ẦMMM——!! Kiến Vương lao tới – không khí xé nứt, tốc độ gần như xóa hình. Ngụy Vô vặn cổ, nghiêng người, tay nâng Huyền Mộc Thiết —ẦM! ẦM! ẦM! Va chạm dồn dập. Không tiếng thét. Không hô tên. Chỉ có tiếng gió rít, xương gãy, phun máu từng nhịp theo cú xoay người. Kiến Vương vụt sang bên trái – móng tay như lưỡi câu xuyên qua không gian. Ngụy Vô xoay trụ – tránh nửa bước, vung gậy – đập vào bả vai trùng đế." Phá Thể Sát – Nhị Ngưỡng." ẦMMMM———!!! Cả nửa thân Kiến Vương nghiêng vẹo, nhưng không gục. Nó xoay chân, phản công. Móng tay đâm xuyên qua giáp, xé rách da bụng Ngụy Vô.Ngụy Vô không rên. Không lùi. Hắn... bước lên. Gần hơn.Đập xuống. Một – Hai – Ba đòn – Huyền Mộc Thiết biến thành luồng bóng thép tàn bạo. Kiến Vương bị ép lùi. Lưng chạm vách thai. Nó gào, rút máu mình – liếm. Tăng tốc. Biến mất khỏi tầm mắt. Ngụy Vô... không nhìn. Hắn bật Trọng Luân Mục – Loạn Tượng Tâm Giới.Không thấy –nhưng đoán trước. Không né – mà phá hướng." Tâm Ngưỡng – Thần Cốt Nghịch Đoạn." ẦMMM—!!! Một đòn chém xiên – xé rách bụng dưới Kiến Vương, máu tuôn như suối, nội tạng sắp phòi. Cả trận không lời nào vang lên. Chỉ còn tiếng máu. Và tiếng niệm." Kết ấn: Lôi Hồn – Phá Tâm – Diệt Vương." Cú đấm cuối—Đấm thẳng vào ngực Kiến Vương.Lôi điện xuyên vào.ẦM!ẦMMMMMM—!! ẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM—!!! tim của hắn bị chấn động 1 chút.lớp giáp cứng cáp của hắn như muốn vỡ. Ngụy Vô và Kiến Vương không còn dùng chiêu pháp – mà xông vào như hai con dã thú luyện võ trong lò sát.Đấm – Đỡ – Gối – Gạt – Cào – Vặn cổ – Lật người – Bóp xương. Mỗi quyền là chém gió thành lưỡi. Mỗi cước là cày đất thành rãnh. Tay vỡ. Máu phun. Nhưng không ai dừng. Niệm chú – Đọa Thiên Trảm lần đầu hiện hình Ngụy Vô bỗng đứng yên. Tay trái kết ấn. Mắt trái mở – Trọng Luân Mục vận tầng thứ ba. Từ đỉnh đầu – một văn ấn đen rơi xuống như trời đổ. Hắn niệm thầm:"Tội đọa càn thiên. Hồn tuyệt linh giới. Thiên nhân đoạn cảnh. — ĐỌA THIÊN TRẢM —"ẦMMMMMMMMMMMMMMMMMM—!!!! Một trảm khí đen như mực, dài như vực, từ bả vai Ngụy Vô vạch chéo cả không gian, rít thẳng về phía tim Kiến Vương.Phản kích: Kiến Vương bật Liệt Trảm – Thể thuật tối hậuNó gồng thân. Toàn cơ bắp bành ra như sắt nung đỏ. Rồi—"LIỆT—TRẢM!!" ẦMMMMMMM———!!! Cả thân nó thành một luồng trảm thể. Không cần vũ khí. Chính thân xác là đao. Hai chiêu – và nhau – giữa lòng tổ. Trảm khí vỡ trời. Cốt khí sụp đất. Ánh sáng bị xé. Không gian có rúm. Đỉnh điểm – triệu hồi tối hậuHai bên bật lui. Máu đổ. Không gục. Không cúi. Cả hai... triệu hồi. Kiến Vương rít lên. Máu vỡ tan thành ngàn điểm. Mỗi điểm tụ lại – hóa thành một "BẢN SAO SÁT HÌNH"– sức mạnh của nó – đủ để diệt cả 1 tiểu tông môn. Ngụy Vô lùi lại, mắt đỏ, vung tay chạm đất." Ra đây." Một bóng đen đội mão bát giác, thân thể gầy rộc, mặt nửa người nửa ác quỷ – bước ra từ sau lưng. THIÊN ĐỌA – linh hồn bị Ngụy Vô phong trong mắt, nay được giải. Lưỡng diện – ác niệm – toàn sát chiêu – bộc phát. Bốn thân ảnh. Hải chủ. Hai triệu hồi. Vành vào nhau. Không còn thiên địa. Chỉ còn sống chết.ẦM—ẦM—ẦM—ẦM—ẦMMMMMMM——!!!! Ngụy Vô và bản chính Kiến Vương – chiến quyền sát thể. Thiên Đọa và bản sao – chiến thần hồn, đánh tan linh giới tầng tổ. Trận không phân thắng bại. Máu nhuộm. Gió ngừng. Linh lực rút khô đất. Không ai thắng. Không ai nhường. Không ai lùi.Đó... là lần đầu tiên, cả tổ kiến không còn kiến. Chỉ còn... Hai kẻ quyết tử.ẦMMMMM——!!! Kiên lao vào đám người chỗ Hữu Học.Kiến Vương rít dài. Mắt đỏ toàn lòng. Thân thể bành trướng. Từ gầy rộc, nó hóa thành sinh vật lưỡng thể – nửa trùng nửa nhân, xương vặn theo nhịp tim. Hơn 5000 người gào trong địa lao –từng cái xác bị hút máu, tan thịt, bay vào vòng xoáy xoay quanh nó. Khi dòng máu người thứ 3000 thấm vào tim nó —ẦMMM—! Một luồng khí chấn thiên bộc phát.【Kiến Vương – đột phá LỤC CHUYỂN sơ kỳ】Mạch tổ nứt. Khí áp như hủy tinh thần giới. Một bước nhẹ của nó – đè nặng cả linh giới như giày giẫm đầu nhân loại. Ngụy Vô phun máu. Cả người trượt dài 5 trượng. Huyền Mộc Thiết văng khỏi tay. Gân chân đứt. Bả vai rạn. Phổi thủng. Tim có rút vì áp khí chênh lệch. Hắn cắn răng, móc ra viên thuốc đen tím, nuốt thẳng." Chưa tới lúc chết." Hắn đứng dậy. Không vũ khí. Chỉ tay trần. Máu. Ý chí. Và... ánh mắt. Kiến Vương lao đến – một chiêu Liệt Trảm toàn lực. Không ai cản được. Không pháp bảo nào đỡ nổi. Ngụy Vô kết ấn. Không niệm chiêu. Chỉ một chữ:"Đọa." Bàn tay hắn – hóa đen. Trọng Luân Mục rực đỏẦMMMMMMMMMMMMMMMM———!!! Ngay khoảnh khắc bị Đọa Thiên Trảm xé rách ngực—Kiến Vương... không ngã. Mà cười. Miệng nứt toạc. Từ trong cổ họng – phun ra một ấn ký tổ trùng tổ tiên,vẽ thành trùng văn màu máu trên mặt đất. Ngụy Vô khựng lại. Không phải vì sát khí... Mà vì... mặt đất đang thở. Từng nhịp, từng luồng khí tanh... dâng lên. [Triệu Lĩnh] – Kiến Vương Lãnh Địa: Hồng Huyết Vạn Trùng"Ngươi tưởng tổ kiến này là cuối cùng? Sai rồi. Nó chỉ là tim. Còn gân mạch, máu huyết của ta... nằm trong ta." ẦMMMMM—ẦMMMM—ẦMMMM———!!!! Toàn bộ đất đá rung chuyển. Mặt đất nứt. Những khe máu trào lên. Từ dưới lòng sâu – trăm nghìn con kiến từ Luyện Đạo đến Ngũ Chuyển bò lên như sóng. Chúng không hét, không gào – chỉ bò. Siết chặt vòng vây. Tạo thành... một Lãnh Địa Kiến Tổ sống. Bầu trời biến sắc. Không gian bị khóa lại. Ngụy Vô – chính giữa trung tâm. Thanh Ly – trọng thương bên cánh trái. Trần Hữu Học – nấp phía sau, đang niệm chú phụ trợ run run. Mỗi một bước là máu. Mỗi một nhịp là sát. Ngụy Vô... như đang bước giữa miệng cối xay thịt. Kiến Vương – máu nhỏ từng giọt"Từ giờ—mỗi hơi thở của ngươi... đều là máu đồng bọn ta phải trả. Và mỗi giọt máu đó... gọi thêm một con kiến nữa. Lĩnh vực ta – không có đường thoát. Ngươi... đã chết từ khoảnh khắc bước vào rồi." Ngụy Vô cười. Máu trào từ mũi.Đan dược đang cắn ngược nội phủ. Trọng Luân Mục vặn vẹo không gian. Cánh tay Thiên Đọa rít như rồng lửa.Hắn... vứt gậyxuống đất.Đấm đất. Phun máu. Nắm tay siết chặt." Vậy... để ta cho ngươi thấy—Chết... là thứ ta đã nhìn thấy trước cả ngươi." Ngụy Vô quỳ một chân trên đất trùng, máu nhiễm đen từ cửu phẩm đan độc. Phía trước, hàng trăm ngàn con kiến bò như sóng máu. Chúng không rít, không hét. Chúng chỉ lao tới để xé xác hắn. Mắt hắn mờ. Phổi hắn rách. Da hắn cháy. Nhưng... hắn cười." Đủ nguyên liệu rồi." "Nấu thôi." Kích hoạt: Thiên Đọa Trảm – Thức Cực Hạn: Địa Nằm Thiên Hoa.Hắn vũng tay. Không cần gậy. Chỉ có máu, cốt, và oán. Một đoá hoa đỏ rực bung nở giữa đất. Mỗi cánh hoa là một linh hồn. Mỗi nhụy hoa là một tiếng khóc của hàng ngàn sinh linh từng bị giết. Trung tâm đóa hoa: Trọng Luân Mục – phát ánh đen chói, xoáy không gian thành xoắn ốc. Hợp lực: U Minh Uẩn DiễmLửa không khói – không nhiệt – chỉ đốt linh hồnTừ tay trái Ngụy Vô – bốc lên ngọn diễm tím – mảnh, lạnh, lặng. Nó không đốt thịt. Nó không cháy da. Nó đốt tim.Đốt bản ngã.Đốt ý chí sống. Ngọn diễm bay vào hoa – cả trăm ngàn con kiến đang lao tới – trong khoảnh khắc... chậm lại. Nhiều con bắt đầu rung rẩy – đầu lắc lư – đột ngột dừng lại không lao tiếp dị biến: Diễm Hóa Phản Linh.Kẻ có linh – bị đốtKẻ vô linh – trở thành linh. Một phần trăm ngàn kiến – có gốc cổ trùng bị lửa diệt tâm trí nhưng không thiêu hồn. Chúng... không còn là kiến của Kiến Vương.Chúng... ngước nhìn Ngụy Vô. Rồi – CÙNG LÚC – QUỲ XUỐNG.ẦMMMMMMM———!!!! Lửa tím bùng nổ thành biển. Bao trọn cả lãnh địa. Hoa đỏ bung tàn thành đao. Không gian gãy – như trời bị cắt đôi. Ngụy Vô đứng lên từ chính nơi quỳ. Mắt đen, tóc cháy đỏ, tay không.Nhưng... sau lưng hắn – một trăm con kiến chiến – khí tức như Ngũ Chuyển – gầm lên đồng loạt. Ngụy Vô bước qua vòng trùng quỳ, tay phải bốc lửa U Minh, máu từ trán chảy theo viền má. Lửa không cháy da. Mà cháy không gian. Nó nổ tí tách như xích đứt từng khúc." Dồn tới mép lãnh địa đi... rồi nổ." Hắn lẩm bẩm. Không nói với ai. Không cần ai nghe. Cả thân thể hắn – gãy, nứt, chảy máu. Nhưng ánh mắt – còn rực hơn cả trời đêm vừa bị hắn rạch đôi. Dồn ép bắt đầu – từ máu tới sátĐạp đầu kiến thủ → đá nát kiến soái → xuyên cổ kiến vương lần hai. Dồn dần – ép kiến vương lùi từng bước về rìa vùng lãnh địa. Lãnh địa trùng vặn vẹo. Trùng văn trên đất bắt đầu mờ. Lũ kiến còn lại không dám tiến – không dám lùi. Ngụy Vô – tụ khí vào tay – thi triển "Hỏa Cầm Phá Cảnh"Dồn toàn bộ lực của Cửu Phẩm Đan, U Minh Uẩn Diễm và Đọa Thiên Trảm vào một nắm đấm duy nhất.Tay hắn cháy đen – như than. Trọng Luân Mục xoay liên tục – không gian chớp lóe. Một quyền đập xuống – không vào kiến vương. Mà vào đất. Ngay bên mép lãnh địa. VỠ—!!! Lãnh địa sụp một góc. Kiến Vương bị dồn ép – không kịp phản. Cả nền đất dưới chân hắn – trượt dài.thành vực xoáy tối – dẫn về động sâu nguyên thủy của tổ trùng.Ngụy Vô vụt lên trên không, nhìn xuống." Ngươi thích xây tổ. Thì ta cho ngươi chôn chính giữa ruột tổ."ẦMMMMMMMMM———!!! Mặt đất rạn vỡ. Máu trùng trào lên từng khe đá, nhuộm đẫm đất trời. Giữa cơn mưa máu ấy—Ngụy Vô đứng thẳng, máu chảy dài từ trán xuống cằm,tay phải nắm chặt thành quyền, lửa U Minh quấn quanh như xích tử thần. Kiến Vương rít gào,thân xác nứt toác,nhưng vẫn cố thủ chính giữa trung tâm lãnh địa. Xung quanh, đám kiến thủ kiến soái tàn tạ cố tạo thành tường người che chắn. Ngụy Vô liếm vết máu trên môi, ánh mắt lạnh lẽo:"Ngươi muốn giữ đất? Vậy ta... ép ngươi vỡ tổ." ẦMMMM—!! Hắn bước một bước,lửa từ tay phải nổ rực, bốc thành hình nắm đấm phủ đen tím. Từng bước, từng bước—áp lực như sóng trùng cuộn ngược, đẩy thẳng Kiến Vương lùi từng tấc một về rìa lãnh địa. Kiến Vương rống lên,dùng toàn bộ lực xé nát đám trùng dưới chân,liều mạng giữ vững đất tổ.Nhưng... Ngụy Vô không cho nó cơ hội.ẦMMMMMMMM—!!! Một quyền bổ ra,không thẳng vào Kiến Vương,mà đập xuống nền đất ngay trước chân hắn. Sập Trùng Mạch – Vỡ Lãnh Địa. Nắm đấm chứa hỏa diễm U Minh – kèm trùng văn vặn không gian – phá tan mọi cấu trúc dưới lòng đất.ẦMMMMMMM——ẦMMMMMMM——ẦMMMMMMMMMMM———!!! Đất dưới chân Kiến Vương nứt gãy từng mảng. Rồi... Toàn bộ rìa lãnh địa như bị rút cạn máu,sụp xuống,trượt dài thành một dòng xoáy đá vụn, kéo cả Kiến Vương lẫn đám kiến còn lại xuống một hang động sâu thẳm bên dưới!ẦM—ẦM—ẦM—ẦMMMMMMMMMMM———!!! Tiếng va chạm vang dội. Tiếng gào thét tắt nghẹn. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi rơi vào động sâu,Kiến Vương ngước nhìn lên—và chỉ thấy bóng dáng Ngụy Vô đứng trên miệng vực,giống như một vị thần máu vừa tuyên phán tử hình cho cả một giống loài. Ngụy Vô nắm tay siết lại, máu từ khớp ngón chảy từng giọt xuống mép vực." Tổ... Không phải nơi để ngươi trốn." ẦMMMMMMMMM—!!! Một cơn lửa hắc diễm bốc ngược từ mép động,phủ kín mặt đất nứt vỡ,chặn đường Kiến Vương thoát thân, ép hắn vào hố tử vongTiếng nổ cuối cùng từ Địa Ngục Thiên Hoa còn âm vang trong lòng đất. Trên bãi tha ma đỏ máu,Ngụy Vô đứng giữa xác kiến vỡ vụn. Toàn thân hắn như một pho tượng máu – tóc rũ, áo rách, tay trái cháy xém. Trước mặt hắn – Kiến Vương.Thân xác nát bấy. Sừng gãy. Cánh rách tả nát vụn. Hai chân trước cắm sâu vào đất, chống đỡ chút kiêu ngạo còn sót lại. Ánh mắt Ngụy Vô trầm như vực thẳm. Hắn không tiến. Chỉ lạnh lùng nhìn kẻ từng là bá chủ mảnh lãnh địa máu này. Kiến Vương – Mãng Huyết Trùng Vương – run rẩy, rít lên bằng thần thức rối loạn:"Tha... Tha mạng... Cám ơn... dâng Ấn Tâm... Thề... đời đời... thần phục..."ẦMMMMMMMMM———!!! Từ giữa ngực nó, một khối trùng văn bạc đen chảy ra như máu sống.Ấn này –Không phải linh ấn bình thường. Không phải khế ước cưỡng ép. Mà là Ấn Tâm Bản Nguyên —Ấn mà chỉ Vương Giả chân chính mới có thể dâng lên. Một khi giao ra. Hồn gốc bị liên kết. Ý chí mãi mãi thấp hơn chủ nhân. Tài nguyên tu hành tự động chia sẻ. Một phần sức mạnh đời thuộc về người cầm ấn. Đưa Vô hiệu mắt. Máu chảy dọc cánh tay hắn, hòa vào không khí đầy sát ý.Nhưng môi hắn... lại nở nụ cười nhẹ." Tốt.Dán đi. Rồi sống như một con thú biết nghe lệnh." ẦMMMM—!!! Kiến Vương gục xuống, mở to cổ họng gớm ghiếc.Ấn bạc vọt ra, lơ lửng trước mặt Ngụy Vô.Một dòng trùng ngữ cổ xưa tuôn trào, khắc thành phù văn quanh ấn. Mỗi một chữ... như xiềng xích chằng lên hồn phách nó. Ngụy Vô đưa tay – không do dự. Một ngón tay chạm vào ấn. Không gian vặn vẹo. Thần hồn Ngụy Vô liên kết với một nhánh mạch huyết cổ trùng. Hắn cảm nhận rõ. Một phần tu vi, huyết mạch, thậm chí ký ức chiến đấu... của Mãng Huyết Trùng Vương, đang chảy vào xương tủy hắn. Huyết sắc nổi trên cổ tay.Ấn Tâm bạc đen... khóa thẳng vào mạch tâm Ngụy Vô.Một vết xăm như lưới trùng huyết hiện ra trên bắp tay phải, quấn tới tận vai.Ấn này. Không thể xóa. Không thể phản. Không thể che giấu. Vĩnh viễn in dấu rằng – từ khoảnh khắc này, Kiến Vương không còn là Vương.Chỉ là Thần Nô.Ngụy Vô thu tay lại. Áo rách – tóc cháy – máu chảy. Nhưng khí thế... Chưa từng cao hơn khoảnh khắc này. Hắn lạnh lùng liếc xuống con trùng đang quỳ rạp:"Từ giờ. Sống – để phục vụ ta. Chết – để làm đá lót chân cho đường ta đi." Kiến Vương không dám đáp. Nó chỉ bò tới gần,hai chân trước nâng lên,gục đầu thật sâu... giao sinh mạng, linh hồn, và cả kiếp sau cho người trên cao.ẦMMMMMMMMMMMM———!!! Trên đỉnh động trùng,Một vầng khí đỏ máu nở rộ,Vẽ lên trời đêm hình tượng huyết nguyệt quỷ thần. Một nhân ảnh mặc áo rách, tay không kiếm, đứng trên ngàn xác trùng. Phía sau, hàng trăm kiến chiến quỳ gối. Một con trùng Vương – cúi đầu tận đấtGió lạnh quét qua bãi máu. Trên nền đá đen nát vụn,Ngụy Vô đứng đối diện với Kiến Vương vừa thần phục – giờ đây chỉ còn là một con trùng khổng lồ run rẩy phủ phục dưới chân hắn. Hắn nhớ mắt, giọng trầm trầm:"Tên gì?" Thần thức Kiến Vương khẽ rung:"Mãng... Huyết Trùng Vương..." Ngụy Vô cười nhạt, tay phủi nhẹ vết máu trên vai." Từ giờ...""Ngươi... là Quang Thiểm.Một đốm sáng... chỉ để ta nghiền nát bất cứ thứ gì ta muốn." ẦMMMMMMM—!!! Ấn tâm trên cánh tay hắn sáng rực lên trong nháy mắt. Quang Thiểm gục đầu thật sâu,thần thức chấn động như sóng ngầm. Ngụy Vô liếc nhìn ra bãi trùng đang tràn lan ngoài kia—từ 700 vạn giờ chỉ còn 400 vạn con kiến tàn dư – khí tức ngập tràn lãnh địa. Hắn hỏi, đơn giản:"Số này... xử lý ra sao?" Quang Thiểm không trả lời bằng lời. Chỉ là... ngẩng đầu. Một tiếng rít trầm thấp vang lên từ sâu trong cổ họng. Không gào. Không thét. Chỉ có bản năng... gọi chủng tộc chết về.ẦMMMMM—ẦMMMMMM—ẦMMMMMMMMMMMM—!!! Toàn bộ đàn kiến đang phân tán... quay đầu lại. Từng đàn, từng lớp,gào thét không ra tiếng,lao thẳng về phía động sâu. Bảy trăm vạn sinh linh – ùn ùn hội tụ như sóng máu—Chỉ trong một khắc,đã chồng lên nhau như núi. Và rồi— Quang Thiểm há miệng. Không có răng. Không có gào. Chỉ có một hố đen mở ra ngay giữa khuôn miệng—Nó bắt đầu... ăn. Không từng con. Không từng đợt. Mà từng luồng. Từng dòng. Từng khối trùng linh bị hút thẳng vào cổ họng.ẦMMMMMMM—ẦMMMMMMM—ẦMMMMMMMM—!!! Hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn con kiến—Bị nuốt. Bị xé. Bị tan. Không máu. Không xương. Không tiếng rên. Chỉ có âm thanh "rào rào" như thịt bị nghiền, xương bị hút, linh hồn bị nuốt sống. Nơi Quang Thiểm đi qua—Mặt đất trắng bệch. Không còn máu. Không còn mảnh vụn. Không còn gì ngoài trơ trọi xám xịt chết chóc. Ngụy Vô đứng trên cao, khoanh tay, ánh mắt lạnh như băng. Thanh Lý từ xa, ánh mắt lóe lên một tia khó tin. Sau khi nuốt sạch đàn trùng,Quang Thiểm quỳ xuống lần nữa, thần thức trầm giọng:"Chủ nhân... Từ nay, để triệu hồi quân đội... Chỉ cần ta... tạm thời hạ một tiểu cảnh giới.tinh huyết, rút từ thân thể... Triệu xuất vạn trùng – lấy tử làm lực, lấy chết làm sống." Ngụy Vô nghe xong, nở một nụ cười mỉm. Hắn khẽ nói:"Tốt.Một đội quân... lấy cái chết làm món khai vị. Rất phù hợp với ta." Ba thân ảnh chầm chậm bước ra khỏi đống đổ nát của tổ kiến. Ánh tà dương rọi xuống — nhuộm đỏ máu mặt đất, tạo thành những bóng đổ dài như quỷ thần từ âm giới trở về. Ngụy Vô đi trước, áo rách, máu khô thành lớp giáp đen. Thanh Lý lặng lẽ theo sau, ánh mắt ngả lạnh, tà váy tùng trong gió. Thiểm Quang – Kiến Vương thuần phục – cúi đầu đi sát bên Ngụy Vô như bóng mờ quái dị.Ở xa xa—Trần Hữu Học hớn hở chạy tới, tay ôm một bao nội đan lớn bằng nửa người, miệng cười toe:"Chủ nhân! Thu hoạch hôm nay cực kỳ dồi dào! Hơn sáu trăm viên nội đan trùng thủ, hơn một trăm viên trùng soái, thậm chí có cả trùng hoàng đan nữa...!" Ngụy Vô hiệu mắt, nhếch mép cười. Một nụ cười nhẹ.Nhưng... trong khoảnh khắc tiếp theo—BỊCH———!!! Hắn giơ tay—bóp thẳng lấy cổ Hữu Học, nhấc bổng hắn lên như nhấc một con chuột conThanh Lý cũng không chậm. Nàng quét tay —Một luồng linh khí vặn chặt lấy cô gái vừa được cứu – kẻ ngây ngô chưa kịp hiểu chuyện gì – ép quỳ rạp dưới đất." Aaaaa—! Các người làm gì vậy!? Ta không biết! Ta không biết! Đừng giết ta!!" Ngụy Vô lạnh giọng:"Không biết? Vậy để ta hỏi đến khi ngươi nhớ ra."
-Hết-