Chương 5: Thiên kiêu tử chiến

Ngày Thứ Hai– Chấn Động Hắc Vụ LâmLúc này sau lời nói ngông cuồng của Ngụy Vô, tên Atula cười khẩy— "nhóc con khẩu khí khá lắm nhớ kĩ tên ta Lưỡng Diện Thiên Đọa"— "kẻ chết dưới tay ta vô số nếu kẻ nào cũng nhớ thì sao cho hết đây"— "Khốn kiếp ngươi chán sống hả? NGUYÊN SÁT HÌNH KHỞI!"Dứt lời từ hai cánh tay phụ mọc ngang bụng, khiến thân thể hắn như một pháp đàn thị huyết, vừa dị dạng vừa uy hiếp. Phần bụng toạc ra một cái miệng lớn, hàm răng đều tăm tắp nhưng đầy tà khí, tựa như nơi phát ra lời nguyền khiến thiên địa vỡ vụn. Gương mặt Thiên Đọa nửa người nửa quỷ. Bên phải mặt mọc ra một lớp giáp xương trắng, ăn sâu vào thịt, vằn vện những hoa văn đỏ máu uốn lượn như ấn chú cổ xưa. Đôi mắt hắn sắc lẹm, ánh lên tia nhìn như có thể xuyên thấu linh hồn. Trên ngực, vai, tay và cổ, hàng loạt phù văn đen thẫm hiện rõ như được khắc bằng máu và oán niệm. Chúng tạo thành một trận pháp sống, như thể thân thể hắn chính là một cấm thư ngàn năm không thể giải. Mái tóc hắn dựng đứng, cháy rực màu hung hồng, tựa như lửa cháy trong địa ngục lâu năm chưa bao giờ tắt, sau lưng 4 ngọn lửa màu đỏ đen cháy rực. Nhưng chưa đợi hắn hoàn thiện hình dạng 1 đấm không khoan nhượng vào má trái của hắn— "cũng có chút cứng"Ngụy Vô bình thản nhận xét— "tên tiểu tử nhà ngươi quả thật là vô liêm sĩ"Thiên Đọa xoa phân má bị đấm cảm thán— "Ngươi nghĩ ta quan tâm sao? Thích đánh nhau thì lao vào đi"Ngụy Vô thủ thế làm vẻ khiêu khích— "Đọa Thiên Hoành Trảm" cự rìu biến thành trọng kiếm chém 1 nhát trảm kích dài như xé rách không gian nhắm vào Ngụy Vô lao tới, khi gần sát đồng tử mắt trái Ngụy Vô hắn kích hoạt Trọng Luân Mục dũi ngón trỏ và ngón giữa ra hướng về Thiện Đọa xong nhấc lên vuông góc với cẳng tay hô— "Phong Thiên Ấn- Hoán"Lập tức Thiên Đọa và Ngụy Vô hoán đổi vị trí với nhau,trảm kích kia làm cho Thiên Đọa bay xa khoảng trăm trượng đập vào ngọn núi gần đó— "hộc... hộc... không... ngờ... ta lại suýt chết vì chiêu thức đó"Ngụy Vô thở dốc cảm thán— "sao ngươi nói có thể giết được hắn mà?" Hữu Học hoảng hốt nói— "ta nói ta sẽ thua đâu?tên ngốc này"— "1 chiêu của hắn đã có thể lấy mạng? ngươi đó ngươi năm chắc mấy phần"- "9 phần"— "ngươi còn con bài nào hả"— "Không... 9 phần là mất xác"nói rồi Ngụy Vô ném con dao găm đe dọa Hữu Học về hướng Thiên Đọa sau đó xách cổ áo Hữu Học rồi phóng nước rút ngược hướng với con dao— "Sao Ngươi bảo thắng được?! sợ chết lo chạy đi chứ còn làm vẻ chi vậy ông tướng?!" Hữu Học nói lớn— “Ngươi còn mất trật tự thì ta thả ngươi xuống đó”Ngụy Vô lạnh giọng nói— “phụt!ta khinh! lão tử không sợ dù gì lão tử cũng có cửu chuyển trận pháp hộ thể hắn có chém tới mai cũng không làm gì được ta” Hữu Học chữi đổng— “ta tặng cái trận pháp này cho ngươi lúc nào,vậy mà nhắc nhở thiện ý với ngươi 1 chút trọng hắc vụ lâm này có 4 cửu chuyển đại năng tọa trấn ngươi đoán xem họ sẽ làm gì khi có 1 trận pháp cửu chuyển ngay trên lãnh thổ của họ, nếu như ngươi may mắn không bị 4 đại năng xé xác thì trận pháp nếu lâu không được nạp linh thạch thì sẽ bị vô hiệu hóa thôi, nhiều lắm thì cái trận pháp được 1 canh giờ nữa thì ngươi kiếm linh thạch ở đâu 4000 trung phẩm linh thạch để cho 6 ngày tới hả?suy xét đi rồi ta cho ngươi toại nguyện”— “À Tôn gia gia....”— “hiểu rồi thì câm họng lại”— “dạ thưa tôn gia gia”Trong đầu hắn thì nghĩ”con khỉ ta chưa thấy người xuyên không nào khổ như lão tử ,xuyên tới đây 16 năm là kẻ ốm yếu mặc người ức hiếp tới khi có chút thiên phú tưởng bản thân có thể ngạo thế cửu châu thì gặp tên ma đầu này ta đúng là khổ quá mà may là tên tula kia ko đuổi theo không thì ta không toàn mạng rồi”nghĩ rồi hắn khẻ thở dài, vừa thở dứt hơi hắn nghe được giọng nói khàn đặc như hét lớn— “Đọa Thiên Thập Tự Trảm”2 nhát huyết trảm vung ra liên hoàn, một dọc một ngang, xé toạc hư không tạo thành một dấu chữ thập rực cháy sát khí. Lưỡi đao đầu tiên bổ thẳng từ trên cao, mang theo uy lực trấn áp như thiên lôi giáng xuống, nhát thứ hai vút ngang như cuồng phong chém ngang sườn, nhanh đến mức ánh mắt còn chưa kịp chớp đã thấy huyết quang của các yêu đã bắn tung tóe. Hai đường trảm giao nhau giữa không trung, khắc thành dấu ấn tử vong, nơi lưỡi đao đi qua, không khí cũng bị cắt thành từng mảnh vụn.Lúc Này Ngụy Vô biết không thể né tránh ném Hữu Học ra xa 1 thân hứng chịu trảm kích đó. sau khi hứng chịu trảm khổng lồ đó đất đá bay mịt mù— “ta tưởng ngươi nói sẽ giết ta?”Thiên Đọa lại thay đổi hình dạng thanh trọng kiếm biến mất đổi lại 2 tay trên của hắn có thêm 2 Khảm Đao— “hộc… hộc...khốn khiếp!muốn tha cho ngươi 1 mạng nhưng ngươi thật tâm muốn chết hả!?” Giữa tâm điểm trảm kích, thiếu niên đứng khụy 1 gối, áo choàng rách toạc, da thịt nơi vai trái và sườn bị cắt sâu lộ xương, máu đổ như suối đỏ rực cả nền đất.Trán hắn đầm đìa mồ hôi, mái tóc đen nhánh rũ xuống, một mắt vẫn mở trừng, ánh nhìn như ác quỷ sống sót từ địa ngục trồi lên, sắc bén, lạnh lùng, và đầy sát ý.Hắn thủ 2 tay hình chữ x , toàn thân run lên từng đợt như muốn ngã quỵ, nhưng rồi vẫn đứng dậy, từng bước loạng choạng giữa khói bụi đang tan dần— “nhìn lại bộ dạng của ngươi đi rồi khoác lác tiếp”— “nhưng vết thương này sao?”Ngụy Vô lấy 1 viên đan sau đó cắn nát— “đan dược gì cũng vô dụng thôi trừ khi là lục phẩm trở lên”— “loại rác rưởi đó ta không thèm ăn”— “nói như kiểu là đó là cửu phẩm vậy”Đọa Thiên cợt nhả— “hahaha...đúng vậy nhưng mà là đan độc là cửu phẩm tái sinh độc”Ngụy Vô cười lớn nói sau đó và thế phòng thủ bước lên một nửa bước, thân hạ thấp, chân trước chùng mạnh giữ vững thế tấn, chân sau chống đỡ như một trụ đồng. Tay trái duỗi ra, lòng bàn tay mở hướng về đối phương, như đón như đẩy, tay phải thủ ngang ngực, khuỷu tay khép gọn bảo hộ yếu huyệt. Cả thân hình nghiêng nhẹ về trước, vai thả lỏng, mắt chăm chú không rời Thiên Đọa— “Thú vị! lâu lắm rồi ta không gặp được 1 kẻ thú vị như vậy”— “trò chơi giờ mới bắt đầu! NHẤT NGƯỠNG—KHÍ HUYẾT CỰC NỘ— KHỞI!”Dứt lời toàn thân Ngụy Vô như bốc hỏa các sợi gân máu đỏ lên ,toàn thân hắn bốc khói trắng nhìn hắn bây giờ như có dung nham chảy trong huyết quản— “HAY LẮM!”Nhân Phương ở bên kia lăng kính cảm thán— “chỉ là Phá Thể Sát chiêu tự sát này trong tán tu cửu châu ai chả biết chứ ngài phấn khích gì chứ?”Nhị trưởng lão bất ngờ xuất hiện khinh thường nói— “hừ...Ngươi biết gì chứ không thấy hắn đã ăn gì rồi sao?”— “vậy thì càng giống chó cùng rước dậu hắn không biết là ai ăn cửu phẩm tái sinh độc chỉ sống được 13 năm nữa à, hoặc là trong 1 canh giờ tới mà hắn không tái sinh liên tục thì hắn cũng bạo thể mà chết thôi”Nhị trưởng lão nói rồi hắn lấy bình rượu tu ừng ực bộ dáng bất cần đời không coi ai ra gì— “ngươi cứ xem đi rồi biết”Nhân Phương nhếch môi làm vẻ khiêu khích— “được!lão tử sẽ xem ta muốn xem cho rõ con trai của tông chủ thực lực mấy cân mấy lạng”kích động như tên say rượu nói lớn— “được vậy xem đi”Nhân Phương nhàn nhạt uống trà nóiBên này Ngụy tiếp tục hô lớn:— “NHỊ NGƯỠNG— LÔI MẠCH LƯU ĐỘNG—KHỞI”Bỗng bàn hắn nổi lên gân máu lên lôi đình— “GIẾT!”Thiên Đọa nói lớn sau đó hưng phấn lao vào— “VÔ ĐỊNH CẬN CHIẾN—VỊNH XUÂN QUYỀN”— “để ta xem cái gọi là vô địch cận chiến mấy thìa mấy cân”Thiên Đọa lao đến trước, bốn tay cùng lúc vung đao, tạo thành thế "Tứ Thiên Trảm Lạc". Phong nhận và huyết nhận đan xen, vừa đến đã xé cả mặt đất, khiến mọi kết giới rung lên như sắp nổ tung.Nhưng Ngụy Vô... không né.Hắn bước lên nửa bước, song thủ tung ra chuỗi liên hoàn cương chưởng, không có hoa chiêu, không có nội lực dồn nén lớn — chỉ có tốc độ và độ chuẩn khiến lưỡi đao bị gạt đi nửa tấc, tạo ra lệch thế.Cú chạm đầu tiên lôi đình chạm trảm kích không phải nổ, mà là "đùng" – như sấm rền trong lòng người.Ngụy Vô áp sát. Tay trái Bàng Thủ đẩy tay, tay phải Lôi Tiêu Chưởng điểm yết hầu, bước chân xoay nhẹ theo bộ pháp "Dã Mã Phân Tông", dính như keo, áp như gió,sau đó chuyển chưởng thành quyền,ra quyền kích liên hoàn đánh tới,từ cằm,xuống trấn thủy,vai trái,vai phải. Ra quyền sắc bén, ép thân Tu La vào thế mất đàKhảm đao bị bẻ góc, bốn tay không đâm được, Thiên Đọa gầm lên, bạo phát Huyết Nhận Phong — từ thân đao toát ra một chuỗi "trảm kích hình răng cưa", như thi thể thần Phật rơi xuống.Tay hơi run, Ngụy Vô mới nhíu mày, ánh mắt khẽ đổi.Hắn đạp mạnh, vận một tia Không Gian Bán Ảnh, dịch thân sang trái hai tấc đúng vào khe hở của loạt trảm, rồi ngay lập tức phản đòn bằng một cước "Tiêm Cước Đạp Hầu" – gót chân hắn đập vào xương ức Thiên Đọa như một mảnh không gian bị bóp nát.— “Rắc!” – xương vỡ, khí nghẽn, máu đen tứa ra, nhưng Thiên Đọa… cười.—"Giỏi… giỏi lắm…" – Thiên Đọa nói, miệng nhả ra máu, nhưng sát khí lại càng cao.Phía sau lưng hắn, Đọa Thiên Trảm Thực Sự bắt đầu khởi động — một vòng luân máu đen xuất hiện, từng sợi phong nhận tự sinh tự diệt, sẵn sàng cắt xé cả không gian lẫn cốt nhục.Ngụy Vô hít một hơi thật sâu. Cú chưởng vừa rồi không khiến hắn vui mừng. Ngược lại — hắn cảm thấy đây mới là khởi đầu của một buổi luyện quyền tử vongSương mù đặc quánh như thịt đông, bọc quanh hai thân ảnh như vách ngục.Ngụy Vô bước từng bước chậm rãi, mắt trái đỏ rực, Trọng Luân Mục xoay nhẹ – từng vòng tròng như đồng hồ đoán mệnh. Khí tức hắn biến dị: không phải người, không phải quỷ, mà là thứ gì đó vượt khỏi lý trí.—"Ngươi không còn là ngươi nữa..." – Thiên Đọa gầm lên, cơ bắp giật loạn, tay trái hóa trảo, tay phải nắm trùy. Gương mặt hắn vặn vẹo – một bên là người, một bên là tu la cười gằn.Ngụy Vô không đáp, chân khẽ nghiêng – Vịnh Xuân Bộ. Bóng hắn nghiêng lệch như cá tránh lưới, thân hình thu gọn, quyền tung ra như gió cuốn:– “Tầm Long Quyền!”Một quyền – hai quyền – ba quyền liên hoàn!

Thiên Đọa gạt một quyền, chặn một cước, nhưng quyền thứ ba lại xuyên qua ảo ảnh – Trọng Luân Mục can thiệp thời tuyến!

BỐP!

Một cú chỏ cắm thẳng vào quai hàm Thiên Đọa khiến đầu hắn lệch sang một bên. Nhưng hắn không lùi – tay trùy vung ngược, thẳng vào bụng Ngụy Vô.

RẮC!!!

Xương sườn gãy vụn, máu đen phun ra. Tái Sinh Độc bắt đầu hồi phục nội tạng ngay trong khoảnh khắc. Da thịt tự khâu lại như sinh vật sống, nhưng… đau đớn đến tận cốt tủy.

“Aaaaah—!” Ngụy Vô rống lên, đạp thẳng hai chân, nhún gối – bật lên không trung. Trọng Luân Mục lóe sáng – không gian bẻ cong, thân ảnh hắn dịch chuyển tức thời về sau gáy Thiên Đọa!— "Nhị Ngưỡng: Lôi Mạch Lưu Động!"Hai tay chụm lại, một luồng điện từ huyệt dũng tuyền dồn thẳng lên bàn tay, xé toạc không gian!ẦM!!!Cú đấm sét đánh như búa giáng, khiến Thiên Đọa ngã dúi, đầu cắm sâu vào đất, thân hình run lên như bị điện giật.Nhưng hắn vẫn chưa chết. Hai bên thân thể hắn bỗng nứt toác – từ mỗi nửa sinh ra một đầu lâu thứ hai.Lưỡng Diện… Biến Thể!Ngụy Vô chợt khựng lại – máu từ mắt trái chảy ròng ròng. Trọng Luân Mục… quá tải.Thiên Đọa lúc này đã mất lý trí – hai thân, bốn tay, sáu mắt – vây Ngụy Vô từ bốn hướng— “Nếu còn là người… thì ta sẽ thua. Nhưng tiếc là… giờ ta là cái thứ còn tệ hơn thế.”Không gian như nghẹt thở.Ầm ầm ầm!!!

Lưỡng Diện Thiên Đọa bùng phát khí tức, thân thể nở to, làn da rạn nứt. Hắn gầm lên, sáu con mắt đỏ lòm như treo máu, bốn tay vung ra chụp lấy Ngụy Vô từ bốn góc.

Không còn đường tránh.Ngụy Vô gập người, tay trái chém thẳng vào không khí – Trọng Luân Mục đảo nghịch thời tuyến – mở ra "Trọng Ảnh Tàn Thân"!Một luồng bóng đen thoát ly khỏi thân thể hắn trong tích tắc, hóa thành bản thể phản chiếu – một phân thân thời gian – lao lên thay hắn đỡ đòn.BỐP!! BỐP!! RẮC!!!

Phân thân nổ tung như thủy tinh đen, nhưng chớp đó Ngụy Vô đã xoay người – dính thân, hai tay ép sát – Vịnh Xuân Long Hổ Thủ khóa chặt hai tay trái của Thiên Đọa.

— “Giải trừ đối công – đè ép phản xạ – triệt quyền thủ!”Hắn gầm lên, khủy tay đánh như trống trận – liên hoàn công! Mỗi đòn đều nhắm khớp, cơ, huyệt! Một đấm vào hông, một chỏ vào cổ, một gối đạp gối – Thiên Đọa lảo đảo.Nhưng... Tu La không ngã.Phụp!!

Một cánh tay thứ tư của hắn mọc thêm từ sống lưng, đâm xuyên bả vai Ngụy Vô.

Máu tóe ra, nóng hổi—"Thứ không thể giết, thì phải nghiền thành bụi."Ngụy Vô thở khò khè, tay trái siết chặt lấy cổ Thiên Đọa. Tay phải giơ lên – máu tụ lại – độc tố từ Tái Sinh Độc ngưng thành ấn ký huyết sắc.– "Phong Thiên Ấn—Phá Thể Kết Giới!"ẦMMMMMMMMM——!!!

Một luồng xung lực huyết độc bùng phát, không đánh ra ngoài, mà dội ngược vào điểm tiếp xúc – nội phát chi lực!

ẦM!!!

Da thịt Thiên Đọa ở cổ nổ tung, máu đen bắn ra như vòi rồng. Hắn gào lên, lùi lại, nhưng vẫn chưa chết – hắn cười điên loạn.

—"Ngươi muốn chết cùng ta sao?!"Ngụy Vô – một mắt cháy máu, nửa người nát bấy, khí huyết hỗn loạn – vẫn không lùi.—"Nếu ta là ác... thì ngươi phải là cặn bã sau ác."Sấm đánh. Sương mù tan.

Hắc Vụ Lâm rung lên.

Trong ánh lửa, một người nát bấy vẫn đứng, đối diện một quỷ nhân không còn hình người.Trận này... chưa phân thắngKhông khí đông đặc lại.Từng giọt máu đen của Thiên Đọa rơi xuống đất, bốc khói như axit, ăn mòn cả đá tảng và sương mù. Ánh mắt hắn dại đi, như thể thứ trong hắn... đã thoát cũi."Ngươi không giết được ta..."

—"...Vì Tu La... không có cái chết."

ẦM!!Một tiếng nổ từ trong lồng ngực hắn. Máu đen bắn ngược lên trời như cột trụ.Tu La Chiến Thể... Đột phá!Khí tức Thiên Đọa phình lớn gấp mười lần, hắc khí xoáy quanh thân, từng mạch máu hóa đỏ như dung nham chảy ngược. Cơ bắp vặn xoắn, xương cốt gãy rồi liền, rồi lại gãy – thân thể biến dị thành một Tu La Thần Hình cao hai trượng, răng nanh dài, sừng uốn cong như ác long địa ngục.Tu vi: Tứ chuyển nhất trọng – Tu La Chiến Thể!ẦM ẦM ẦM!!!

Mặt đất chấn động – trời đất tối sầm – từ lòng bàn chân Thiên Đọa, một vòng tròn máu mở ra – Tu La Lĩnh Vực: "Thiên Khô Địa Hấp"!

Khung cảnh biến đổi.Cây cối héo rụng. Đá nứt. Sương trắng chuyển đen.Cả một góc Hắc Vụ Lâm hóa thành Tu La giới.Ngụy Vô bị đẩy vào trong như con thú bị nhốt. Không gian giam cầm. Thời gian chậm lại. Sức mạnh của hắn bắt đầu suy yếu – Trọng Luân Mục cũng bị áp chế nặng nề bởi lực quy tắc quái dị trong lĩnh vực.—"Ngươi nghĩ mình mạnh? Hừ... thử gào lên trong địa ngục mà xem!"

Thiên Đọa rống to – vung tay – ngàn cánh tay ảo hóa bằng huyết khí từ bốn phía đánh tới.

Ngụy Vô nghiến răng, máu chảy khắp thân, mắt trái tỏa ánh đỏ thâm u – vẫn đứng giữa mưa quyền như một kẻ không biết đau.— “Tốt lắm…”

— “Muốn đưa ta xuống địa ngục?”

— “Thế thì nhìn kỹ xem ai là chủ của địa ngục này!”

ẦM—ẦM—ẦM—ẦM!!!Bốn trụ máu trong lĩnh vực “Thiên Khô Địa Hấp” của Thiên Đọa gào lên như ác quỷ, liên tục phóng ra thiết đột đỏ thẫm như xiên xé bầu trời. Mỗi mũi đều mang theo lực đạo xé nát pháp bảo, quỷ khóc thần sầu.Ngụy Vô liên tục bị xuyên thủng, máu bắn tung tóe, thân thể như rách toạc.Nhưng… hắn không ngã.Thay vào đó—Hắn nuốt ngược máu, tóc dựng đứng, khí tức điên cuồng trỗi dậy!"Giải trừ... Phá Thể Sát."

"Cho ta... tái sinh trong tuyệt cảnh!"

ẦMMMMM!!!Khí đen, khí tím, khí đỏ hòa làm một. Huyết dịch Ngụy Vô chuyển thành màu vàng kim tối – dấu hiệu Tái Sinh Độc đạt trạng thái cực hạn!Mỗi lần bị đâm xuyên – cơ thể lại tái tạo.

Xương vỡ – liền lại.

Máu chảy – chớp mắt đã đông cứng thành giáp.

Trong mười hơi thở ngắn ngủi—Ngụy Vô như kẻ bất tử.Thiên Đọa nheo mắt.

— “Ngươi… cư nhiên dùng độc mà nghịch chuyển sinh tử?”

— “Không, ta dùng…OÁN!”Ngụy Vô chắp hai tay đầu ngón trỏ tay trái chạm vào nhau, tụ linh giữa cơn bạo loạn.Từng hồn ảnh yêu thú hắn từng giết hiện ra gào thét Tất cả hiện lên trong hư ảnh xung quanh hắn. Mỗi oán niệm, mỗi linh hồn tan vỡ, mỗi tiếng kêu thảm—hòa nhập vào hai tay Ngụy Vô.ẦMMMM!!!Cộng thêm tàn dư lôi điện từ chiêu Phá Thể Sát – Nhị Ngưỡng: Lôi Mạch Lưu Động, hắn tụ tất cả thành một quyền.Một quyền mang theo Lôi điện hủy diệt,Oán lực vạn thú,Linh lực lẫn hồn lực,Và ý chí muốn nghiền nát địa ngục!— “Thăng Hoa Nhất Quyền—Khai Tâm Phá Hồn!!”Vô số nhát cắt và vết đâm liên tục găm lên da thịt của Ngụy Vô,những vết chém cứ găm lại hồi phục làm cho bộ dáng lúc này của hắn rất giống bước ra từ địa ngục a tỳ ,hắn vẫn bước tới phong thái hiên ngang bước tới tung vô số quyền vào mặt,bụng, liên xườn của Thiên Đọa,quyền cước liên hoàn của hắn khiến cho Thiên Đọa không kịp trở tay,quyền dứt điểm cuối cùng vào bụng làm cho Thiên Đọa văng ra xa đập vào thành kết giới của lãnh địa khiến kết giới của lãnh địa nứt nhiều mảnh nhưng chưa vỡ đột nhiên Ngụy Vô hô lớn:— “Phong Thiên Ấn—Hoán Vị Song Vật”Như ngay lập tức Ngụy Vô biến mất thay vào đó là Hữu Học—“Sao ngươi ở đây!?Tên kia đâu!?”Thiên Đọa hốt hoảng—“rồi ngươi sẽ biết”Hữu Học cười mỉnVừa dứt lời Thiên Đọa lập tức biến mất thay vào đó là Ngụy Vô—“khá lắm không uổn công ta tha mạng cho ngươi” Ngụy Vô cao hứng nói—“giờ ngươi tính sao về Lãnh địa này” —“Phá Thôi để cho ngươi hay gì?”Ngụy Vô cợt nhả—“Ngươi tính phá nó bằng tay hay gì?”—“xem đây”Nói rồi Ngụy Vô nhẹ nhàng đặt tay lên trận pháp ngay lập tức trận pháp sập đổ chỉ còn là các mảnh kết giới dần tiêu biến—“đại la tiên lực!giải!”Ngụy Vô hét lớnDược lực mơ hồ được đẩy ra ngoài rồi tiêu biến—“có giải được thì ngươi cũng sống được 13 năm nữa thôi dù là thiên tài nhưng có đủ để ngươi đột phá tới ngũ chuyển là căng tiền đồ coi như bỏ. ta cũng thấy tiếc cho ngươi”—“hả...Ngươi nói gì á”Ngụy Vô đang nhai cái gì đó tay còn cầm 1 viên đan dược màu xanh lá—“BÁCH THỌ ĐAN NGƯƠI LÀ CON HAY CHÁU NỘI TÔNG CHỦ VẬY!”Hữu Học mắt dán nói lớn mặt hưng phấn như nhìn thấy mĩ nữ—“thôi không linh tinh nữa quan sát con mồi của chúng ta thôi”mặt điển trai của Ngụy Vô hung thần ác sát lộ ra vẻ hưng phấn như muốn ăn tươi nuốt sống con mồiỞ1 nơi khác—“KHỐN KHIẾP !TÊN NGỤY VÔ CHẾT TIỆT!THẰNG CHẾT BẦM! TA MÀ THOÁT RA ĐƯỢC TA SẼ GIẾT NGƯƠI!”Lúc này Thiên Đọa bị bao vây bởi 300-500 yêu thú nhị chuyển, tam chuyển có tầm 20 con Thiên Đọa đại sát tứ phương nhất địch thiên thanh khảm đao vung tới đâu đầu rơi máu chảy tới đó cái miệng trên 2 bả vai không ngừng uống máu ăn thịt của yêu thú—“như vầy mới thú vị chứ”Ngụy Vô đứng trên ngọn núi không xa quan sát chiến trường này—“thu hoạch lần này phong phú đây”Hữu Học leo khẻ cảm thánBỗng 1 tiếng truyền âm lớn vang khắp “AI THU ĐƯỢC 1 VIÊN NỘI ĐAN YÊU THÚ SẼ ĐƯỢC QUY ĐỔI 1 BÌNH TẨY TỦY DỊCH CÙNG CẤP,XÉT THEO THÀNH TÍCH CAO NHẤT SẼ ĐƯỢC 1 BÌNH TINH HUYẾT KÌ LÂN”

-Hết-