờ nhãn lực và phán đoán của ngươi lại kém như vậy”Nhân Phương kế bên nói—“ý ngài là”—“thứ nhất Trọng Luân Mục 500 năm mới xuất hiện 1 lần trừ khi là truyệt thế yêu nghiệt nhưng mà ngươi thấy tuyệt thế yêu nghiệt nào có huyết mạch phàm thể phải vớt lên kim thể chưa?”—“ngài theo lời ngài cũng không phải không có lý”—“thứ hai ngươi đâu phải là chưa thấy Trọng Luân Mục sao 1 kẻ nói quá 1 tý thì là 1 kẻ có thể hạ được 20 yêu thú hơn mình 2 đại cảnh giới nói thô ra thì là tứ chi phát triển hơi có đầu óc 1 tý những 3 kẻ sở hữu Trọng Luân Mục mà ta và ngươi biết kẻ nào không phải là thiên tài về suy luận yếu kém về thể chất nếu như hắn là thiên tài thì hắn đã không phô Trọng Luân Mục ra cho chúng ta thấy”—“ngài nói cũng hợp lí”— “cuối cùng theo ta dự đoán nhãn thuật của hắn là Tử Cực Ma Đồng vì hắn có thể nhìn thấy xuyên thấy nhục cốt của tên kia vì có lẽ thể chất của hắn thật sự kim thể còn có thể có thêm hỏa thể thượng cấp có lẽ cơ duyên sảo hợp Ngụy Vô hắn đã dung hợp thành công thành lôi thể sau đó dung hợp thể chất đó với nhãn thuật của mình nên mới có Tử Cực Ma Đồng nhưng vẫn là suy đoán không được manh động linh tinh không thì đừng trách ta”hắn nhấn mạnh từng từ cuối cùng ma nhãn và ma khí bất giác kích hoạt—“Dạ thưa tông chủ”hắn đáp dõng dạc hắn chấp 2 tay trước mặt cúi đầu thấp thái độ của hắn vô cùng cung kính—“vậy theo ngài hắn và tên thiên tài kia thì ai hơn”thất trưởng lão bỗng cất lời—“tam chuyển cửu trọng so với luyện đạo sơ kỳ ngươi thật sự biết so sánh đó” lục trưởng lão cười nhạt“Ngươi nói cũng đúng sao ngươi không để bọn họ so tài thử”lúc này miệng của vị Ảnh tông chi chủ khẻ nhếch lên

 

“ý ngài là...”tam trưởng lão khẻ lên tiếng“đúng vậy nàng ta đã đồng ý cho hắn hành động rồi”lúc này nụ cười của hắn đã hiện rõ ràng không che dấu1 bên khác—“xong xuôi rồi”Ngụy Vô nhìn Hữu Học rồi nói—“ý ngươi là sao hả?”Hữu Học tức giận nói—“đó là thái độ với chủ thượng của mình sao?”Ngụy Vô hờ hửng đáp“Ngươi có đọc tâm thuật mà không biết được sao? Haha”—“cái con khỉ !ý ngươi là gì ngươi đồng ý nếu ta chịu làm thuộc hạ ngươi trọn đời sẽ không giết mà bảo vệ ta 7 ngày ta đồng ý rồi ngươi cho ta thề độc chú đan cửu chuyển thì thôi đi còn hạ cửu chuyển ngục hộ trận còn sử dụng khóa bộ làm ta không di chuyển được lỡ có cửu chuyển đại năng hay vũ hóa đại năng muốn giết ta thì sao ta chạy đây”— “ngươi có cần ngu được đào tạo tới mức đó không hả cửu chuyển đại năng mà nhắm tới ngươi thì ngươi toàn mạng được chắc ngươi tin cái chân của mình hơn cửu chuyển trận pháp hả”—“ít nhất của cho ta di chuyển chứ”—“khỉ ngươi đang được khảm hạ cửu chuyển ngục hộ trận của ta lở ngươi chạy mất thì ngươi biết ta mất nhiêu không hả?”—“vậy thì giải thề độc chú đan cho ta đi”—“giải cái em gái ngươi ngươi tính nuốt lời hả?”

 

—“ta nguyền ngươi bị tula chặt xác”—“muốn chết lắm rồi thì để ta thành toàn cho ngươi” nói rồi Ngụy Vô nhìn thẳng vào mắt Hữu Học rồi hầm hầm tiếng đếnBỗngẦM!1 nhát chém trời giáng hạ thẳng xuống người của Ngụy Vô—“tưởng thế nào hóa ra cũng là 1 kẻ thùng rỗng kêu to không chịu nỗi 1 chém của ta”1 Atula hình thù quái dị cao lớn tầm 6-7 thước, cơ bắp cuồn cuộn như vách đá, làn da sẫm màu đồng hun, ánh lên hỏa quang tà mị trong bóng tối. Khuôn mặt Atula dữ tợn, mắt trợn trừng như lửa, răng nanh dài, mày nhọn như dao. Khí chất của Atula này vừa oai phong lẫm liệt vừa hung hăng tàn bạo cầm 1 cự phủ chém thăng tới chỗ Ngụy Vô—“nhìn kĩ vào đi tên nhóc này”1 thân ảnh đứng sau hắn từ bao giờ—“còn sống sao cũng khá đấy nhóc con”—“nếu ngươi nghĩ 1 rìu vừa rồi đoạt được mạng gia gia ngươi thì ảo tưởng quá rồi đấy”Ngụy Vô tung 1 đấm vào mạn xườn của tên tula—“phù lực đạo được đấy khai báo tên họ lão tử không coi vô danh kẻ vô danh là đối thủ”—“nghe cho rõ tên gia gia ngươi lão tử tên Tôn Ngụy Vô người sẽ lấy mạng ngươi”Ngụy Vô Ngông cuồng đápHết ngày đầu tiên còn 33.087 thí sinhChết 14.913 người

-Hết-