Trên đỉnh núi ngập sương, Ngụy Vô lặng lẽ đứng nhìn cảnh yêu thú loạn chiến. Ánh mắt hắn lóe lên một tia lạnh lẽo khó tả, nhưng trong mắt trái, Trọng Luân Mục xoay vòng như đoán định mệnh số thiên hạ.— "Ngươi nghĩ trận pháp tụ yêu này sẽ bị phát hiện sớm không?" Hữu Học đứng bên, vừa quẹt máu dính trên áo vừa hỏi.— "Không sớm đâu... Huyết Dụ Trận này là dựa vào máu yêu thú từng bị ta giết, cộng thêm oán niệm mà Hữu Học ngươi dẫn dắt bằng Thấu Tâm Thuật... Nếu không phải là người từng chứng kiến tận mắt quá trình thiết lập, thì có là Đại La Kim Tiên cũng chưa chắc phá giải được." Hóa ra Ngụy Vô chạy là dẫn dụ Thiên Đọa ra xa chỗ mấy cái xác của Huyết Lang ném Hữu Học là hắn bố trí Huyết Dụ Trận dẫn dụ các yêu thú tới phút chót chỉ cần dịch chuyển Hữu Học đên chỗ an toàn và 1 tý chân nguyên của Ngụy Vô là kích trận thành công để Thiên Đọa bị bao vây tất cả kế hoạch tinh vi này được Ngụy Vô dàn dựng và dựa vào năng lực đọc tâm của Hữu Học mà gửi hết kế hoạch bằng suy nghĩ trong phút cuối— "Mà ngươi lập nó để làm gì?" Hữu Học nghiêng đầu. Ngụy Vô không trả lời ngay. Hắn rút ra một hạt châu đỏ như máu, ném lên không trung. Trong khoảnh khắc, từ sâu trong mây đen, một luồng khí yêu dị tanh nồng tỏa ra.Rẹt—!Không gian chấn động. Một thân ảnh nữ nhân bỗng xuất hiện trước mắt là một nữ tu tuyệt sắc tựa như bước ra từ huyễn cảnh tiên giới. Mái tóc dài trắng bạc như tuyết đầu đông, thả nhẹ sau lưng, bồng bềnh như suối chảy qua ngàn năm tĩnh lặng. Gương mặt nàng sắc sảo nhưng không quá lạnh lùng – đôi mắt đỏ rượu sâu hút như chứa cả một kiếp nhân sinh tang thương, đôi môi son khẽ cong lên như đang cười như không. Giữa trán nàng đính một hoa văn ngọc đỏ hình giọt lệ, như dấu ấn bí ẩn từ một tộc huyết mạch thượng cổ. Làn da trắng mịn như băng sương, không nhiễm chút bụi trần, thoáng nhìn qua đã khiến cả đất trời như lặng im trong khoảnh khắc. Tư thế nâng tay nhẹ nhàng như muốn triệu linh khí tụ về – một cử động nhỏ cũng đủ khiến gió lay hoa rụng, hương xuân đọng lại giữa nhân gian. Phong thái thoát tục ấy... không phải yêu, không phải quỷ, cũng chẳng phải người thường — mà là một tiên linh từ ngàn kiếp trước, đang trở về từ cõi hư vô để lật lại vận mệnh— "Lâu lắm rồi... không có ai gọi ta thức tỉnh..." Nàng cười nhạt, giọng khàn khàn như trải qua trăm năm đoạ đầy. Hữu Học biến sắc: "Hồ... hồ tộc? Không lẽ là—!" — "Tội nhân Thanh Khâu... Thanh Lý." Ngụy Vô nhàn nhạt đáp. Thanh Ly – một trong những yêu hậu bị trục xuất khỏi Thanh Khâu Hồ Tộc bởi tội ác "Hấp linh nghịch chuyển huyết mạch". Từ vi cửu chuyển, từng một mình khiến ba tông chính đạo suýt diệt môn trong một đêm.— "Lưỡng Diện Thiên Đọa... là cô ấy phái đến." Ngụy Vô tiếp lời. "Người cấy Tu La tâm cho hắn là ngươi, đúng không?" Thanh Lý nhếch môi: "Ngươi thông minh... nguy hiểm như chủ nhân của ngươi." — "Chủ nhân của ta?" Ngụy Vô bật cười, đáy mắt ánh lên sát khí.— "Ngươi không phải con trai Tông Chủ Ảnh Tông, thì là gì?" Thanh Lý cười nhẹ, chắp tay sau lưng. Hữu Học sững người.— "Ngươi điều tra ta từ bao giờ?" Ngụy Vô hỏi.— "Ngay từ khi ngươi bước vào Hắc Vụ Lâm. Khí tức ngươi... có một nửa là tông chủ, một nửa là ai đó mà ta từng muốn giết." Ngụy Vô không đáp, chỉ giơ tay, từ lòng bàn tay tụ lại ánh sáng màu lục.— "Thôi, nếu ngươi muốn chết... ta sẽ tiễn." — "Khoan đã!" Hữu Học bước lên, đôi mắt lóe sáng kỳ lạ. "Ngươi nói ngươi biết về thân thế hắn... thì ngươi có biết Trần Tướng Quân không?" Ánh mắt Thanh Lý thoáng lay động. — "Trần Tướng Quân? Người một mình đánh lụi ba Chuẩn Đế ở Linh Huyết Lĩnh? Ngươi là..."— "Chắt nội của ông ấy." Hữu Học cười nhạt. "Ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi là hậu nhân yêu nghiệt sao?" Khí tức trên người Hữu Học thắt cái bộc phát, trong nháy mắt như có một hồn ảnh chiến tướng cao ba trượng xuất hiện sau lưng, chiến giáp đẫm máu, ánh mắt như xuyên không gian. Trong khoảnh khắc đó — dù là Thanh Lý hay Ngụy Vô cũng đều im lặng.— "Ngươi có thể áp chế Thiên Đọa trong chốc lát, nhờ dòng máu kia." Thanh Lý thì thầm.— "Và ta cũng có thể áp chế ngươi trong nửa khắc." Hữu Học nhếch môi.— "Khẩu khí lớn... nhưng ta thích." Nàng bước lùi một bước, thân hình hóa thành chín chiếc đuôi phân ảnh, biến mất. Không khí lặng lại. Ngụy Vô nhìn sang Hữu Học: "Ngươi giấu kỹ thật." — "Ngươi cũng vậy... tôn thiếu gia ạ." Hai người nhìn nhau, rồi cùng bật cười.— "Chiến trường chưa xong... nhưng giờ mới bắt đầu." Trên cao, sương mù tấn dần, để lộ bầu trời nhuốm máu đỏ. Yêu thú gào thét. Thanh Ly vẫn chưa thực sự rút lui. Và Thiên Đọa – vẫn đang giết chóc trong cơn điên loạn.— Hắc Vụ Lâm, sẽ không còn là vùng đất câm lặngKhông khí trầm xuống. Sau cuộc đấu khẩu, sát ý chưa tan, nhưng cả Hữu Học lẫn Thanh Lý đều nhận ra có gì đó... không đúng. Bỗng nhiên—một luồng áp lực như đỉnh núi đổ ập xuống, không báo trước.ẦMMMMM—!!!Không gian nứt vỡ, trời đất đổi màu. Cả bầu trời phía sau lưng Ngụy Vô hóa thành một vực lôi điện sấm vang, từng tia kim lôi to bằng bắp tay người giáng xuống như thiên đạo nổi giận.Đôi mắt trái của hắn, Trọng Luân Mục xoay tròn — nhưng lần này không còn đỏ nữa, mà là kim sắc pha tím, như đang nhìn xuyên qua ba nghìn đại thế giới.Cả Thanh Ly và Hữu Học lập tức cảm thấy tim đập loạn, đầu gối mềm nhũn, toàn thân như bị đè bởi một tòa thần sơn.— “Đại… Đại La Kim Tiên!?” – Thanh Ly run giọng.— “Không… không thể nào… ngươi… mới bao nhiêu tuổi…?” Hữu Học mặt tái xanh như gặp cha nội tổ từ kiếp trước.Ngụy Vô không trả lời.Hắn chỉ bước lên một bước nhẹ như lông hồng...—
RẮC RẮC RẮC!!!Tầng tầng không gian vỡ nát. Toàn bộ Huyết Dụ Trận bị nội lực Ngụy Vô áp tan từng tầng một như gió thổi tro bụi.Hắn nhìn Thanh Ly — không giận dữ, không lạnh lùng, mà chỉ hỏi một câu:— “Tội ngươi đáng chết vạn lần. Ngươi muốn nói gì trước khi ta giết?”Thanh Ly không né tránh. Trái lại, nàng khom mình, đưa hai tay lên, một viên ngọc trong suốt hiện ra, bên trong là hình bóng chín con hồ ly đang múa, từng luồng khí tức vận chuyển không ngừng.— “Hồ Tộc Tâm Thai… vật chí bảo tổ truyền, có thể giúp người tẩy tủy, rèn mệnh, khắc linh hồn. Nay ta dùng vật này… dâng lên, mong đổi một cơ hội sống.”Ngụy Vô nhìn viên ngọc, thần sắc không thay đổi.— “Được.”Chỉ một chữ, Thanh Ly lập tức thở phào, mồ hôi lạnh sau lưng thấm đẫm áo.Nhưng đúng lúc đó—ẦM ẦM ẦM——!!!Tiếng gầm như quỷ khóc vang vọng cả Hắc Vụ Lâm!Từ trong Huyết Dụ Trận sụp đổ, Lưỡng Diện Thiên Đọa phá tan sương máu, toàn thân đỏ như máu đặc,
sáu mắt sáng rực, bốn tay giương ra như muốn xé trời!— “TA… KHÔNG… CHẾT!!!”Hắn đã đột phá!Ngũ Chuyển Đỉnh Phong – Tu La Chiến Thể Đại Thành!Sức mạnh điên cuồng như núi lửa bộc phát, từng khối đá dưới chân bị bốc hơi, không gian rung động như bị nhấn chìm trong ác mộng.— “TA SẼ GIẾT HẾT—!!!” Thiên Đọa gào lên, vung Thiên Đọa Tứ Trảm – bốn luồng huyết nhận xé toạc không gian, bắn tới cả ba người như mưa máu xé xác!— “XỬ LÝ ĐI!” Ngụy Vô không quay đầu lại, phất tay.Chỉ một cái vung tay — Trọng Luân Mục xoay ngược!Ngay khoảnh khắc bốn huyết nhận đến sát thân — thời gian đảo chiều trong vòng hai hơi thở, những đòn công kích bắn ngược lại về phía Thiên Đọa!— “CÁI GÌ?!”—
ẦMMMM!!!Bị chính công kích của mình đánh trúng, Thiên Đọa bay ngược, thân thể cứng rắn cũng phình lên như muốn nổ tung từng mảng huyết nhục.Nhưng hắn… vẫn cười.— “Tốt… tốt… vậy thì ta sẽ dùng
Tất Sát Tu La!”Từ mi tâm hắn, một hoa văn quỷ xương hiện ra. Không khí quanh hắn biến thành vùng đất chết, mọi linh lực bị rút sạch!— “Hắn đang tự thiêu linh hồn—chuyển sinh ngay tại chỗ!!” – Hữu Học kinh hô.Thanh Ly lùi lại, run giọng: — “Không thể để hắn hoàn tất... nếu không thì sẽ thành Tu La Chân Hình, là quỷ thần cũng khó giết!”Ngụy Vô hít sâu một hơi.— “Được, vậy thì... ta cũng nghiêm túc một chút.”— “Thức Tỉnh: Trọng Luân – Đệ Nhị Luân –
Loạn Tượng Tâm Giới.”ẦMMMMMMMMMM—!!!Bầu trời vỡ toang.Một vòng xoáy nghịch luân hiện ra sau lưng Ngụy Vô, như hố đen nuốt sạch thiên địa. Không gian gào thét, thời gian méo mó, mọi ánh sáng đều bị bóp méo thành bóng tối.Cả thế giới chìm trong Tâm Giới của Ngụy Vô – nơi hắn là
thiên đạo duy nhất!Thiên Đọa dù phát cuồng, cũng chợt khựng lại – thân thể run rẩy – sáu mắt lần đầu hiện ra vẻ hoảng loạn.— “KHÔNG!!! NGƯƠI—”Không kịp dứt lời—Ngụy Vô đã tung một quyền.Một quyền – phá giới. Một quyền – hóa thần. Một quyền – định thiên.Thiên Đọa gào lên… rồi nổ tung thành bụi máu trong vòng xoáy.Tuyệt diệt. Không để lại hồn phách.Tâm Giới tan đi. Không gian yên ắng.Chỉ còn lại ba người.Ngụy Vô hạ tay xuống, máu vẫn đang rỉ từ mắt trái, nhưng không che giấu nổi khí thế Đại La áp cổ vạn sinh.— “Xong rồi.”Hắn quay người.— “Đi thôi. Trận sau... còn thú vị hơn.”— “mời Tôn công tử” Thanh Ly nóiTheo lới đó 3 người đi tới xào huyệt của Thanh LyBên dưới đó là kho báu?” Hữu Học nhíu mày.Ngụy Vô không nói, chỉ nhẹ nhàng điểm một chỉ.ẦMMMM—!Tầng tầng kết giới bị giải thể theo quy tắc không gian. Cảnh tượng bên dưới hiện ra trước mắt ba người: một kho báu huyết sắc, ánh sáng linh lực như ban ngày, mùi linh dược nồng nặc, làm ngay cả yêu thú cấp cao cũng có thể phát điên vì thèm khát.Trong kho có:Một bình Thiên Hỏa Linh Tủy, đựng lửa trời ngàn năm chưa tắt.Mười hai gốc Ngũ Hành Thần Mộc, đủ luyện đan luyện khí.Một tinh hạch Cự Linh Băng Hồn, giá trị ngang bảo vật trấn tông.U Minh Uẩn Diễm là loại dị hỏa dành cho kẻ có tâm ma mạnh, có dã tâm lớn và khả năng khống chế tử linhDưới chân bệ là hàng trăm trữ linh thạch, hồn đan, tử kim huyết ngọc, xếp thành hàng tầng lớp lớp.Không khí ngưng lại.Hữu Học hít sâu, thì thào như mộng: — “Một kho báu của cả… một đại tộc yêu!”Thanh Ly đứng sau, giọng khẽ run:— “Đây... là bảo khố Thanh Khâu năm xưa… Trước khi ta bị trục xuất, đã mở trận pháp truyền tống một phần tài nguyên đi nơi khác... không ngờ... vẫn còn nguyên vẹn.”Ngụy Vô thản nhiên bước vào, như rồng về biển, khí tức hắn cộng hưởng với thiên địa bảo vật, khiến linh lực trong kho
rục rịch tụ lại quanh hắn như bái thần.Thiên Đọa lúc này—chỉ còn một nửa hồn thể đang co rút như bóng đèn chập chờn, cố gắng hấp thu khí tức yêu lực từ kho báu.— “Hắn... hắn đang dùng khí tức linh bảo để hồi sinh!?” – Hữu Học kinh hô.— “Còn một chút ý niệm nữa là hắn sẽ trở thành
Tu La Tàn Thể Bất Diệt!” – Thanh Ly lùi lại ba bước.Ngụy Vô nhắm mắt, đưa tay lên, tụ lại một ấn quyết đỏ sẫm pha kim.— “Được, để ta tiễn hắn về đúng chỗ của hắn –
tro bụi.”— “Phong Thiên Ấn—Thần Quyết Thứ Ba:
Thiên Vị Đại Phá!”ẦMMMMMMMMMMMMMMM—!!!Toàn bộ linh lực trong bảo khố hội tụ vào tay phải Ngụy Vô, hóa thành một long trảo bằng ánh sáng kim hồng, từ trên trời giáng xuống như móng vuốt Thiên Đế xé tan nhân quả!Cánh tay long trảo xuyên qua không gian, cắm thẳng vào thần hồn Thiên Đọa đang co giật hấp hối.— “KHÔNGGGGGGGG—!!!” Thiên Đọa thét gào.ẦM—ẦM—ẦM—ẦM—!Không có vụ nổ, không có xác nổ tung—chỉ là… tan rã.Thần hồn Thiên Đọa hóa bụi, bị hút vào khe không gian do Trọng Luân Mục mở ra – phong ấn vĩnh viễn ngoài quy tắc sinh tử, không thể luân hồi, không thể tái hiện.Tuyệt đối diệt sạch.Kho báu lặng im.Không còn bất kỳ dao động nào.Cả Hữu Học lẫn Thanh Ly đều đứng yên. Trong ánh sáng rực rỡ của kho báu, chỉ còn bóng dáng một thiếu niên—tay chắp sau lưng, thần sắc như thần như quỷ, ánh mắt không chứa cảm xúc.Thanh Ly chầm chậm quỳ xuống, hai tay nâng lên một hộp ngọc đen, giọng trầm tĩnh mà run rẩy:— “Vật này... vốn là
Hồ Linh Nguyên Căn... là tính mạng của ta. Dâng lên, mong được đi theo Tôn công tử.”Ngụy Vô không nói gì. Hắn chỉ quay đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.— “Từ nay, mạng của ngươi… là của ta.”Thanh Ly cúi đầu. Không cãi, không kháng.Chỉ có Hữu Học – đứng sau, cười gằn trong bụng.— “Tên này... đúng là ma đầu chính hiệu.”Kho báu vẫn bừng sáng bởi linh khí dày đặc, ba người bước sâu hơn vào tầng cuối cùng – nơi ánh sáng không còn đỏ lửa mà chuyển dần sang xanh lục u ám, như từng luồng linh hồn bị niêm phong.Ngụy Vô dừng bước trước một
bệ đá cổ xưa nằm sâu trong góc tối. Trên bệ—chỉ có một vật.Một khúc gậy trơ trụi, màu nâu xám, thẳng ngắn nhìn bên ngoài như củi khô.— “Thứ này…” Ngụy Vô khẽ nhíu mày.Thanh Ly tiến lên, cúi đầu:
— “Đó là… Huyền Mộc Thiết– thần khí trấn tộc của Thanh Khâu Hồ Tộc.”
— “Ta… đã đánh cắp nó, trong đêm bị trục xuất.”— “Huyền Mộc?” Hữu Học cười cợt. “Nhìn như củi mục, đem nấu canh còn không ai ăn.”Thanh Ly lườm hắn, rồi nghiêm giọng:— “Ngươi sai rồi. Đây là vật không rõ nguồn gốc, không định phẩm cấp. Nhưng năm xưa… Trưởng tộc đời đầu của Thanh Khâu từng dùng nó chống lại một kiện Đế Khí, mà không hề thua sút.”
— “Tuy nhiên—trừ vị tổ tiên đó ra, tất cả ai từng chạm vào nó quá một canh giờ… đều chết. Không ai còn xác.”Không khí lạnh đi.Ngụy Vô không lên tiếng. Hắn đưa tay ra – ngón tay chạm khẽ vào khúc gậy.ẦMMMM—!!!Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ kho báu run lên.Từ khúc củi khô ấy, vô số ấn văn cổ đại nổi lên, xoay chuyển như văn tự chưa từng có trong bất kỳ đạo điển nào. Một tia khí tức… vượt khỏi cả Thiên Đạo — thuộc về thời đại viễn cổ xa xôi trước cả Đại Thế Khai Thiên.Trọng Luân Mục trong mắt trái Ngụy Vô cũng bắt đầu xoay hỗn loạn — như không thể đọc được ký ức của vật này.— “Ngươi định… mang theo nó?” Thanh Ly do dự hỏi.Ngụy Vô không đáp. Hắn chỉ quay lưng lại, cắm “khúc củi” ấy lên lưng như một thanh trường kiếm gãy, ánh mắt không có gì khác thường.— “Một canh giờ ư?”— “Đủ để ta giết trăm vạn sinh linh.”Thanh Ly đứng lặng. Hữu Học thì ngán ngẩm lẩm bẩm:— “Đại nhân thì có gậy thần, còn ta được cái gì?”Như để trêu hắn, một viên đá tròn lăn đến bên chân. Hắn cúi xuống — một chuỗi hạt đeo tay, 88 viên châu đen tuyền, mỗi viên khắc một chữ Phạn cổ, phát ra linh quang thanh tịnh.Thanh Ly nhìn thấy thì sửng sốt:— “Đó là... Bát Thập Bát Niệm Châu!”— “Mỗi viên đều là linh châu ngũ phẩm, dùng tụ hồn – tĩnh tâm – hộ thể – và áp tà khí. Nhưng thứ này xưa kia thuộc về... một đại hòa thượng thời Thượng Cổ – bị băm nát vì dám trấn yêu tộc.”Ngụy Vô liếc sang, khóe miệng nhếch lên:
— “Đeo lên đi, Trần Hòa Thượng.”— “Hòa thượng cái mả nhà ngươi...” Hữu Học gào, nhưng vẫn… đeo lên tay. Vừa đeo xong, cả người hắn bỗng toát ra khí tức trang nghiêm lạ thường, không hiểu sao càng nhìn càng giống kẻ… tụng kinh hộ pháp.— “A di đà Phật.” Ngụy Vô đột nhiên niệm khẽ, giọng rất chân thành.— “Ngươi lại còn tụng cho thật nữa hả?!”— “Tịnh hóa tâm ma cho đệ tử, tiện thể khấn cho đệ không tè ra quần trong trận tới.” Ngụy Vô đáp tỉnh rụi.— “Đừng nói nữa! Lão tử… lạy ngươi!”Cả kho báu tràn ngập tiếng linh quang, sát ý chưa tan, mà tiếng cười đã vang lên giữa tầng sâu nhất.Còn rất nhiều bí mật chưa hé mở.Nhưng Ngụy Vô — đã có thêm một thanh thần khí vô danh, và một tên… “hòa thượng bất đắc dĩ” đi theo.Sau khi vơ vét toàn bộ bảo khố, Ngụy Vô ngồi giữa một bình đài đá dựng tạm trong rừng sâu. Trên tay hắn là 200 viên nội đan yêu thú tam chuyển, tỏa ánh sáng tím u ám, xếp vòng quanh như đại trận.Ở trung tâm—một mảng thịt yêu thú tứ chuyển, từng thớ gân thịt giật nhẹ như còn sống. Bên cạnh hắn, xác của Thiên Đọa đã bị nghiền nhỏ, chỉ còn một khối tinh huyết tỏa ra ma khí đen đặc.Ngụy Vô mở mắt, ánh nhìn sâu như vực thẳm.— “Đột phá lần này… ta muốn hơn cả cảnh giới.”Hắn ngồi xếp bằng, một tay đặt lên tim, một tay đặt lên tinh huyết của Thiên Đọa.— “Khởi—Ngục Hỏa Luyện Hồn Trận! Tụ u minh – hấp huyết hồn – hóa trảm ảnh!”ẦMMMM—!!!Toàn bộ mặt đất chấn động. Dị hỏa U Minh Uẩn Diễm bốc lên từ tay phải Ngụy Vô, thiêu đốt xác Thiên Đọa thành luồng hắc khí lượn lờ, xoắn lại thành hai luồng như xích xà quấn quanh cổ tay phải hắn!Hai vòng xoáy biến thành hai ấn ký vòng cổ tay, khắc hình trảo trảm, hễ động tay là tàn ảnh khí lưỡi răng cưa chớp lóe.— “Ấn ký... Trảm Ảnh Hữu Ấn – hợp thức công kích!”Hắn nhìn ấn ký rồi thầm nghĩ:“thật ra muốn giết Thiên Đọa ta động 1 ngón cũng là đem dao mỗ trâu giết gà rồi. nhưng để bộc phát hết sát khí để tula chiến thể của hắn đại thành thì lúc đó ta ra tay mới giết hắn. đúng là hắn không là ta thất vọng giờ có 1 Trảm Ảnh Hữu Ấn tay phải ta đã có tu vi ngũ chuyển đỉnh phong còn có thuật thức Đọa Thiên Trảm quả là không uổn ta tinh toán 1 phen haha..”Tiếp đó, hắn há miệng, nuốt từng viên nội đan tam chuyển. Linh lực bạo phát như biển động, máu trong người hắn sôi lên, từng đường kinh mạch đỏ rực như hồng thiết.Khối thịt tứ chuyển bên cạnh cũng bị hắn xé tay trần, đưa vào luyện hóa trong bụng.Cơ thể Ngụy Vô rung chuyển—mạch máu nổi lên, trọng huyết luân chuyển, xương khớp phát ra tiếng nổ như sấm.Trọng Luân Mục đỏ rực — ngưng đọng thời gian trong hai hơi thở để hắn ổn định chân nguyên.ẦM!!!Một cột sáng tím đen bắn thẳng lên trời.— “Luyện Đạo Trung Kỳ… Thành!”Chân nguyên trong người hắn trở nên sắc bén như thép đen, tốc độ lưu chuyển tăng gấp đôi. Linh hồn hắn—không chỉ lớn mạnh, mà phân hóa ra một nhánh phụ, dùng để dẫn dắt bóng tối hồn binh.Giữa làn khói đen, một thân ảnh gầy gò bò lên từ mặt đất—sáu mắt đỏ máu, một nửa mặt giáp xương.— “Ngài... gọi ta?” – Giọng nói u uẩn vang lên, là Thiên Đọa, nhưng không còn điên loạn. Chỉ còn trung thành và sát ý lạnh băng.— “Từ nay, ngươi là Thiên Đọa Hồn Chiến – chiến binh số 1 của ta.”Hắn gật đầu, quỳ một gối, bóng tối quanh người như hòa với mặt đất.Còn Ngụy Vô, tay phải nắm chặt, ấn ký trảm ảnh khẽ phát sáng, một lưỡi đao hư ảnh tím than dài thêm gần một thước, trảm khí quấn sát vào từng quyền chiêu.— “Lần này ta đột phá… không chỉ mạnh hơn.”— “Mà là... sẵn sàng để nghiền nát những kẻ dám truy tung ta.”Hữu Học đứng xa xa, lạnh sống lưng:
— “Tên này... không phải đang tu luyện... hắn đang xây dựng đế quốc.”ở tula thần giới— “hửm tên nhóc đó dám phá vỡ ấn kí linh hồn mà ta đặt lên nó qua là to gan”Bên kia lăng kính— “chẳng phải ta nói rồi sao nó chắc chắn thắng”Nhân Phương nhìn Nhị trưởng lão cất giọng— “quả là tuyệt hảo đúng là phụ thân nào nhi tử đấy ranh ma y như ngươi haha..”Nhị trưởng lão uống ngụm rượu cười lớn— “đặc sắc còn ở sau kia haha..”Nhân Phương uống chén trà cao hứngHết ngày thứ 2 còn 24.700 thí sinh
Chết 23.300 ngườiSố người chết hôm nay 8.387 người-Hết-