Chương 11:mỡ dâng miệng mèo

Gốc cây cổ thụ bên bờ hồ,ánh nước phản chiếu ánh mắt sâu thẳm của Ngụy Vô.Hắn ngồi dựa lưng vào thân cây,tay cầm một nhánh cỏ,mắt nhìn ra xa nơi mặt hồ tĩnh lặng. Hữu Học ngồi cạnh, tay khoanh lại ôm gối,gò má còn đọng vài vết mồ hôi chưa khô sau khi đột phá. Giọng hắn nhẹ nhàng, mang theo nét cảm khái:"Tôn ca, nếu như lúc trước đệ không gặp người... giờ chắc đang là một kẻ vô danh chết rục trong rừng sâu rồi..."Ngụy Vô nhắm mắt, đáp hờ hững:"Nếu ngươi chết, ta cũng chẳng nhớ nổi. Chỉ có kẻ sống đủ đặc sắc mới đáng để ta ghi tâm."Hữu Học bật cười, không buồn cũng chẳng vui. Gió hồ thổi qua khiến lá cây xào xạc như tiếng cười ai vang vọng nơi xa. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy—ẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM———!!!Một áp lực khủng bố từ trên trời giáng xuống,xé toạc mảng lớn mây trời,kéo theo hai bóng yêu khí ngập trời, từ phía tây bắc rơi thẳng xuống như thiên thạch."Tôn ca!! Có địch!!" – Hữu Học bật người đứng dậy, mắt vàng rực sáng.Ngụy Vô vẫn ngồi, mắt mở hé, lẩm bẩm:“… Thì ra là các ngươi."Hai con yêu thú cửu chuyển còn lại,kẻ một thân khói tím lượn lờ, mang thân báo mà mắt như người,kẻ còn lại là một hình tượng voi quái dị, thân phủ đầy họa văn quỷ dị,bước ra giữa không trung, không nói không rằng, sát cơ thẳng mặt."Chúng ta không cần đàm phán." – Con với lạnh lùng nói."Giết hắn... thế giới sẽ nhẹ bớt một tầng áp lực."Ngụy Vô bật dậy, lười biếng phủi áo:"Muốn đánh... thì đánh.""Kiến Vương — Triệu hồi mẫu hậu ngươi."ẦMMMMMMMMMMMMM———!!!Một vùng đất phía sau rung chuyển. Kiến Mẫu với khí tức khổng lồ như lò luyện hồn xuất hiện, gầm nhẹ một tiếng. Cùng lúc đó, từ xa—Thanh Ly hạ mình từ giữa trời xuống,tay đã triệu ra Linh Trận Pháp Ấn, ánh trắng lấp lánh:"Một địch một — không cần chèn ép. Các hạ muốn chiến, vậy thì mời."Ngụy Vô nhìn về phía Mạn Đà Yêu Tượng rồi nói lạnh:"Giữ nó lại. Ta sẽ dùng cái xác nó để bón cho cánh rừng phía sau."Khung cảnh nơi đây vặn vẹo,như một mê cung vô hình nơi thời gian không còn tuyến tính,mỗi bước đi là một đoạn hồi ức đau đớn bị xé toạc. Thôn Linh Huyễn Miêu hiện thân trong ảo cảnh,toàn thân như bóng mờ đen lẫn tro bụi,âm thanh giọng nó vang trong tâm thức Hữu Học:"Ngươi nghĩ mình đã đủ thông minh?Đây là thế giới của ta. Trong này... ta là đạo, là trời, là... kết thúc của ngươi."Không gian méo mó rung động từng đợt,

ánh sáng mờ ảo như bị nuốt trọn.

Thôn Linh Huyễn Miêu, thân mang đầy vết thương,vẫn nở nụ cười nhếch mép khiếp người.“Đã vào rồi thì... đừng mong ra nữa.”Bầu trời nứt toạc.Mặt đất tan chảy như sáp.Nó ngửa mặt gầm vang—“Tâm Tưởng Tịnh Huyễn Vực — Khai!!!”Ngay lập tức, lãnh địa bành trướng,hóa thành một vùng hỗn độn trắng xám không phương hướng.Âm thanh của trẻ con khóc, người già than, tiếng thét trước khi chết,hòa lẫn trong gió rít.Không gian như một địa ngục trí nhớ,mỗi bước chân đều kích hoạt một hồi ức đau thương bất kỳ.Hữu Học đứng giữa hư không, mắt run,

tim đập hỗn loạn.Hắn bị kéo vào ký ức khi bị phản bội, bị đánh đập,bị nhục mạ là vô dụng, là đồ thừa…

“Không… không được… phải tỉnh…”Nhưng từng ảo ảnh gào lên ép sát,khiến hắn gần như muốn tự xé toạc tâm trí mà chạy trốn.Tiếng cười con mèo vang vọng khắp nơi:“Ta đã dùng lãnh vực này bóp chết gần trăm thiên tài,ngươi cũng sẽ chẳng ngoại lệ.”Nhưng...Giữa lúc mọi thứ như muốn vỡ tan —đôi mắt của Hữu Học bừng hoàng kim rực sáng.『Kích hoạt: Tam Trạng Tâm Nhãn – Tầng Hai』『Huyền Tưởng Chi Cốt phản chiếu không gian.』Trong một nhịp thở…ảo cảnh ngưng lại.“…Đây là nơi điều khiển tâm trí kẻ khác…nhưng ta… cũng điều khiển được chính mình.”Hắn mở mắt.Không hoảng loạn nữa.Ánh nhìn chuyển sang lạnh băng.“Lãnh địa ngươi…vô tình lại trùng với sở trường của ta.”ẦMMMMMMMM———!!!Cảnh vật vỡ tung như gương vỡ,rồi tái lập —nhưng lần này do Hữu Học kiểm soát.Ảo cảnh đảo chiều.Tất cả những kẻ từng bị mèo tra tấn.Linh hồn vỡ nát.Đạo tâm sụp đổ.Gào khóc trong hư vô…TẤT CẢ HIỆN VỀ.

Và xoay người nhìn về phía nó.

“Ngươi là thủ phạm.Chịu thử lại những gì mình từng gieo đi.”Thôn Linh Huyễn Miêu gào rú, lùi từng bước, móng vuốt cào điên loạn:“Dừng lại! Dừng lại!! ĐỪNG!!!”Hữu Học không ra đòn.Chỉ đứng nhìn.“Giết ngươi quá sớm… phí lắm.Ta muốn ngươi… hiểu thế nào là ‘phản cảnh’.Không phải ta đang ở lãnh địa của ngươi…mà chính ngươi đang lạc vào ảo trận của ta.”Cảnh vật trầm xuống.Ngụy Vô vứt cái xác Mạn Đà Yêu Tượng xuống đất,ánh mắt thờ ơ liếc qua Thôn Linh Huyễn Miêu,đang bị khóa trong kết giới của Hữu Học.Con mèo nằm rạp, khóc lóc van vỉ:“Tha cho ta... ta làm gì cũng được!Ta có thể làm nô, làm vật cưỡi, làm ấm...”“Câm.” – Ngụy Vô buông ra một chữ,không cần sát khí, chỉ lạnh đến tận hồn.Con mèo run rẩy, ngẩng đầu nhìn Thanh Ly phía sau Ngụy Vô.

Mắt nó lóe ánh độc:

“Tại sao ả thì được ở bên ngươi!?

Nàng có gì hơn ta!?

Nàng sắp chết rồi đúng không?”

“Ngươi còn giữ nó làm gì?” – Nó cười khùng khục.“Cho ta thay thế đi! Ta còn biết cách làm ngươi vui hơn nó!”“thôi đi mỹ nhân đó ngươi so với Thanh tỷ đúng là khó nói mà haha”Thôn Linh Huyễn Miêu mặt mày tím tái,vừa nhục vừa cay,vừa uất vừa hận.Một tiếng gầm thảm thiết bật ra từ cổ họng nó.Trong cơn cuồng nộ tuyệt vọng,

nó thi triển đòn cuối cùng:

“Cực Phiên – Khơi Khảm Tâm!”

ẦMMMM—!!!Không khí vỡ ra một nhịp.Thanh Ly khựng lại, tay đang siết thành đấm,run nhẹ một chút.Đôi mắt đỏ của nàng mở to trong thoáng chốc,rồi vụt đóng lại.Nét mặt bỗng như tan rã,một vết thương rất cũ, đã bị khóa chặt từ lâu,giờ… bị lật tung ra.Một hình ảnh vụt lóe qua trong tâm trí nàng —một ngày xưa,có một người… đã từng nói câu tương tự.“Không thể nào…” – nàng thì thào.Thôn Linh Huyễn Miêu thấy thế như phát cuồng:“Đúng rồi đúng rồi!Vẻ mặt đó! Sự sụp đổ đó! Ta thấy hết!Còn gì đau đớn hơn việc bị thay thế, đúng không?Thanh Ly của ngươi sắp chết rồi…Chẳng lẽ...không thể để ta...thay thế nàng sao?"Ngụy Vô lúc đó mới nhìn Thanh Ly.Nàng không nói.Chỉ cắn môi,tay siết áo đến bật máu.Đôi mắt như muốn gào nhưng không bật được tiếng.Ngụy Vô thu lại tầm nhìn.Đứng yên đúng một nhịp thở.Rồi lạnh nhạt hỏi:“Vậy là ngươi muốn chết.”『Trọng Luân Mục – Vô Hạn Tưởng Luân』Một nhãn luân đỏ đậm xoáy mở ra nơi trán trái hắn,tạo nên một lối vào vô hạn cảnh tượng lặp,nơi thời gian không còn ý nghĩa,nơi tâm thức bị chẻ vụn thành từng mảnh rồi bị nghiền lại. Thôn Linh Huyễn Miêu chưa kịp phản ứng—bị hút thẳng vào.Trong đó,nó thấy mình bị phản bội.Bị cô lập.Bị ruồng bỏ.Bị thay thế.Bị thiêu sống.Bị hiến tế.Lặp đi lặp lại — hai triệu lần mỗi giây.Cảm xúc thật. Cảm giác thật. Đau đớn thật.Chỉ một phút ngoài đời—nó đã chết đi sống lại hơn 100 triệu lần.ẦM.Cảnh giới tan.Một cục da thịt đen cháy rơi xuống.Không tiếng. Không thét. Không cả khí tức.Ngụy Vô xoay người, lẩm bẩm:“Nó tự chọn cái chết mà người ta không bao giờ chạm vào.”Thanh Ly cúi đầu.Hữu Học bước tới, nhìn cái xác kia, rùng mình.Thiểm Quang thở dài, lầm bầm:“Đã bảo… đừng chọc Tôn ca.”Trời bỗng đổ mưa, như trút.Từng giọt nước lạnh cắt, xối qua vai áo, qua tóc, qua lòng người.Ngụy Vô ngồi tựa dưới mái đá, lặng nhìn thân ảnh trắng mờ giữa màn mưa.Thanh Ly đứng yên, không dù, không tránh, như muốn mặc cho mưa xối lên thân.Ngụy Vô chậm rãi cất tiếng, giọng rất nhẹ, như sợ làm vỡ đi điều gì đó:"Thanh Ly... có tâm sự gì hả?"Thanh Ly không quay đầu, chỉ một thoáng sau, giọng nàng khẽ vang lên trong tiếng mưa:“Ta từng có một người tỷ tỷ…Tên là Hồ Bạch Mộng, là chị cùng cha khác mẹ với ta.Tỷ ấy... là người duy nhất trong gia tộc từng nắm tay ta mà không có ánh mắt thương hại.”Mưa nặng hạt thêm, hòa vào giọng nàng.“Tỷ là con trưởng, thuộc huyết mạch thuần chủng cao nhất nên được mang họ Hồ.

Còn ta… là con của thiếp thất, phải mang họ mẹ.Từ nhỏ, đã không có tư cách ngẩng đầu nhìn thẳng ai.Tới ngày khai khiếu đại điển, tỷ ấy trở thành truyền kỳ.Thượng linh căn vạn thiên, linh hải sâu như biển, không khiếm khuyết.Thể chất là Thiên Yêu Chi Thể — đỉnh cao trong yêu tộc.Trong người còn có cửu vĩ nội đan, là hy vọng vực dậy cả một huyết hệ…Nên tỷ cũng trở thành mục tiêu đoạt đoạt đoạt —từ nội tộc tới ngoại tộc, ai cũng muốn cướp lấy.”

Ngụy Vô hơi siết nắm tay, nhưng vẫn không chen lời.Chỉ có Thanh Ly, tiếp tục kể, giọng ngày một trầm:“Tỷ vẫn vượt qua tất cả…cho đến một ngày—Chính phụ thân ta, cũng là phụ thân tỷ ấy...lấy mạng ta ra để ép tỷ trao tư chất.Tỷ ấy... đã đồng ý.Ngày nghi lễ bắt đầu, tỷ ấy đột nhiên đánh vỡ vòng vây,mang ta chạy đi.Cho ta toàn bộ tu vi, huyết mạch,và trộm cả một phần bảo khố của gia tộc.”Thanh Ly hơi nghẹn.“Rồi… tỷ ấy ở lại,chết như một kẻ bình thường — không phép, không chống.”Nàng quay lại, ánh mắt đỏ nhẹ:“Còn ta… bị Nhân Phương – Tông chủ của Ảnh Tông –bắt về Hắc Vụ Lâm…Giam giữ tại đây… đến tận hôm nay.”Mưa vẫn rơi.Gió thoảng qua tóc nàng, vương lại giọt nước lạnh buốt.Ngụy Vô không nói gì thêm.Hắn chỉ lặng lẽ bước đến gần,và — không một lời —vòng tay ôm nàng vào lòng.Mưa vẫn xối xuống như đổ thẳng từ trời cao,nhưng trong khoảnh khắc ấy — Ngụy Vô chỉ thấy đôi vai trước mắt run lên nhè nhẹ.Không nói gì thêm.Hắn chỉ chậm rãi giơ tay ra,vòng tay dịu dàng mà rắn chắc ôm lấy nàng.Rồi nhẹ nhàng...ấn đầu nàng tựa vào ngực mình.Giọng hắn, lần đầu trầm đến lạ:"Không sao đâu…Chuyện đã qua rồi…Tỷ ấy không muốn thấy người nàng ấy hy vọng…dằn vặt hay đau buồn…vì quyết định mà nàng ấy đã chọn."Thanh Ly không trả lời.Nàng chỉ đứng yên như thế trong vòng tay hắn.Nước mưa hoà với nước mắt,chảy lặng lẽ trên má.Một lát sau...

Giọng nàng cất lên — rất khẽ,không còn trong trẻo như mọi khi,mà như tiếng thở dài của một người lạc lối tìm được chốn dựa:

"Ôm con gái người ta chặt vậy… thì… phải cưới đó."Câu nói ấy...chẳng rõ là thật hay đùa.Chỉ biết rằng... sau đó,nàng dúi mặt vào ngực hắn mà khóc òa.Không còn sự thanh nhã của một cửu chuyển đại yêu.Không còn uy nghi khí chất tiên linh.Chỉ còn một cô gái…vừa mất đi người quan trọng nhất,

vừa được một người lặng thầm dang tay đón lấy.Ở đằng xa dưới tán cây—Hữu Học và Thiểm Quang nấp sau một gốc cây mục,khẽ rướn cổ ra nhìn trộm.Thiểm Quang thì thầm:

"Ấy cha, thế này thì…phải đặt cược thôi!"Hữu Học gật đầu cái rụp:"Đẩy thuyền mạnh vào!Không cưới là không được đâu!"Gió lùa qua,mang theo tiếng cười nho nhỏ,bị hòa tan trong màn mưa lạnhMưa đã tạnh, chỉ còn từng giọt lách tách rơi từ vòm lá.Thanh Ly vẫn nằm trong vòng tay Ngụy Vô, khuôn mặt ướt đẫm, ánh lệ chưa kịp khô.Giọng nàng khi nãy còn run rẩy, nhưng giờ đã lặng hẳn.Ngụy Vô cúi đầu nhìn — nàng đã ngất.Một cơn xúc cảm quá sâu khiến cơ thể không chịu nổi nữa.Tựa như linh hồn được phép yếu mềm một khắc rồi liền buông xuôi, tìm chút bình yên.Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạch như tuyết dính nước,ôm nàng thêm một cái, rồi từ từ đặt xuống phiến đá bằng phẳng ven hồ.

Tay áo phủ hờ lên vai nàng, như thay cho chăn mỏng.

“Hữu Học.”“Dạ?”“Chăm sóc cho cô ấy.”Hữu Học bước lên một bước, ánh mắt nghiêm lại, gật đầu không nói.Thì đúng lúc đó —một tiếng long ngâm như xé trời, vọng khắp Hắc Vụ Lâm.ẦMMMMMMMM—!!!Tầng mây phía xa bị xé tung, một thân ảnh khổng lồ đâm thẳng từ trời xuống.Long ảnh lam bạc chấn động thiên địa, vảy rồng tỏa ánh lạnh, ánh mắt ngạo nghễ.Thanh Thương Long — một trong Tứ Đại Cửu Chuyển, huyết mạch của Long Vương Bang.Gào lên giữa không trung:“Mỹ nhân đó… để lại cho bổn long!Còn kẻ đang ôm nàng? Tự cút hay để ta nghiền nát!?”Thiểm Quang từ xa ngoác miệng chửi:“Rồi xong! Tới số thật!”Hữu Học cũng trợn mắt:Trần Hữu Học thì há hốc miệng,chửi lớn như bị điên:"CÁI THẰNG ĐẦN!ngươi phá hỏng cảnh ôn nhu của Tôn ca!ngươi chắc chắn tìm chết rồi!!!"Ngụy Vô không nói một lời.Hắn chỉ lặng lẽ xoay người,bước ra khỏi bóng cây, đứng dưới ánh sáng mờ sau mưa.Áo choàng dính nước, tóc xõa ra sau lưng, khí tức vẫn thu liễm.Nhưng chỉ một nhịp thở sau—ẦMMMMMMMMMMMMMMMMM——!!!Toàn bộ không gian trong bán kính mười dặm như nổ tung dưới áp lực vô hình.Cỏ rạp. Đá nứt. Hồ nước ngược dòng.Không gian trở nên nặng nề như bị ép dưới ngàn lớp tinh không.Khí thế của Đại La Kim Tiên — bộc phát!Ngụy Vô vẫn không rút vũ khí.Chỉ đứng đó,tay buông lỏng, mắt hững hờ — nhưng từng tia sát ý lan ra, như đao găm từng lớp vào long thể đối diện.“Thanh Thương Long.” – giọng hắn vang lên, trầm thấp nhưng xuyên thấu như sấm giữa trời quang.“Được lắm. Tới đúng lúc ta còn chưa tan giận.”Bước chân của hắn—không nhanh, không chậm,giống như tử thần chậm rãi băng qua cánh đồng chết.Bàn tay hắn nắm chặt,ngón tay phun ra trùng văn đen tím,tựa như từng nhát roi linh hồn chuẩn bị bứt nát mọi thứ.Thiểm Quang bên kia suýt khóc:"Xong đời nó rồi…"Hữu Học nuốt nước bọt cái ực,trán đổ mồ hôi:"Chịu…Tôn ca mà nổi khùng thì...Rồng cũng chỉ là bữa sáng thôi…"ẦMMMMMMMMMMMMMMMM———!!!Một quyền.Đơn giản.Tàn bạo.Ngụy Vô lao thẳng vào Thanh Thương Long.Không dùng linh thuật.Không gọi pháp lực.Chỉ là quyền, cước, đầu gối, cùi chỏ —thứ bạo lực thuần túy và tuyệt đối.ẦMMMMM—ẦMMMM—ẦMMMMMMM——!!!Mỗi cú đánh.Là một tiếng rạn nứt vang dội.Là một mảng vảy bạc nát vụn bay tung trời.Thanh Thương Long rống lên thảm thiết,long thể khổng lồ run rẩy,móng vuốt cào loạn vào không khí,nhưng bị Ngụy Vô ép xuống như dẫm chết một con sâu.Chỉ sau năm mươi hơi thở—Cả thân hình vĩ đại của Thanh Thương Long

đã bị đập cho bẹp dúm thành một đống máu thịt.Rốt cuộc—nó không chịu nổi nữa.

ẦMMMMMMMM—!!!Ánh sáng long khí bùng lên,Thanh Thương Long vội vã hóa thành nhân dạng —một thiếu niên áo bào bạc,mặt mũi bầm dập,máu me be bét,một chân gãy lệch hẳn ra ngoài.Thiếu niên run rẩy quỳ xuống,hai tay run run móc ra một viên ngọc long sáng như mặt trăng nhỏ,cùng mấy món thần vật đẫm khí long tộc."Đại nhân tha mạng!Bảo vật này… xin dâng hết…Chỉ xin tha cho tiểu nhân một con đường sống!"Ngụy Vô cúi nhìn.Không nói.Không động.Chỉ đưa tay —vơ hết toàn bộ bảo vật vào tay áo,giống như kẻ nhặt đồ không chút quan tâm.Thiếu niên thở phào.Nhưng ngay khoảnh khắc ấy—ẦMMMMMMMMMMMMMMM———!!!Một cước khủng bố đạp thẳng vào ngực hắn!

ẦMMMM——!!!

Thanh Thương Long bay văng xa hơn trăm trượng,lăn lộn dưới đất như một con chó chết,máu trào ra từ miệng thành từng vòi.Hữu Học và Thiểm Quang đứng xa hóng,mắt tròn mắt dẹt.Thiểm Quang lạnh nhạt phun thần thức:"Giết luôn.Giết cả họ nhà nó.Moi sạch bảo vật khỏi bang Long Vương cho lẹ."Hữu Học lấm lét nuốt nước bọt:"Ờ... thật ra cũng hợp lý á..."Thanh Thương Long nằm đó,mặt cắt không còn hột máu.Nó biết —với thủ đoạn của Ngụy Vô,diệt sạch Long Vương Bang…không phải chuyện không thể.Nhưng...Ngụy Vô chỉ lạnh nhạt phẩy áo,giọng thản nhiên như quyết định sinh tử cả một chủng tộc:"Tạm tha mạng.Vật phẩm ngươi dâng — xứng đáng.Hơn nữa…Ta còn cần một Long Vương sống, để dọn đường cho tương lai."Thanh Thương Long run bắn người,gập đầu sát đất,không dám hé nửa lời phản kháng.ẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM———!!!Ngụy Vô quay người,bỏ lại sau lưng một dãy đất cháy sém,một long tộc thái tử bị đập gần chết,và một tương lai đẫm máu mà không ai biết hắn đang bày mưu tính toán những gì.ẦMMMMMMMMMMMM——!!!Một bóng người quằn quại lê lết dưới ánh hoàng hôn đỏ máu.Ngao Thương.Thái tử Long Vương Bang.Kẻ từng kiêu ngạo vung tay há miệng,dọa nạt khắp Hắc Vụ Lâm.Giờ phút này,hắn kéo lê một thân xác nát bấy,xương sườn gãy gần hết,mặt mũi bầm dập,long khí suy yếu đến thảm thương.Vừa lết tới cửa Long Vương Bang,đám thủ vệ còn chưa kịp nhận ra,

thì từ bên trong,Long Vương – phụ thân hắn – Ngao Uyên,đã lao ra,sắc mặt biến dạng:

"Thương nhi!!"Ông ta vội vã ôm lấy Ngao Thương,móc ra một viên đan dược thượng phẩm kim quang lóng lánh,ép vào miệng hắn:"Mau nuốt!Cấp cứu gân cốt!"Ngao Thương thều thào nuốt vào,xương cốt kêu rắc rắc,máu trong huyết quản trào ngược dữ dội.Hắn vừa đỡ hơn một chút,thì một tên thám tử (chuyên gia thám thính tin tức bên ngoài) vội vã chạy tới,mặt trắng bệch như xác chết:"Bẩm... bẩm Long Vương!Chuyện... chuyện thái tử bị đánh, đã rõ rồi ạ!"Ngao Uyên gầm lên:"Nói!"Tên báo tử nuốt nước bọt cái ực,run giọng:"Là... là một nhân loại trẻ tuổi...Tu vi...Tu vi...tầm Đại La Kim Tiên đỉnh phong..."ẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMM———!!!Không khí như nổ tung.Ngao Uyên chết lặng tại chỗ,cái tay đang vỗ lưng con mình cứng đờ.Tên báo tử còn chưa dừng:"Thực lực thực chiến...Ít nhất cũng là Đại La Kim Tiên đỉnh...Không dưới Thánh giả...Mà... thái tử nhà ta còn... còn…Chọc người ta trước!Dám lao vào cắt đứt việc riêng tư của người ta...!"ẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM———!!!Ngao Uyên lập tức quay lại,một tay tát bốp vào gáy Ngao Thương cái rõ to."NGƯƠI MUỐN CHẾT ĐỪNG KÉO CẢ HỌ THEO!!!"

"Cả họ nhà ta chỉ có tới Thái Ất đỉnh phong,MÀ NGƯƠI ĐI CHỌC VÀO ĐẠI LA KIM TIÊN ĐỈNH PHONG?!"

"Bốp—!!!" (thêm cái tát)"Một cái rắm của người ta cũng thổi bay ngươi ba kiếp đầu thai,NGƯƠI CÒN DÁM GÂY SỰ?!""Bốp—!!!" (lại thêm một cái)"Không bị giết tại chỗ đã là tổ tiên ngươi phù hộ!!"Ngao Thương ôm đầu, nước mắt nước mũi tèm lem:"Cha ơi... con sai rồi...!!"Ngao Uyên trợn trắng mắt,suýt nữa tức thổ huyết tại chỗ.Hít sâu.Nén giận.Cuối cùng,ông nghiến răng ken két:"Mang hết bảo vật Long Khố ra đây!Ta đích thân đi bái phỏng…!Cầu xin đại nhân đó tha mạng cho cả họ!"ẦMMMMMMMMMMMMMMM——!!!Cả Long Vương Bang chấn động.Bảo khố bị khiêng ra, chất đầy xe lớn.Từ thần binh, đan dược, ngọc phù, long tinh, long cốt, long đan...đều không tiếc thứ gì.

-Hết-