Chương 7: Dạ Yến Trong Hắc Vụ
ẦMMM—!!! Một con Huyết Giao dài hơn ba trượng chưa kịp trườn ra khỏi hốc đá, đã bị một cú đá móc ngược của Ngụy Vô làm vỡ sọ, nội đan chưa kịp chín đã bị giật sống ra khỏi hộp sọ, máu đen phun lên như suối ngược." TIẾP THEO CHO LÃO TỬ!" Hắn gầm lên, mắt trái đỏ lòm, Trọng Luân Mục xoay vòng như cối xay xương. Huyền Mộc Thiết vung ngang—chém rách không gian, một con Địa Thực Lang nhị chuyển lục trọng bị bổ làm đôi, nội tạng nổ tung, xác còn chưa chạm đất đã bị thiêu sạch bởi tàn ảnh của U Minh Uẩn Diễm." CHO TA MỘT TRẬN THỐNG KHOÁI!!" Ngụy Vô rống lên như điên, cả người hoà vào giữa đàn yêu thú, quyền cước tung ra như cuồng phong vũ bão, mỗi chiêu là máu thịt bắn tung, gân xương vỡ nát, từng con yêu thú bị đánh nát như bao cát ướt. Máu văng lên người hắn, mà hắn lại ngửa cổ cười như phát rồ.Ở xa xa, Thanh Lý ngồi vắt chân trên một tảng đá, tay nâng ly linh trà, tay kia nhẹ vũng quạt. Một con Phong Vân Hồ cấp ba vừa nhảy ra khỏi bụi cây đã bị một trong chín đuôi của nàng cuốn lấy, ép cho nổ tung như trái mọng quá chín. Vẫn ngồi đó, vẫn gác chân, vẫn... rót trà. Một con yêu thú có cánh đang lao về phía nàng với tốc độ xé gió — nàng chỉ nhấc tay." Về nồi." Chín đuôi đan thành lưới — bốp, con yêu thú bị cuốn thành cuộn thịt, hạ thẳng xuống vạc đá đang nấu sôi nước thuốc." A, có thêm nguyên liệu cho món canh dưỡng hồn rồi." Nàng mỉm cười, gương mặt như tiên nữ hái thuốc, tay đảo canh trong khi được gạt đầu lâu văng tới sang một bên"A, lại bẩn váy rồi..." nàng lẩm bẩm, rút khăn tay lau máu như lau nước tương. 1 Phía khác Hữu Học Gã đáng thương quỳ gối giữa bãi xác, tay chạy mới nội đan, miệng lẩm bẩm như tụng kinh: "Cái con quỷ, mới nãy còn sống, đừng có giật mình vậy chứ, ngươi chết rồi mà... đúng không? Đúng không hả?!" Một viên nội đan nhầy nhụa tuột khỏi tay hắn, rơi vào đống ruột non trơn nhớp. "ĐCM... ai cho ta cái công việc này vậy trời... ói... ói... ặc... máu mũi!!" ẦMMMM—!!! Một quyền đấm nát sọ yêu thú, máu và xương sọ bắn tung như mảnh vỡ pháo hoa. Ngụy Vô như một con mãnh thú giữa bầy mồi, mái tóc đen tung bay, áo choàng rách nát, người phủ đầy máu, không rõ máu mình hay kẻ khác. Hắn nhảy lên không trung, Huyền Mộc Thiết kéo một đường cong như nguyệt quang, nổ tung cả nửa cánh rừng trước mặt." CÁI GÌ CŨNG LÀ YÊU THÚ—THÌ ĐỂ TA ĐẬP HẾT CÁC NGƯƠI CHO NHẸ NÃO!!" Tiếng rống như quỷ vương lên ngôi, đánh bay tinh thần mọi sinh linh trong bán kính trăm trượng. Một con Kim Giáp Trần tâm chuyển đỉnh phong gào lên, lao tới như xe bọc thép, húc thẳng vào lưng hắn. Xoẹt—!!! Ngụy Vô không né. Hắn... xoay người một vòng giữa không trung, hai chân ép chặt cổ con Kim Giáp Trư, kéo đầu nó vặn ngược như mở nắp bình rượu." Ngươi cũng muốn lên đĩa hảa!? Được thôi!" RẮC!! Một cú đấm trực diện vào mặt nó—xuyên qua đầu, xuyên tới... cả thân thể phía sau của con yêu thú khác. Một quyền hai xác." HAHAHA—TA THÍCH CẢM GIÁC NÀY!!" Hắn gào lên. Trọng Luân Mục đỏ rực – thời gian xung quanh như đông cứng. Hắn lướt qua đàn yêu thú như cơn lốc, tay trái tùng Vịnh Xuân chưởng, tay phải cầm Huyền Mộc Thiết như lưỡi hái thần chết. Mỗi quyền đánh ra, xương vỡ giòn tan như hạt dưa, mỗi cước đá tới là một cái xác bay lên trời như pháo tiễn. Một con Thiết Vĩ Báo nhảy lên từ phía sau — Ngụy Vô không thèm quay lại, giật ngược tay ra sau, móc vào họng nó, lôi cả khí quản ra như nhổ cỏGiữa khu rừng cháy khét, xác yêu thú chất cao như núi. Ngụy Vô đứng trên đỉnh đống xác, tay phải cầm Huyền Mộc Thiết đỏ như máu đúc, tay trái cầm đầu một con yêu vương vừa bị chặt cổ. Trên trời bắt đầu đổ mưa – không phải nước, mà là... nội huyết của yêu thúTừng giọt, từng giọt – rơi từ không trung, như ai đó vừa lật tung linh giới đổ xuống.— "Nội đan ngưng tụ... là dấu hiệu một yêu thú cổ đã bị xé xác hoàn toàn trong linh mạch." Thanh Lý ngẩng đầu, mắt lóe sáng. — "Ngươi vừa đánh gãy... mạch linh trong rừng?" Ngụy Vô không trả lời. Hắn giơ tay, nội đan rơi xuống và vào Huyền Mộc Thiết rồi vỡ tan, tinh hoa linh khí lập tức tan vào thân hắn.— "Đừng gọi đây là đi săn." — "Đây là... tế máu." Một đàn Huyễn Cốt Điểu bay xuống từ trời – mắt đỏ rực, thân thể chỉ còn xương và lửa. Chúng lao vào như châu chấu mùa hạn, sẵn sàng thiêu rụi mọi sinh linh. Vút-vút-vút!! Chín đuôi hồ trắng muốt bay lên không, như dải lụa uốn giữa thiên không. Thanh Lý xoay người, từng đuôi hóa thành pháp trận, từng trận vẽ nên chữ viết cổ." Huyễn Vũ: Cửu Diễm Thủ Hồn Trận." ẦMMMM!! Trời đổ tuyết. Nhưng là tuyết máu. Toàn bộ bầy Huyễn Cốt Điểu... hóa đá trên không, rơi xuống như hoa giấy, vỡ vụn thành cánh tàn. Thanh Lý nhẹ nâng váy, bước qua như nàng tiên múa trên chiến trường. Hữu Học nhìn cảnh đó... há hốc mồm:"... Nàng ấy là ma quỷ." Rồi bị xác chim rơi trúng đầu. "Aaa!! Má!!" Một con Địa Tê Xà bọc thép trồi lên từ lòng đất – thân thể to bằng thân cây cổ thụ, vảy sắt, mồm đầy nọc độc. Ngụy Vô không nói gì. Hắn xoay người, cắm Huyền Mộc Thiết xuống đất, lấy tay không gõ lên đầu rắn.— "Con này... cần vận động tay chân tí." —"vận động con khỉ nảy giờ ngươi giết ít quá hả?!" RẮC! RẮC! RẮC! Hắn nhún chân, bứt gân, rồi bật lên như tên bắn. Vịnh Xuân Bàng Thủ – Lôi Tiêu Chưởng – Song Liên Cước – Tầm Long Quyền – Phá Cốt Hồi Chưởng—... liên hoàn 108 thức trong 10 hơi thở. Tay hắn nhanh đến mức trông như búa xoay. Con Địa Tê Xà… không kịp rít một tiếng.ẦM——!!! Nổ tung như ruột lợn bị bơm khí! Thịt xương bay ra, rơi vào miệng Hữu Học đang thở dốc.— "Ặc ặc... ta không ăn nữa đâu..."Đêm dần tàn, rừng Hắc Vụ chỉ còn lại... mùi khét của máu cháy. Ngụy Vô ngồi dựa lưng vào một thân cây cháy xém, toàn thân nhuộm máu, mắt trái dần hạ nhiệt. Bên cạnh hắn là đống nội đan yêu thú to như bát úp, lấp lánh ánh linh quang tím đỏ như một đống bảo vật vô chủ. Thanh Lý nhẹ nhàng bước lại, váy trắng vẫn sạch như không dính một giọt máu. Nàng thả xuống ba cái túi trữ vật đã căng phồng. Thanh Lý thông thả ngồi lau quạt, ánh mắt như sương khói:"Sát khí trên người ngươi hôm nay... lại đậm thêm một tầng." Ngụy Vô ngồi xổm bên xác một yêu thú, dùng ngón tay khều một viên nội đan ra, không ngẩng đầu:"Là vì ta không còn ép mình kìm lại nữa."" Bởi vì ta đang vui."" Vui khi giết?"" Không." Hắn đứng dậy, vung nhẹ vũ khí khiến máu bắn tung ra như mưa hồng. "Vui vì mỗi lần giết... ta lại thấy mình sống." Thanh Lý khẽ nhếch môi: "Ta cứ tưởng ngươi giết là để tồn tại."" Sống và tồn tại khác nhau. Tồn tại là thở. Còn sống... là khi ngươi có quyền lựa chọn kẻ chết dưới tay mình." Thanh Lý khẽ liếc sang, giọng nhẹ như vỗ cánh bướm: "Ngươi không sợ những thứ ngươi giết sẽ bám theo ngươi suốt đời à?" Ngụy Vô cười nhạt:"Nếu chúng dám, ta sẽ giết chúng lần nữa. Kẻ chết không có quyền đòi nợ." Xa xa, Hữu Học đang gồng người mới nội đan từ xác yêu thú cỡ đại, tay dính đầy huyết nhầy: "Thật tình... ta không phải sinh ra để làm chuyện này. Mỗi ngày ngửi mùi máu, tay móc xác, đêm nằm mơ cũng thấy mình chui vào ruột yêu..."Ngụy Vô không quay đầu, chỉ nhả nhẹ:"Ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào. Và bị ba bốn đại năng xé xác ngoài Hắc Vụ? Thì ở lại, tiếp tục sống như... cái túi xác của ta."" Ta là người, không phải túi."" Không khác là bao. Chỉ là ngươi còn biết rên." Thanh Ly phá lên cười, cười rất khẽ nhưng đủ khiến gió rừng vờn quanh nàng nhẹ hơn một phần." Vậy ta là gì trong mắt ngươi?" Ngụy Vô ngẩng đầu, đôi mắt trái đỏ như máu rừng vừa bừng tỉnh sau giấc dài." Ngươi à?" Hắn bước lại gần, dừng chân chỉ cách nàng một gang tay." Ngươi là... thứ ta không nên giữ lại, nhưng lại chẳng muốn buông." Thanh Lý khựng lại. Ánh mắt nàng hơi lay động, và lần đầu tiên trong đêm... nàng cụp mi." ... Ngươi luôn nói những lời khiến người khác khó lòng an tâm." Ngụy Vô nhếch môi, quay đi:"Vì an tâm là thứ xa xỉ nhất trên chiến trường này"Tuy Thanh Ly hơn Ngụy Vô tuổi đời nhưng xét về nhân tình thế thái cô cũng chỉ là đứa nhóc, so với hắn thì Ngụy Vô giống cô gái đôi mươi có chút trải nghiệm còn hắn đã là Nhân tại ma trung nên những lơi vừa rồi của hắn mơ hồ khiếu cô dao độngỞ đằng xa, Hữu Học lầm bầm trong cổ họng:"Hai người cứ mờ mờ ảo ảo với nhau, còn ta thì ói trong lòng từ sáng tới giờ...""Hả?" – Ngụy Vô quay lại, mắt lóe sáng." Không! Không có gì! Ta rất yêu nghề moi ruột!— "nói chính sự đi nay giết được bao nhiêu yêu thú"— "Kết thúc rồi. Cả khu vực phía bắc, nam, tây – dọn sạch. Tổng cộng: 100 yêu thú, trong đó 14 tam chuyển, 6 tứ chuyển sơ kỳ." Ngụy Vô phất tay một cái, mấy viên nội đan bay về phía Thanh Lý, xếp gọn thành một đống riêng.— "Phần của ngươi." — "Ngươi nghĩ ta cần sao?" Nàng nhướn mày.— "Không, nhưng ta thích phân minh." Ở cách đó không xa, Hữu Học nằm gục trên một đống xác yêu thú, mắt trợn, miệng lầm bầm, tay vẫn ôm một cái túi trữ vật như ôm con heo đất.— "Ta... không cần tu luyện... ta chỉ cần sống..." hắn rên rỉ. Gió rừng lùa qua, sương tan dần. Thanh Ly ngồi xuống một phiến đá, ánh mắt mơ màng nhìn lên tán cây:— "Ngươi có biết vì sao đám yêu thú đổ về đây đông như vậy không?" Ngụy Vô nhắm mắt: "Chúng bị hấp dẫn bởi huyết khí... và thứ gì đó sâu hơn." Thanh Lý gật đầu: "Trong Hắc Vụ Lâm có bốn cửu chuyển đại năng tọa trấn. Một là ta Hồ Tộc Thanh Ly như ngươi biết, còn lại ba tên..."Nàng giơ tay ra, vẽ trong không khí ba ấn văn:— "Mạn Đà Yêu Tượng – đại năng thân thể, bảo vệ lối vào Địa Thạch Huyệt.Thôn Linh Huyễn Miêu – sở trường khống chế tâm linh, hiện đang ẩn tu." — "Và cuối cùng là... Kiến Hậu Bạch Ngọc." Ngụy Vô khẽ mở mắt. "Kiến... Hậu? Hệ kiến á?" — "Phải. Ngươi đừng cười. Đám kiến của nó có thể đẻ mỗi ngày một vạn con." Hữu Học từ xa rên rỉ: "... chắc chắn là do không có Netflix." Thanh Ly cười nhẹ, mắt long lanh ánh giảo hoạt:— "Dù đẻ nhiều, nhưng thực lực của Kiến Hậu rất yếu, chỉ mạnh về sản sinh và triệu hồi." — "Vấn đề là... sắp tới nó sẽ hạ sinh Kiến Vương, một thể hoàn mỹ giữa huyết thống Cổ Kiến và Ma Chủng." Ngụy Vô đứng dậy, ánh mắt đột nhiên sắc lạnh.— "Cho nên ngươi muốn...?" — "tiêu diệt nó trước khi nó đẻ"Ngụy Vô trầm mặc vài giây. "Có lý." Thanh Lý xoay quạt: "Không có Kiến Vương, toàn bộ Ma Kiến Quần Đàn sẽ rối loạn, chúng ta tha hồ thu hoạch tàn dư." Hữu Học – vẫn nằm, ngóc đầu dậy cười như quỷ chết đói:— "... chúng ta mà giết được Kiến Hậu trước lúc nó đẻ... đám kiến còn lại thành mồi hết." Thanh Ly mở một cuộn phù lụa cũ, quạt nhẹ, giọng lạnh:—"Kiến Hậu Bạch Ngọc – loại cổ trùng 'Sinh Tự Tương Cực'. Càng ăn, càng đẻ. Không đẻ thì chết. Không ai điều khiển, không ai khống chế. Chỉ có nó và bản năng." —"Cụ thể?" – Ngụy Vô hỏi, mắt trái xoay nhẹ Trọng Luân Mục.—"Mỗi ngày: tám ngàn Kiến Tạp Nhân, một ngàn năm trăm Kiến Nô, một trăm Kiến Thủ tam chuyển, một đến hai Kiến Hộ tứ chuyển. Mỗi 12 năm tạo một Trùng Thai ngũ chuyển. Và 27 năm sau..."—"Kiến Vương." Thanh Lý gật đầu. —"Thể xác viên mãn, linh hồn chưa nhập. Nếu sinh ra – ngũ chuyển viên mãn, có thể vượt cấp chiến lục chuyển." —"Bao nhiêu cá thể hiện tại?" – Ngụy Vô nhìn thẳng vào mắt nàng.—"Khoảng bảy trăm vạn. Trong đó ít nhất 3-2 trăm vạn nhị chuyển, ba trăm tam chuyển, hơn năm mươi tứ chuyển." Hữu Học ngồi chết trân, chạy chạy nhấc tay:—"Ý ta là... chúng ta ba người? Ba người đánh với bảy trăm vạn?" Thanh Lý nhún vai:—"Có khi chỉ là sáu trăm tám mươi vạn thôi, nếu mấy trăm ngàn con chết vì đói hoặc tự ăn lẫn nhau mà chết rồi"—"Đùa hả... ta không ký giấy di chúc đâu đó nha!" Ngụy Vô vẫn trầm tĩnh, tay vuốt nhẹ sống Huyền Mộc Thiết:—"Chết vì đói còn may mắn. Chết vì ta – không còn cốt mà thiêu." Thanh Ly tiếp lời, giọng chậm rãi:—"Nếu giết được Kiến Hậu – toàn bộ hệ sinh thái tổ kiến sụp. Nội đan vô số, tổ trận phá ra là bí cảnh di động, Trùng Thai có thể nuôi luyện khôi lỗi, thậm chí làm nguyên liệu đột phá." —"Và giết Kiến Vương chưa kịp sinh – là giết luôn một vị vương chưa có quá khứ." Ngụy Vô cười nhẹ, ánh lửa hắt lên nửa mặt đầy sát ý:—"Giết một con kiến. Đạp vỡ một tương lai." Hữu Học gào:—"Giết xong rồi thì sao?! Cả Thập Tông sẽ để yên à?" Thanh Lý đáp, mắt khép hờ:—"Hiện giờ chưa ai dám ra tay. Vì ai đụng đến Kiến Hậu là phá cân bằng Hắc Vụ Lâm. Ai đụng mà thành công – sẽ là 'người định lại thế giới Hắc Vụ'." —"Nghĩa là..." – Hữu Học mở toác. Ngụy Vô ngẩng đầu nhìn trời:—"Ta cầm Huyền Mộc. Lý dọn sát trận. Ngươi giữ nhịp thời gian, lo phá kết giới." —"Ba người – là đủ." Thanh Lý cười khẽ, tay vén tóc, mắt lấp lóe hứng thú:—"Thích kế hoạch này rồi đấy." Ngụy Vô đặt thanh Huyền Mộc Thiết xuống đất. Đầu gậy cắm vào đất ẩm, máu khô nứt ra.—"Mai." – hắn nói khẽ. "không đột kích""... mà bưng cả tổ lên." Ánh lửa lay động trong hốc núi nhỏ. Ngoài kia là bóng đêm, trong đây là yên lặng nặng như sắt đè trên ngực. Ba người ngồi thành hình tam giác. Giữa họ là một bản đồ không gian tổ kiến vẽ tay – bằng máu yêu thú. Thanh Ly là người đầu tiên phá vỡ im lặng. Giọng nàng trầm tĩnh như đã tính toán cả trăm lần:— "Ba ngày nữa, Kiến Vương sẽ được sinh ra. Thai huyệt đang dồn toàn bộ linh khí tầng sâu về một điểm." — "Chúng ta không có thời gian đánh từng tầng. Phải cắt tổ từ giữa." Ngụy Vô gật đầu:— "Tầng sáu – điểm bắt đầu thực sự. Từ đó xuống, chỉ có tử trận." — "Nhưng muốn đến được tầng sáu mà không đánh động cả tổ, cần đánh dấu dẫn khí. Ta lo phần đó." Hắn đưa tay ra. Mười ba lá phù trận nhuốm máu được đặt xuống.— "Phá Linh Trận – 3 tầng. Đảo Cực Ấn – 1. Cấm Phách Tâm Trận – 1. Kết Giới Giải Huyệt – 8 tầng phụ." Thanh Ly lặng lẽ lấy từ túi ngọc ra một vật:Một khối ngọc đỏ thẫm – bên trong là... một đôi mắt đang nhúc nhích.— "Đây là Nhãn Thể của Tiên Hồ tổ ta. Mượn một khắc thời gian – có thể nhìn xuyên toàn tổ." — "Ta sẽ dẫn lối." Hữu Học nhìn mà muốn xỉu.— "Còn ta thì sao? Ta làm gì?" Ngụy Vô lặng im nhìn Hữu Học, tay cầm một khối đá như vô trí. Một lúc sau, hắn quăng nó tới.— "Cầm lấy." — "Cái này là gì?" — "Phôi Tụ Linh Ngọc. Bên trong tổ kiến có ba lò tinh hóa – dùng để luyện nội đan kiến thái. Ngươi lấy hết." Hữu Học trố mắt:— "Gì cơ? Cho ta... vơ vét?" Thanh Ly nhướng mày:— "Không phải vơ vét. Là... tẩy sạch." Ngụy Vô nói tiếp, giọng khẽ:— "Ngươi đi tuyến phụ. Không tham chiến." — "Thay vào đó, ngươi chui vào tầng ba, năm, bảy – thu mọi thứ có thể mang. Linh châu, trùng thai chưa hoàn, huyết ngưng trùng đan – lấy hết." — "Khi ta và Lý lên tầng mười hai, ngươi rút lui. Nhưng trước đó—"Hắn móc ra một lọ đen sì, nhỏ như móng tay. Bên trong là chất lỏng đỏ nâu — đặc quánh, bốc hơi như máu độc.— "Thiêu Thai Tán – độc hỏa cổ cấm." — "Một giọt... đủ để cả tổ kiến bốc cháy từ bên trong. Ngươi nhỏ vào huyệt trứng tầng năm, rồi rút." Hữu Học cầm lọ độc, chạy tay:— "Nói thẳng ra thì... ta là người châm lửa đốt nhà tụi nó chứ gì?" — "Ừ." — "Đốt xong thì sao?" Ngụy Vô cười. Lần đầu tiên trong đêm, hắn thật sự cười – nhẹ, mỏng, nhưng sắc như dao:— "Thì chạy." — "Không cần giết ai. Nhưng... nếu đốt xong mà còn sống..."— "Ngươi sẽ có tài nguyên đủ tu luyện đến thất chuyển trong ba năm". Hết ngày thứ 3 còn 24.000 thí sinhChết 24.000 ngườiSố người chết hôm nay 700 người-Hết