nhìn xuống cô ả nội gián đang quỳ rạp.Đột nhiên—Cô gái kia ngẩng đầu,khuôn mặt bê bết máu,mắt đầy tuyệt vọng.
"Đại nhân...!Ta... ta bằng lòng phục vụ ngài...!Ta có thể... liếm giày cho ngài... rửa chân cho ngài...!Chỉ cần ngài tha cho ta sống...!Nói xong,cô ta bò lê sát tới,miệng há ra —thật sự định liếm vào mũi giày nhuộm máu của Ngụy Vô.Nhưng trước khi lưỡi cô ta kịp chạm vào da giày Tôn ca—ẦM!Một luồng linh lực cực mạnh bắn ra từ tay Thanh Ly,như một thanh kiếm ánh băng — xuyên thẳng qua đầu cô ta!Máu, óc, tủy — bắn tung tóe như mưa máu.Mảnh đầu vỡ toác,xác cô gái nát bấy trong khoảnh khắc,không kịp kêu một tiếng,không kịp oán một câu.Máu đỏ thẫm bay loạn xạ—Một mảng lớn bắn thẳng lên mặt Hữu Học,văng đầy vào mắt, mũi, miệng hắn.Hữu Học sững sờ.Run rẩy.Đầu óc trống rỗng.Hắn cúi mặt, không dám lau.Đôi tay bẩn thỉu run như lá khô trước gió bão.Ánh mắt hắn lướt qua xác nát kia,lướt qua vũng máu lan rộng dưới chân,cuối cùng...lặng lẽ cúi đầu.Không hận.Không gào.Không giãy giụa.Chỉ có nỗi sợ... và một tia thương hại mờ nhạt — thương hại cho bản thân hèn yếu tới mức không dám phản kháng.Ngụy Vô không thèm liếc cô ả nữa.Chỉ lạnh nhạt bước qua vũng máu,nhẹ giọng,như phán quyết tử hình từ thượng cổ:"Những thứ rác rưỡi...Chạm vào ta...phải chết."Thanh Ly đứng bên,vân vê lọn tóc trắng đã vấy máu,cười nhạtẦMMMMM——!!!Ngụy Vô phất áo,cả người bắn ra luồng áp lực lạnh đến tận xương.Hữu Học quỳ rạp xuống,máu trộn lẫn nước mắt,không dám ngẩng đầu lên nữaẦMMMMMMM—!!!Linh hồn Hữu Học rung động kịch liệt,như cá bị lột sống.Đau tới mức co giật từng khúc trên mặt đất.Sau cùng—Ngụy Vô lạnh nhạt quay đi,không thèm liếc thêm.Thanh Ly đứng bên, nhướng mày, hỏi:"Sao...Nay ngươi hiền vậy?Không giết à?"Ngụy Vô đáp, nhẹ như gió:"Không phải hiền.Mà vì…Nó là tài sản của ta.Tài sản không hư... chỉ cần răn đe đúng lúc."Gió thổi.Đám máu đông khô trên nền đá kêu lách tách.Trên bầu trời, ánh chiều tà loang dần thành màu máu đậm.Ngụy Vô quay lưng.Thanh Ly theo sau.Thiểm Quang lặng lẽ bò sau họ.Còn Hữu Học – run rẩy quỳ trên đất,hai tay siết chặt,mắt đỏ ngầu,nhưng không dám hé nửa lời.lúc sau tại bên 1 bờ hồ Ngụy Vô lúc này đã thay y phục mới nhìn dáng vẻ lúc này nhìn hắn giống 1 thư sinh hơn bao giờ hết khác 1 trời 1 vực với dáng vẻ hắn đồ sát yêu thú hay là lúc tra khảo Hữu Học. nhìn hắn bây giờ không ai nghĩ hắn là Tôn Ngụy Vô kẻ mà đã đồ sát phân nửa lực lượng của Hắc Vụ Lâm .Thanh Ly cũng vừa bước ra như Nàng tiên tử hiện ra với mái tóc trắng như tuyết, buông lơi vài sợi mềm mại ôm lấy khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt nàng tựa như hồ thu trong vắt, long lanh ánh lên vẻ đẹp thoát tục, vừa dịu dàng lại vừa ẩn chứa sự kiên định lạ thường. Tà áo đen huyền bí với những đường thêu tinh xảo càng làm nổi bật làn da trắng ngần và khí chất cao quý, lạnh lùng mà vẫn quyến rũ. Khẽ đưa tay, ngón tay thon dài, trắng muốt nâng niu một quả anh đào đỏ mọng, dường như cả không gian xung quanh cũng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại vẻ đẹp khiến người ta ngẩn ngơ, xao xuyến của nàng.“Hữu Học đâu?”hắn hỏi Thiểm Quang“Bẩm....chủ thượng sau khi thay y phục tới giờ hắn đang ngồi bần thần bên hồ kia!Để tôi đi gọi hắn..”“không cần đâu.. để ta”Nói rồi hắn nhẹ nhàng bước tới bước nhẹ tới mức tới khi hắn đã ngồi kế bên Hữu Học“Hữu Học... có tâm sự gì sao?”hắn nhẹ giọng hỏi cố để không làm Hữu Học giựt mình“Tại sao ngươi chưa gớm tay khi kết liễu kẻ nào nhưng...dù có thấu tâm thuật....ta cũng không hiểu...hết lần này đến lần khác cho ta cơ hội...tha mạng cho ta hết lần này đến lần khác ?...”“Bởi vì ta thấy được ở ngươi... là loại người mà ta chưa từng gặp trước đây?”“Chưa từng gặp?”“Phải! Có lẽ ngươi không biết từ khi ta có ý thức thì mọi lúc ta ngủ Nhân Phương đều cho ta vào nhân tình thế thái địa của hắn mỗi năm ta đã sống 1 kiếp của 1 người khác nhau đến khi ta tròn 15 tuổi nó mới hết”“Nghĩa ..là...”“đúng vậy ta sống qua 1500 năm với 15 người, 15 kiếp qua 15 thế giới nhưng....ta không thấy đặt sắc bởi vì... ”“Bởi vì sao?...”“ta thấy vô số loại người trong thế thái nhưng... chỉ có 2 loại người lọt được vào mắt ta”“là 2 loại người nào vậy?”“Loại thứ nhất là loại có dã tâm. loại này gồm gần như tất cả những kẻ mà ngươi thường gặp loại này thường rất kiên cường dù cho phải đánh đổi tất cả những gì bọn hắn có cũng phải đạt được dã tâm của mình, loại này gần như tất cả chúng sinh đều thuộc loại này..”“vậy thì làm gì còn chỗ cho loại thứ 2”“ta cũng nghĩ vậy cho tới khi ta gặp loại thứ 2”“là...”“loại này là loại gì?”“khá khó mô tả ngươi mà hình dung loại này không cần thứ gì nhưng tự cho mình là đã có tất cả không có mục tiêu hay khát vọng chỉ cần sự vui vẻ bất chấp hậu quả 1 đời tìm kiếm sự đặc sắc tự nhận ta cũng thuộc loại này”“Người đúng thật là thú vị”“Vậy hứa với ta đi...1 lời hứa.1 lời thề mà dù cho có tốn bất cứ giá nào ngươi cũng phải thực hiện cho ta”“Được ta hứa sẽ không phản bội ngươi đâu”“Không!Không phải chuyện đó”“vậy là gì?”Hữu Học ngạc nhiên tới mức không tin được hỏi“Là nếu ta chết vì bất cứ lý do gì.Dù ngươi phản bội ta cũng được dù thì hãy thay ta cảm nhận hết đặc sắc mà ta chưa trải nghiệm được”“Sao ngươi không để kiếp sau”“Nhân Gian trầm luân tam thiên khổThành Tựu Đại Thánh tâm nan thấuTâm cầu mãn kiếp Khứ vô hồi”“Vậy thì ta càng không đáp ứng lời hứa này được...”“TẠI SAO!?”“Đây là ước muốn cũng là tâm nguyện của ngươi là nhìn thấy tất cả đặc sắc thế gian này đúng không?”“Đúng!”“Vậy thì đây cũng là đại đạo ngươi theo đuổi đúng không?”“Đúng vậy!”“Vậy chính đại đạo của mình mà ngươi cũng không dám đối diện sao!?” “Hả.....ta.....ta không có”hắn đáp khá ngập ngừng lộ ra 1 dáng vẻ chưa bao giờ có“Không đó chính là ngươi”“không thể nào...không thể nào” Ngụy Vô lùi lại một bước.Đôi mắt hắn—thứ đã nhìn xuyên qua ba nghìn thế thái,từng phủ nhận lòng người, chà đạp thiện niệm,giờ đây…mơ hồ run rẩy.Luồng khí đen mờ mịt dâng quanh thân,chầm chậm tỏa ra từ giữa ngực,như một bóng tối… từ chính lòng hắn rò rỉ ra ngoài.Đó không phải ma khí.Mà là…tâm ma.Là nghi ngờ.Là dao động.Là khoảnh khắc một kẻ tưởng như vô địchbỗng phát hiện…mình chưa từng thật sự hiểu chính mình.
“Chính đại đạo của mình… mà ngươi cũng không dám đối diện sao?”Câu hỏi ấy—nằm ngoài tất cả logic hắn từng học,từng trải,từng sống.Hắn luôn nghĩ bản thân là kẻ theo đuổi đặc sắc,đi giữa vạn đạo không cần mục tiêu, không cần kết quả.Nhưng giờ đây…khi Hữu Học chỉ ra rằng:"Đó cũng là một đại đạo.Mà ngươi lại sợ."
Ngụy Vô không đáp được.Bởi vì…hắn biết đó là sự thật.Một người đi giữa vạn kiếp,cười nhạo nhân sinh,chê tất cả đạo lý là vô nghĩa…Giờ lại đứng lặng,không thể thốt thành lời,trước một kẻ chưa từng giết ai.Bàn tay hắn siết chặt.Móng tay cắm vào da thịt, máu ứa ra—nhưng không đau bằng vết cắt nơi đạo tâm.“Ta... ta không có…”Câu nói bật ra yếu ớt.Không phải phủ nhận.Mà là… trốn tránh.Luồng khí đen quanh thân hắn không bùng nổ.Nó chỉ rỉ rả,lan ra từng chút,như một vết mực thấm vào giấy —không thể rút lại.Đôi mắt đỏ như máu khẽ run.Lần đầu tiên sau mười lăm kiếp,Ngụy Vô...trông không giống một người siêu việt.Mà giống…một kẻ lạc đường.Hữu Học nhìn Ngụy Vô — ánh mắt không còn hoang mang.Chỉ còn một nét rất lạ:
thấu hiểu, tôn kính, và… quyết liệt.Hắn chắp tay,giọng trầm nhưng kiên quyết:
“Ta sẽ không giết ngươi đâu…Mà ta sẽ phò tá ngươi……đến tận cùng đặc sắc mà ngươi tìm kiếm và khi ngươi thỏa mãn rồi…đừng ngần ngại nói với ta.Khi ấy, ta sẽ cho ngươi… một kết thúc thật xứng đáng.”ẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM———!!!Không gian nổ tung như bị xé toạc.Sấm gầm vang vọng trên cao.Tầng mây vỡ thành hàng trăm mảnh ánh sáng.Thiên địa chứng giám.Một lời thề… khắc sâu vào vận mệnh.Hữu Học tái mặt, lùi nửa bước,nói khẻ cho mình hắn nghe:“…Ơ ta nói chơi thôi mà…”Nhưng đã muộn rồi.Ngay khoảnh khắc đó,một luồng linh khí khổng lồ hút mạnh về phía Ngụy Vô.ẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMM———!!!Khí tức hắn bùng phát dữ dội.Khí huyết vận hành như sấm,đạo căn nở rộ,chân nguyên xoay chuyển như thiên hà cuốn độngLuyện Đạo Hậu Kỳ.Thân hình hắn cao lên sáu thước.Ánh mắt như gương, nhìn thấu linh hồn kẻ khác.Làn da mịn như ngọc đen, tỏa ra khí chất lạnh mà cuốn hút.Tóc hắn khẽ tung lên theo gió.Áo bào đen thêu kim văn tự động bay phần phật.Đứng đó, hắn như một chiến thần vừa mới sinh ra —khí chất vương giả,sức mạnh ngập tràn,tâm ma… tan như khói bụi.Ngụy Vô chậm rãi quay đầu.Giọng nói trầm mà ấm —lần đầu… mang theo một chút cảm động hiếm có:“Cảm ơn.Có lẽ ta…chưa từng nghĩ,sự tồn tại của ngươi… lại giúp ta bước ra khỏi vũng tối.”Hữu Học nuốt nước bọt:“Ờ… vinh hạnh quá ,Tôn Ca!”(Hắn không nói là “ta cũng suýt vỡ đạo tâm theo”)
Từ nơi xa…Thanh Ly mỉm cười nhàn nhạt,nhìn cảnh hai người đứng giữa thiên địa sấm vang.“Một lời thề…mà đến trời cũng động.”Sau khi thiên địa yên ắng trở lại,Ngụy Vô vươn vai, quay sang nhìn Hữu Học,đôi mắt bình thản… mà khó đoán.Rồi hắn khẽ búng tay.“Tạch.”Một đạo kim quang từ nhẫn trữ vật bay ra,rơi xuống trước mặt Hữu Học,là một ngọc giản đen ánh tím, khắc ba chữ lấp lánh như sấm độngTam Trạng Tâm Nhãn》Hữu Học trố mắt:“Đây… đây là thứ gì?”Ngụy Vô lười biếng đáp:“Công pháp của Nhân Phương để lại cho ta.Ta luyện không hợp.Ngươi lấy mà luyện, xem có vừa tay không.”“Là công pháp của tông chủ đại nhân sao?”“ừmm..”ẦMMMMMMMMMMMMMMM———!!!Ngay khoảnh khắc ngọc giản chạm tay Hữu Học,linh quang bùng nổ,một lực lượng khó tả xâm nhập vào não hải hắn,không đau, không loạn,chỉ có cảm giác,mắt hắn… đã thay đổi.Một luồng ý thức khác lẩm bẩm trong đầu:“Tầng một — Khai Tâm.Thấy được tư chất, tu vi, chỉ số, tâm niệm của vạn vật.”Hữu Học nhìn sang Thiểm Quang:『Tư chất: Ngạ Quỷ Thôn Phệ Thể』『Tu vi: Ngũ Chuyển Đỉnh Phong』
『Kỹ năng: Lực Bạo Thân Thể – Cốt Thôn Bộc Phát』
Rồi hắn liếc sang một đệ tử gần đó,câu nghĩ thầm của tên đó hiện ra luôn như chiếu slide:“Mẹ kiếp sao tên đó lại tỏa sáng như nhân vật chính thế?”
Hữu Học nghẹn họng:“…Ơ mình nhìn thấy suy nghĩ người ta rồi á?”Hắn thử liếc sang Ngụy Vô.Chỉ thấy mảng tối đen với dòng nhỏ:『Tâm trùng ấn – vô khả thấu thị』Hắn thở ra:“Đúng là tôn ca… méo ai đọc nổi ông hết.”Ngụy Vô nhếch mép:“Tốt rồi. Thưởng xứng đáng.Từ giờ, ngươi nhìn ai cũng chẳng thể bị lừa nữa.”Thanh Ly bên cạnh cười nhẹ,lẩm bẩm:“Tiện tay móc một cái… là thần công cấp Đại La…Làm người ta ghen tị thật.”Ngụy Vô liếc mắt nhìn Hữu Học đang tập trung cảm nhận công pháp.Một tay tiện thể lật nhẫn trữ vật,vứt ra hai viên đan dược đen nhánh như hắc thạch rơi trước mặt hắn.
“Phá Thể Đan.Tác dụng gấp ba nếu dùng khi vừa khai tâm.”Hữu Học vừa định nói gì đó,Ngụy Vô đã cắt lời:“Nuốt.”Không khí không có chỗ cho từ chối.Hữu Học nuốt một hơi hai viên đan.ẦMMMMMMMMMMMM———!!!Ngay lập tức,kinh mạch toàn thân như bị xé toạc.Cốt nhục bành trướng,nguyên thần gào rú.Linh khí điên cuồng đổ về,phá tan từng tầng phong ấn.Đan điền mở rộng.Tu vi phóng thẳng tới Luyện Đạo Trung Kỳ.Thân thể hắn cao lớn thêm nửa thước,cơ bắp không nở to thô kệch,mà săn chắc hài hòa như vẽ.Gương mặt vẫn mang nét thư sinh,nhưng đường xương gò má sắc hơn,mắt chuyển màu hoàng kim,màu của Tam Trạng Tâm Nhãn khi thăng tầng.Một luồng khí tức thần dị toát ra từ mắt hắn.Không còn chỉ là “nhìn” nữa.Mà là…Ảo thuật.Ảo cảnh.Gieo hình trong tâm người đối diện.Dòng thông tin hiện ra trong thức hải:
『Tầng 2 – Tạo Tượng』“Có thể gieo một hình ảnh – một cảm giác – một ý niệm vào tâm trí mục tiêu.”“Ảo thuật cấp tiểu thần thông.Chưa đủ để khống chế, nhưng đủ để làm dao động –mê hoặc – phân tán tâm thần.”Ngụy Vô nhướng mày nhẹ:“…Lên được tầng 2 rồi?”Hữu Học lau mồ hôi,nhưng ánh mắt hoàng kim rực như thần minh:“Được người khác tin tưởng…hình như cũng có chút cảm giác đặc sắc thật.”Hữu Học cau mày, tay siết nhẹ:“Tôn ca… đệ mới vừa đột phá,mà không hiểu sao lại cảm giác như có luồng gì đó thôi thúc trong người...
muốn tiếp tục tiến lên nữa…”
Ngụy Vô thoáng ngước mắt nhìn,khóe miệng hơi cong lên,không phải cười,mà là một dạng cảm nhận quen thuộc khi gặp thứ gì... bất thường.Hắn khẽ mở Trọng Luân Mục,nhìn sâu vào khí mạch Hữu Học một thoáng.Chỉ một giây,rồi khẽ “hừ” một tiếng, lạnh nhạt đáp:
“Ta hiểu rồi.”Thanh Ly và Thiểm Quang cùng quay sang.“Hiểu… gì cơ?”Ngụy Vô không đáp thẳng.Hắn bước tới gần, vỗ nhẹ lên vai Hữu Học, giọng trầm xuống:“Không phải ngươi sắp đột phá tiếp.Mà là... thể chất ngươi đang khởi động.”“Thể chất?” – Hữu Học giật mình.Ngụy Vô cười khẽ, nhưng mắt lạnh như sương:“Ngươi không có một.Mà có tới hai lục đạo thể.này trong khai khiếu đã nói rõ rồi chứ”Không gian lặng như bị bóp nghẹn.Thanh Ly biến sắc,Thiểm Quang trợn tròn mắt như muốn vỡ con ngươi:“Hai… hai cái?Đùa gì vậy!?”Ngụy Vô chậm rãi phất tay, như đang giảng một bài học... dành cho kẻ sẽ bị bóc lịch dài hạn:“Thiên Thần Phước Lành Thể – chỉ cần giúp người khác đột phá,thì bản thân sẽ được một phần mười lực lượng sinh ra từ quá trình đó.Nhân Đạo Chính Đạo Thể – mỗi lần đột phá,sẽ tích trữ một nửa lực lượng dao động đó,giúp ổn định cơ sở cho lần kế tiếp.”Thiểm Quang há hốc:“Thế… thế tức là hắn… chỉ cần giúp người khác đột phá, rồi đột phá lại là... vô tận à!?”Thanh Ly lùi nửa bước, ánh mắt không giấu nổi kinh ngạc:“Hai thể chất loại hình phước lành và chính đạo cùng xuất hiện…trong một người?Chuyện này... không từng được ghi lại…”Hữu Học cười gượng, mồ hôi rịn ra từng hạt:“Tôn ca...vậy đệ... là phúc tinh, hay là tai họa đây?”Ngụy Vô nhìn hắn một thoáng.Giọng nói không nhanh, không chậm:“Là gì không quan trọng.Quan trọng là...giờ ngươi là người của ta.”Hết ngày thứ 5 còn 17.000 thí sinhChết 31.000 ngườiSố người chết hôm nay 2.231 người-Hết-