— “Không sao.”
— “Càng gom – càng dễ đốt.”
Một nhánh ngầm, nơi ánh sáng không chạm tới.Hữu Học bò qua một hành lang ẩm ướt. Trên đầu hắn – từng giọt máu đông nhỏ xuống như nước nấm.— “Hộc... hộc... Kiến Thai… ba túi…Tụ Linh Thạch… sáu khối…Cái này... hình như nội đan thai thể?!... Ơ, thôi kệ…”Hắn vừa đếm, vừa nhét túi, vừa lầm rầm như bà nội trợ đi siêu thị nửa đêm.— “Sao ai cũng đánh... còn ta thì làm... cướp mộ...”Hắn rút ra lọ Thiêu Thai Tán, lắc nhẹ – chất lỏng đỏ đậm phản chiếu ánh mắt run rẩy.— “Một giọt thôi, phải không…?”Hắn bước tới huyệt trứng – nơi một khối thai vương đỏ sẫm đang đập như tim sống, bao quanh là 4 con Kiến Hộ đang ngủ đông.Hữu Học hít sâu một hơi.— “Ngươi đẻ đi. Đẻ xong là ta... nướng tổ ngươi.”Tách—!Một giọt Thiêu Thai Tán rơi xuống khối thai như rồng con, khói đỏ bốc lên.Thai thể rung lên một cái — rồi nổ bụp như mụn chín, bắn dịch đỏ lên tường.Kiến Hộ hét lên. Cả tầng rung chuyển.
— “Rồi xong… rồi xong…!!!”Hữu Học quay đầu, kích hoạt bùa Vô Tức – chạy như chó rượt!— “Ta không phải kẻ mạnh nhất! Nhưng chắc chắn là kẻ chạy nhanh nhất!”Ngụy Vô đứng yên – cảm nhận dao động.Thanh Ly liếm máu trên móng tay, ánh mắt long lanh.
— “Hắn châm lửa rồi.”Ngụy Vô xoay Huyền Mộc Thiết một vòng, gõ xuống đất.Âm thanh vang vọng khắp tổ.
— “Thế thì giờ... đến lượt ta.”ẦMMM—!!!Một con Kiến Thủ to như mãng xà đầu bò, toác vách đá tổ tầng năm, lao thẳng tới Ngụy Vô. Mồm nó phun ra mùi tanh như sắt gỉ trộn máu người, bốn chân sắc như chày đá mài hàng ngàn năm, rạch đứt cả gió.Ngụy Vô không né.Hắn bước lên một bước, xoay Huyền Mộc Thiết bằng một tay, quét ngang như gõ mõ, nhưng là mõ của quỷ.ẦMMMMM———!!!!Cả thân thể con Kiến Thủ bị đập méo thành chữ "L", xương vỡ từng đốt như củi khô. Một cú. Một xác.Máu đen văng như mưa đêm trúng đèn đỏ.
— “Coi thường nhân loại… trả giá bằng từng khúc xương.”Tiếng bước chân đồng loạt vang lên.Không phải một con. Là... hơn năm mươi.Kiến Thủ – toàn bộ tầng năm trấn thủ – đang kéo lên như dòng thủy triều mặc giáp xương.Thanh Ly bước tới, cửu đuôi bung ra như tàn ô máu, giọng nàng êm dịu:— “Ta ghét nhất là lũ đông mà ngốc đến vậy.”
— “Thế nên ta sẽ xé từng con – để lũ còn lại tự nghĩ cách chết sao cho đỡ nhục.”Ngụy Vô xông lên đầu tiên.Huyền Mộc Thiết vẽ thành một vòng tròn máu quanh hắn – ai bước vào toác sọ.
Hắn thi triển Phá Thể Sát chiêu – Nhị Ngưỡng: Lôi Mạch Lưu Động.Toàn thân hắn nứt ra như đá khô nước sôi. Cơ thể chuyển sang màu đỏ, tĩnh mạch lấp lóe điện.Mỗi cú đấm – là sét giáng kèm nội kình. Mỗi cú đá – là một chớp động xương cốt.ẦM! ẦM! ẦM!Ba con Kiến Thủ tam chuyển không chống nổi ba hơi thở – bị đập gãy đầu, vỡ yết hầu, bay xác không còn hình.Thanh Ly thi triển chiêu Cửu Diễm Hủy Linh Hồn –Chín đuôi cháy rực, mỗi đuôi vẽ một văn ấn lên không, vặn hồn đối thủ thành khói trắng.Một con Kiến Hộ hét lên, cố vươn tới nàng —Nàng giơ tay, đuôi thứ sáu quét nhẹ –
ẦMMM!!!
Cổ con kiến gãy như bẻ cọng hành, đầu văng xa ba trượng, máu phun như vòi rồng đen.Ngụy Vô lúc này xoay Huyền Mộc Thiết bằng cả hai tay – thi triển chiêu mới:
— “Tứ Ngưỡng – Xung Tâm Loạn Lôi!”ẦMMMMM——!!!Một vụ nổ lôi điện bùng giữa ổ tổ.Bốn con Kiến Thủ đang xông tới bị xé rách từng phân thân – bốn hướng, nổ như pháo hoa nội tạng.Tổ kiến... bắt đầu cháy.Ở một ngách khác…Hữu Học vừa chạy vừa ôm túi trữ vật căng phồng.
— “Năm viên Ngưng Huyết Thai! Mười hai trùng thai! Hai bình Linh Tủy Nhiệt Đan!”— “Đứa nào không gọi ta là thiên tài... là đứa chưa biết lén kiếm sống là gì!”Đột nhiên hắn dừng lại. Trước mặt hắn là một quả trứng khổng lồ –trứng song thai Kiến Vương. Hai đầu, một mạch đập.
— “Đây là… tài nguyên thần cấp…”Hắn run rẩy. Bóp trán.— “…mang không nổi!”— “…nhưng bỏ thì đau lắm!!”Hắn quay lui, lôi ra Kính Thần Thuật Phù – thu nhỏ vật thể tạm thời.ẦMMMM—! Trứng co lại bằng trái tim người, hắn nhét vào bọc.— “Mẹ ơi ta làm liều!!!”
Ngụy Vô và Thanh Ly đứng giữa một biển xác kiến.Cả tổ đang rung.Kiến Vương thức dậy.Ngụy Vô liếm vết máu ở mép.— “Ta... thấy nó rồi.”
Thanh Ly:— “Linh thức vương huyết vừa mở mắt. Không còn đường lui.”
Ngụy Vô nâng Huyền Mộc Thiết lên vai:— “Vậy thì đâm mắt nó trước khi nó kịp nhìn ta.”ở bên Hữu HọcẦMMM——!!Một tảng đá dưới chân vỡ vụn. Cả người Hữu Học rớt thẳng xuống một hốc không gian tối tăm, nơi mùi thịt người nướng sống và máu khô quyện chặt lấy từng tấc da.Hắn rơi “bụp” xuống đống rơm mục, cố không hét lên.Tay run, mắt trợn.Thứ hắn nhìn thấy là… người.Người thật.Hơn 5000 người — nam nữ, già trẻ, tu sĩ và phàm nhân — mắt trũng, gò má rút, quần áo rách nát, xích bằng kim trùng xỏ vào xương vai, ngồi co cụm thành từng đám, lặng như xác chết.thì ra đây là lý do ngày thứ 3 ít người chết đến vậy.Một người phụ nữ cất giọng khàn như lá khô:— “…Ngươi… là… người sống?”Hữu Học nuốt khan:— “Ờ… còn biết nói chuyện là còn sống đúng không?”
— “Đừng nói to… bọn Kiến Thủ tầng dưới sẽ đánh hơi.”Hắn nhíu mày:— “Chuyện gì đây? Tại sao các ngươi bị giam?”Một người đàn ông trung niên, tóc đã hoa râm, thì thào:— “Thức ăn. Chúng ta… là thức ăn.”Nhìn 1 lượt Hữu Học bắt chuyện với tên có tu vi cao nhất ở đây— “ngươi biết lịch trình ăn uống của mấy con kiến này không”— “Lũ kiến không bắt người bừa đâu. Chúng nhắm vào những ai có khí tức mạnh ít nhất tu sĩ Luyện Đạo sơ kỳ trở lên.”— “Bọn ta… từng có 10 tu sĩ đạt trung kỳ. Mang theo pháp khí, đan dược, tự cho mình là thiên kiêu. Bước vào Hắc Vụ… vì nghe đồn tổ kiến có nội đan."— “Kết quả?”— “Đi chưa tới tầng ba, cả bọn bị vây. Hai người chết ngay. Ba người tự nổ linh đan, không phá nổi xác kiến. Bốn người bị bắt làm mẫu thử. Một người… bị đưa vào thai huyệt.”— “Bị… làm gì?”Người kia im lặng, giọng khản đi như gãy cổ:— “Làm… chất kích thai.”Một tu sĩ trẻ nắm tay Hữu Học:— “Ngươi còn sống. Hãy nói cho bên ngoài biết… Thai thể của kiến vương không chỉ hút linh khí. Nó… hút hồn.”— “Ngươi ở gần… linh căn sẽ yếu dần, rồi… như ta. Không thể tu nữa. Một vũng cạn.”
Hữu Học rút tay ra, run lên. Hắn nhìn vào gương mặt trắng bệch kia… và thấy… chính mình nếu ở lại đây thêm một khắc.Tiếng "cộp cộp" vang lên.Một con Kiến Thủ cấp ba bò ra khỏi lối ngách, gác chân vào vách.Hữu Học cắn răng.— “Ta không mạnh hơn tụi nó.”— “Nhưng ta còn sống.”
— “Và ta không thích bị ăn.”
Hắn móc ra một Tụ Hỏa Phù, kích hoạt nhẹ.Rồi quay sang những người bị giam:— “Muốn chết ở đây?Hay muốn một vé… xuống địa ngục cùng ta?”Khói phù vừa tắt bức tường vẫn không sao, Hữu Học rút tay khỏi bụi đá, thở hổn hển.Một người trong đám bị giam — gầy trơ xương, mặt xăm hình trận pháp — đột nhiên túm lấy áo hắn.— “Ngươi nói… ngươi từ ngoài vào?”— “Còn hơn là ở đây nha!” – Hữu Học gắt, phủi bụi.— “Ngươi… biết tin gì chưa?”Hữu Học nheo mắt:— “Tin gì?”
Gã kia lết lại gần, giọng khản đặc:— “8 tên thiên kiêu của Minh Thiên Tông… tu vi đều đã bước vào tứ chuyển.”— “Chúng được phái đến… để cứu đám bọn ta.”
— “Và… để đoạt thai vương.”
— “Cái gì?” – Hữu Học gần như hét lên.Gã kia cười cay đắng:— “Minh Thiên Tông… không ngu. Chúng đánh hơi thấy thai thể của kiến vương.”— “Chúng muốn giết nó – luyện thành ‘Đế Trùng Đan’.”
— “Thứ đó… giúp tứ chuyển phá gông gióng tiến hóa lên ngũ chuyển nhanh gấp mười lần.”
— “Còn mạng sống bọn ta… chỉ là cớ.”
Hữu Học đứng hình. Một lúc sau, hắn lẩm bẩm:— “8 tên tứ chuyển…”— “Còn tụi ta…” – hắn nhìn tay mình, dính máu và bụi.
— “…là tổ đội ba người.…một phá trận,2 đánh trận .”Hắn rùng mình.— “Nếu không đốt tổ cho lẹ… đám thiên kiêu đến nơi, mình thành phụ bếp bưng máu cho nó nấu thai đan!”ẦMMMM—!!!Thai Huyệt rung chuyển.Một khe máu nứt từ chính giữa trần hang — một khối thai đen đỏ như đang cựa quậy từ bên trong, tiếng đập tim vang khắp từng mạch đất.Ngụy Vô không dừng.Hắn lao thẳng vào tâm thai – ánh mắt đỏ như huyết quang cổ đạo.“Chặn ngoài để ta chém trong.”“Giao cho nàng.”Thanh Ly không gật, không nói, chỉ quay lưng về phía hắn — tóc trắng tung lên, đuôi thứ chín khẽ rít gió.ẦM ẦM ẦM——!!!Từ bốn ngách huyệt, hàng vạn con kiến tràn tới.Kiến Nô, Kiến Thủ, Kiến Hộ, Kiến Thai Thể – tầng tầng lớp lớp, như sóng lũ mực đen, như rắn sống nối nhau giẫm chết mọi thứ.Một giọng hét vang lên từ xa trong tổ:“Chính là ả!! Chính là nữ hồ tộc phản loạn!!”“Cửu chuyển Thanh Khâu – máu ả... sẽ tưới ấm đế thai!!!”Thanh Ly – Không lùi, không né, không nhân nhượng“Ồn ào.”Nàng khẽ vung tay.Toàn bộ lông hồ trên người dựng đứng, linh khí trào ngược từ gốc đuôi lên huyết quản.Cửu Đuôi Trảm Linh – mở hoàn toàn.ẦMMMMMMM———!!!!Chín đuôi bung như thiên liêm quét đất.Mỗi đuôi vẽ một phù văn –đuôi thứ nhất đốt hồn,đuôi thứ ba xé khí,đuôi thứ năm phá ý chí,đuôi thứ chín… trực tiếp thọc vào huyết hải tổ thần.Một chiêu tung ra – nghìn trùng xé nát.Bầy kiến vẫn tiến.Thanh Ly không lùi một bước.Y phục nàng nhuộm máu, nhưng chân không hề run.Khí trùng ập tới – nàng ngẩng đầu.
“Đây là đất tổ của các ngươi?”“Không.”“Từ khi ta bước vào—”“—đất này đã là của ta.” Một chiêu nghịch thiên – phá trận lũ kiến.Nàng nhún chân — từ vách đá phóng lên, xoay một vòng giữa không,toàn bộ cửu đuôi cuộn thành một bánh xe – ánh lửa đỏ lửa lam giao hòa – lao xuống giữa tâm bầy kiến.
ẦMMMMMMMMMMM—————!!!!Biển máu tung lên cao ba trượng.Trùng rơi như mưa.Xác kiến chất cao như núi đổ.Mồ hôi thấm tóc nàng.Áo rách. Đuôi nhuốm máu đen.Nhưng… mắt không mờ.Tay không run.Một mình đứng giữa xác trăm ngàn kiến.Thanh Ly—cười.“Còn bao nhiêu…”“…ta giết bấy nhiêu.”Một lối ngầm phía tây tổ kiến – lặng như tơ, lạnh như đá.Tám bóng người lướt đi như điện.Bọn họ mặc pháp bào cùng tông, từng bước đều có sát khí và tự tin của kẻ đã quen với việc giẫm lên đầu kẻ khác để đi lên.Người dẫn đầu, Chu Lăng Dạ – tứ chuyển viên mãn, siết lấy trường thương xích kim:“Kỳ lạ… đã qua tầng 3 mà không gặp bất kỳ Kiến Thủ nào.”Một kẻ khác cười khẩy:“Tổ đang rút về tầng trung tâm. Thái thai kiến vương đang thành hình – lũ kiến con tập trung quanh nó.”
“Chúng ta tiến quá đúng lúc.”
Một người khác, tu sĩ nữ, vuốt tay lên tường máu:“Mạch tổ còn nóng. Vừa có chiến ở gần đây. Nhưng không có dấu ai sống sót.”
“Tức là toàn bộ cao thủ… đều đang trong thai huyệt.”Chu Lăng Dạ nhếch môi:“Đúng là trời giúp Minh Thiên Tông.”
Ở tầng sâu nhất, nơi huyết thai đập từng nhịp:Ầm... ầm...Tiếng tim đập của thai thể kiến vương vang xa… tới cả lối ngầm phía tây.Nhưng tiếng tim ấy… bắt đầu lạc nhịp.
Ầm... khục... ẦM... ẦM... khhh...Một trong tám người khựng lại:“Các ngươi… có nghe thấy không?”“Gì?”“Tim… nhưng… không đều. Như bị xé… bị nứt ra từ bên trong…”Một tia máu nhỏ rỉ từ khe đá phía dưới.Không từ vết thương.Mà từ… nhịp thai vỡ.Tám thiên kiêu – bước vào lòng tổ“Tới tầng sáu rồi!”Một kẻ hét.Trước mắt họ là một khe sáng dẫn vào vùng thai huyệt.Không có binh. Không có bẫy. Không có máu mới.Chỉ có… im lặng.Và mùi tanh… như nước ối sắp vỡ.Chu Lăng Dạ không dừng:
“Giết thai trước khi nó thành hình.”“Đừng ngại máu, đừng nhìn đuôi.”
“Thứ đang chờ… là đan dược để đạp lên ngũ chuyển!”
Tầng Mẫu Thai – Nữ Hoàng Rơi MáuẦMMMM—Cả tổ động mạnh. Một khe sáng rực đỏ rạch nát trần hang.Kiến Vương – đã sinh.Nữ hoàng – nằm bẹp, như cái xác trống máu, thân thể nứt ra từng mạch.Trên đỉnh thạch thai, 8 thiên kiêu tứ chuyển của Minh Thiên Tông đứng thành vòng vây.Mắt lấp lóe sát ý.Chu Lăng Dạ – kẻ mạnh nhất – siết chặt trường thương:“Đây là lúc. Nữ hoàng đã kiệt sức sau khi sinh.”
“Chúng ta hủy gốc – thì Đế Thai không còn chỗ quay về.”
Hắn đâm thương.7 người còn lại xuất chiêu.Linh lực ngưng thành trụ trời.ẦM—ẦMMM—ẦMMM—!!Nữ hoàng thét một tiếng… rồi gục.Xác mềm rũ. Máu đen trào ra từ trăm lỗ. Hơi thở tắt.“Thành công!”— “Đan thai bị cắt nguồn! Vương thể sẽ yếu đi!!”
Cả bọn cười rộ.Một nữ đệ tử bước tới, tóc hồng rối, mắt sáng loá:
— “Chết chưa? Chắc chưa? Để ta kiểm tra—”RẮC!!!Cô ta giẫm lên đầu Nữ Hoàng – đập thẳng gót chân vào trán – bóp vỡ não bộ còn thoi thóp.
— “Haha, chắc chắn rồi—”ẦMMMMMMMM———!!!!Cả tổ rung.Không khí co rút lại như bị ai hút mất.
Tiếng tim đập ngưng bặt.Gió dừng.Mùi máu... trở nên ngọt.Rồi một tiếng bước.Không nhanh. Không mạnh.Nhưng… mọi người quay lại.Thấy — một bóng đen đứng ngay chính giữa xác nữ hoàng. Kiến Vương trở lại – không giận, không gào – chỉ ăn.Nó… ngồi xuống.Chạm tay vào xác mẹ.Nhìn vết thương.Nhìn cái đầu bị nát.Nhìn máu đổ lan ra mặt đất.Rồi... nó… ăn.Không nuốt vội.Không điên loạn.Nó ăn từng mảnh thịt – từng xương sọ – từng khối óc tanh – không sót một giọt huyết.
Chu Lăng Dạ gào lên:— “Nó điên rồi! Chuẩn bị chiến—!!”
Chiến đấu – mà không có cơ hội phản kháng.Đứa đầu tiên— chết khi chưa ra kiếm.Cổ bị bẻ.Sống lưng bị rút.Máu trào ra như nước từ vòi vỡ.Đứa thứ hai—Bị chém đôi bằng móng tay. Không kiếm, không pháp thuật – chỉ là… vạch một đường.Thứ ba, thứ tư, thứ năm—Không một ai trụ quá 10 giây.Chu Lăng Dạ – mạnh nhất – giữ được chưa tới 1 phút.Trước khi đầu hắn bị bóp như trái nho khô.Còn lại một người – nữ đệ tử giẫm nát đầu Nữ Hoàng.Nàng quỳ sụp. Mắt trắng dã.— “Không… không phải ta! Là... là ý kiến của cả nhóm! Ta… ta chỉ—”
Kiến Vương nhìn nàng.Không cảm xúc.Không giận dữ.Chỉ là… ánh mắt của một kẻ đã cắt đứt sợi dây gọi là “loài người”.Hắn bước tới.Nàng lùi lại.Rồi— Ngụy Vô bước vàoẦMMMM!!!Tường phía sau vỡ.Ngụy Vô bước ra. Mắt dính máu, tay cầm Huyền Mộc Thiết rỉ sét, đầu tóc bết lại, sát khí như bão.Nữ tu hét:— “Cứu ta!! Ta là người!!! Ngươi là người mà!!!”
Ngụy Vô liếc nàng.Cười khẽ.— “Cứu?Tại sao phải cứu? Ta xong việc rồi… giờ ngươi xong việc của ngươi thì ta sẽ giao lưu với ngươi.”hắn nhìn Kiến vương nóiHắn quay đi.Nhưng… một tiếng— “Tôn huynh… cứu nàng đi…”Hữu Học – thở hổn hển từ xa.Ngụy Vô dừng bước.— “…ngươi nợ ta một lần. Được. Lần này… ta sẽ nhân từ vậy.”Hắn cười nhạtRồi hắn quay lại.Nhìn Kiến Vương.Không nói.Không né.1 đòn tất sát trực diện toàn lục được tung ra của 2 kẻ mạnh.Mặt đất cháy âm ỉ.Không còn tiếng bước chân.Chỉ còn… tiếng thở.Ngụy Vô gục một đầu gối. Tay vẫn nắm gậy. Mắt nứt tia máu.còn kiến vương đã bay đập vào thành động.Sau lưng… một bóng người quỳ giữa đống máu – run rẩy như tàn lửa giữa cơn mưa lạnh.Là ả nữ thiên kiêu – kẻ từng đạp vỡ não nữ hoàng.Nàng cố bò, ngón tay dính đất, ánh mắt đầy hoảng loạn.— “Ngươi… ngươi là Ngụy Vô… cứu ta… ta… ta sẽ—”Ngụy Vô nhìn nàng.Không nói gì.Ánh mắt hắn như băng.Cô ta run hơn.Bầu không khí ngưng đọng như chỉ chờ một đòn kết liễu.Nhưng… đòn đó không đến.Ngụy Vô chầm chậm quay lưng.— “Nợ sống còn… không phải thứ ta cần lúc này.Muốn sống?Tự mà bò ra khỏi cái tổ này.”Cô ta há hốc, rồi cúi đầu sát đất, nước mắt nước mũi hòa máu:— “Tôn… Tôn ca… ta…”Ngụy Vô không đáp.Thanh Ly từ xa bước tới – gió nhẹ bay vạt áo máuNàng nhìn qua cô gái đang quỳ.Ánh mắt không oán, không hờn.Chỉ là một cái nhìn như… xem một con kiến vừa được tha chết.Nàng đứng bên Ngụy Vô.— “Tha à?”Giọng nhẹ như gió, nhưng lạnh hơn băng trùng khuyết.
Ngụy Vô không quay sang:— “Không phải tha.Chỉ là không đáng chém vào lúc này.”
Thanh Ly im một nhịp.Gò má nàng vẫn còn máu khô.Đuôi nàng vẫn cháy sém.Nhưng dáng đứng vẫn thẳng – như tiên nữ máu lạnh trên đỉnh hồng hoang.Nàng nhìn xuống kẻ đang quỳ:— “Không đáng… thật sao?”
Cô gái ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Thanh Ly – như bị rắn độc liếc qua tim.Từ đó về sau, nàng không dám nói một chữ nào khi ở gần Ngụy Vô nữa.Thanh Ly quay sang Ngụy Vô, tay đưa ra.— “Đi được chứ?”Ngụy Vô không trả lời.Chỉ đặt tay mình vào tay nàng.Bàn tay… máu và máu.Nhưng ấm.Thanh Ly vừa chữa thương, nhẹ giọng – không biết là nói chơi hay thật:— “Tôn ca ra tay… nhẹ quá.Lạ nha.”Ngụy Vô liếc nàng, không nói.Thanh Ly nhoẻn môi – một nụ cười nhẹ đến mức không rõ là cười mỉa hay… cười ghen:— “Thích rồi à?Thế ta có nên… ghen chút không?”ẦMMM—ẦMMM—ẦMMM—!!!Xác của Nữ Hoàng gãy vặn.Từ trong đống thịt tan nát, một con trùng cốt vặn mình chui ra – mắt trắng dã, móng tay hóa sắt, răng mọc ngược ra ngoài như nanh cọp.Cương Thi Mẫu Kiến – tái sinh bằng oán niệm – đã xuất hiện!Ngụy Vô nghiến răng:
— “Kiến... thật sự láo đến tận cùng rồi.”Chết không yên còn dắt mẹ dậy múa rìu?!”Thanh Ly không nói gì.Ánh mắt nàng… lạnh.Lạnh như đá tổ.Nàng thả tay Tôn ca ra— “Phiền phức.”Cả vào thế chiến đấuHết ngày thứ 4 còn 19.231thí sinhChết 28.769ngườiSố người chết hôm nay 4.679 người-Hết-