Chương 12 : Uẩn Khúc

Trong hậu viện mà Ngụy Vô dựng lên tại nơi sâu nhất nơi Hắc Vụ Lâm,trận mưa đã tạnh, gió lạnh còn vương trên mái lá. Thanh Ly nằm yên trong mảnh trướng gỗ, mái tóc trắng khẽ rủ, ánh mi công như gợn nước. Ngụy Vô đang ngồi kế bên, đặt tay lên mạch môn của nàng, khí tức điều hòa,dùng chân nguyên nhẹ nhàng trấn ổn linh hồn nàng đang rối loạn sau khi tâm hải bạo động. Bên ngoài yên lặng... cho đến khi—ẦMMMMMMMMM—!!!Bầu trời phía bắc đột nhiên xuất hiện tầng mây xoáy,năm đạo khí long ầm ầm áp xuống đỉnh núi, đất trời như biến sắc. Năm con rồng lượn trên không trung, khí tức ngút trời. Trong đó bốn con là Thái Ất Kim Tiên, thân dài như vân hà,và một rồng lam bạc nhỏ hơn, chính là Ngao Thương.Chúng không dám vào sâu, chỉ dừng tại mép hậu viện,nhưng mấy dặm linh khí đã ngưng kết như sương đặc, khiến mấy đệ tử ngoại môn ngã sấp mặt vì nghẹt thở. Một lão rồng râu bạc khom người, cao giọng nói:"Bọn ta là tộc trưởng các chi của Long Vương Bang,đưa theo tiểu nhi Ngao Thương,cùng một ít lễ vật chuộc lỗi... Chỉ mong Ngụy đại nhân rộng lượng, dung thứ cho kẻ dại."Ngụy Vô bước ra khỏi tịnh phòng. Áo đen còn vương hơi sương, dáng người cao gầy nhưng sát khí trầm lặng như vực sâu. Ánh mắt hắn nhìn lướt qua cả năm, không một tia dao động."Các vị tìm nhầm người rồi. Ta họ Tôn, không phải họ Ngụy."Bốn long vương lập tức lúng túng, nét mặt trật nhịp. Ngao Thương thì quỳ gối, hai tay nâng bảo vật, không dám ngẩng đầu. Trên mặt đất là Vạn Long Giáp – chiến giáp thừa kế của Long Vương nhất tộc, có thể kháng lại một kích toàn lực của Thái Ất đỉnh phong. Long Sát Đao – bình khí cổ long, hình dáng tựa trường đao, khí sát lẫm liệt. Hàng vạn linh thạch tinh nguyên, nội đan yêu thú, dược thảo cổ xưa ướp trong băng ngọc...Ngụy Vô không buông một lời,chỉ phất tay áo:"Hữu Học, Thiểm Quang, ra nhận."Hai người lập tức xuất hiện. Thiểm Quang như trúng số, ôm ngay Vạn Long Giáp,Hữu Học thì nhấc Long Sát Đao thử vũng một cái — khí cơ phát ra khiến đá sau lưng nứt vỡ từng đường. Một vị long vương định tranh thủ mở lời:"Tôn đại nhân... nếu người thấy cần hộ pháp bên cạnh, tiểu tử nhà ta..."Ngụy Vô khẽ nâng tay. Không linh đạo động. Một cái ánh mắt đủ khiến đối phương nghẹn lại giữa câu."Ta có điều cần hỏi. Tên Ngao Thương kia. Ngươi thân là cửu chuyển đại yêu,lại dám giữa thanh thiên bạch nhật,trước mắt ta, sinh lòng vọng tưởng đối với người của ta... Ngươi nghĩ bản thân sống lâu quá rồi sao?"Ngao Thương đập đầu, răng vỡ lách tách."Là tiểu sinh ngu dại,mắt mù tâm mê,chỉ cầu đại nhân lấy oai trời mà tha thứ..."Một vị long vương râu đỏ vội chen vào:"Tôn đại nhân! Nghịch tử ngu ngốc này,nếu cần, chúng ta có thể... tự tay phế bỏ huyết mạch nó!"Thiểm Quang bên cạnh huýt sáo:“Không cần đâu, diệt nó thì ta tiếc bảo vật trong người nó thôi.Một lần nuôi ta còn sắp phá sản, Tôn ca mà thu thêm mấy tên long tộc thì… chịu không nổi.”Ngụy Vô liếc nhìn Thiểm Quang, nhàn nhạt nói:“Nó là Ngạ Quỷ Thôn Phệ Thể.Một bữa ăn của nó đủ tiêu 1 vạn linh thạch thượng phẩm.Chưa kể còn ăn đêm.”Bốn long vương đồng loạt biến sắc.Một vị vội xua tay lia lịa:“Không! Không dám quấy rầy nữa! Chỉ là… tấm lòng kính trọng… tấm lòng thôi…”Ngụy Vô quay lưng:“Ta không cần đệ tử. Không cần hộ pháp. Không cần vuốt đuôi.Ta chỉ cần… đừng ai chạm vào người của ta lần thứ hai.”Trời phía sau vang lên tiếng long ngâm tán loạn,năm con rồng bay ngược về hương bắc,trên lưng rơi lại mấy túi linh thạch, tựa như tiền phí viếng tội lỗi.Lễ vật đã dâng.Bốn long vương dù mặt vẫn cười mà trong lòng toát mồ hôi như tắm,lặng lẽ kéo Ngao Thương lết đi phía sau hậu viện,nhưng trước khi rời khỏi, một người trong số họ còn quay lại, cúi đầu nói:“Tôn đại nhân, chúng ta có đưa đến một vị Long Y…là Ngao Hoa, tinh thông cả huyết mạch yêu thể và mạch lý nhân tộc.Muốn xin phép được vào xem xét thương thế của vị cô nương trong điện.”Ngụy Vô đứng bên hành lang,gật đầu nhè nhẹ, không nói.Chẳng bao lâu, một bóng nữ y rồng xuất hiện — áo dài trắng viền lam, mắt mảnh như vẩy rồng, tay cầm Huyết Ấn Châm — là vật chỉ truyền cho Y Vương long tộc.Ngao Hoa hành lễ rồi bước vào tịnh phòng, ngồi xuống bên giường Thanh Ly.Lòng bàn tay nàng rực sáng, truyền nguyên lực dò xét.Chỉ một lúc sau, nàng khẽ cau mày.Rồi — ngẩng đầu nhìn sang Ngụy Vô, nói nhỏ, nhưng ánh mắt có vẻ ngại ngùng:“Thương thế... về cơ bản đã ổn.Tu vi nàng ấy — đáng lẽ có thể đột phá từ lâu, vượt khỏi Hợp Chuyển,tối thiểu đã vào Vũ Hóa cảnh sơ kỳ…Nhưng... nàng ta bị tâm ma chấp niệm kéo giữ lại,liên quan tới một nhân vật tên gọi Hồ Bạch Mộng – hình như là tỷ tỷ…Sự tự trách… hối hận… đã khiến mạch đạo lạc lõng,tâm cảnh trì trệ… suýt nữa tổn thương nguyên hồn...”Ngụy Vô vẫn đứng yên bên cửa sổ, tay đặt sau lưng.Ánh mắt nhìn xuống hồ nước trước sân — một cọng lông mày cũng không nhúc nhích.Ngao Hoa nhìn sang hắn, định nói thêm… rồi bất chợt… đỏ mặt.“Nhưng… hôm nay tâm cảnh có vẻ đã lỏng ra một đoạn rồi…Chắc là… do… đang… yêu...”Giọng nàng nhỏ dần.Một tia gió nhẹ lướt qua —mang theo tiếng cười khẽ không biết từ đâu vọng lại.Ngụy Vô vẫn không nói.Chỉ nghiêng đầu một chút, hờ hững hỏi lại:“Ngoài tâm bệnh?”Ngao Hoa vội chấn chỉnh thần sắc:“Ngoài tâm bệnh thì không có gì đáng ngại.Thể chất ổn định, huyết mạch không lệch, linh hải sâu tới ba tầng.Chỉ cần… vượt qua tâm cảnh này… đột phá là điều hiển nhiên.”Hữu Học đứng bên ngoài, chắp tay mỉm cười:“Vậy để tại hạ đưa long y cô nương ra.”Ngao Hoa gật đầu, cúi người chào Ngụy Vô:“Vậy… xin cáo từ.”Nàng vừa bước ra ngoài vừa khẽ liếc về phía Thanh Ly — ánh mắt phức tạp như tiếc, như hiểu, như… ghen.Trong phòng còn lại Ngụy Vô.Hắn tiến tới bên Thanh Ly, vuốt lại tóc nàng. Không nói gì.Trong tịnh viện sau hậu viện,Ngụy Vô rót cho Ngao Uyên một chén linh trà thanh hương.Trời Hắc Vụ Lâm râm mát, gió khẽ lay cành trúc,nơi này là yên bình hiếm có giữa một vùng đầy sát khí.Ngao Thiên nâng chén, mắt nhìn xuống mặt nước, giọng trầm:“Tôn thiếu hiệp… biết không, nếu không vì cái tên Hồ Cổ kia,e là long tộc ta chưa đến nỗi mang lễ mà tới tận đây…”Ngụy Vô liếc nhẹ qua.“Hồ Cổ?”“Phải.” – Ngao Uyên khẽ gật,

“Tộc trưởng hiện tại của Hồ tộc – một trong tứ đại cự thú thượng cổ.Tu vi: Đại La Kim Tiên đỉnh phong,tâm cơ lại sâu như biển.Lão ta từng một mình…ép ba tông môn tam phẩm và một tiểu vương triều rút khỏi Nam Vực,chỉ bằng một câu nói.Trong tộc lại có chín trưởng lão, kẻ yếu nhất cũng là Đại La ngũ trọng…Trong đó có một tên chuyên dùng độc –trong ba mươi năm đã giết hơn ngàn cường giả, không ai tránh được.”

Ngụy Vô chậm rãi gõ ngón tay lên bàn đá.“Lạ thật.Long tộc các vị – danh xưng cao quý trời sinh.Hồ tộc chỉ là một chi yêu tộc.Tại sao lại không thể áp đảo bọn chúng?”Ngao Uyên khựng lại.Hắn định trả lời, nhưng lại phẩy tay ra hiệu cho người đứng sau.Ngao Thương từ xa bước tới.Tuy thân mang thương tích, nhưng lễ nghĩa không thiếu.Hắn khẽ cúi đầu:“Thưa Tôn đại nhân,cho phép vãn bối thay phụ thân trả lời.”Ngụy Vô gật đầu nhẹ.Ngao Thương siết chặt tay, giọng chậm rãi:“Long tộc… vốn được chia thành bốn huyết hệ.Cao nhất là Xích Long, họ Chúc, trực hệ Hỏa Thần Hồng Hoang.Truyền thuyết nói, Chúc Dung còn từng làm thiên đế một thuở.Kế đó là Kim Long, họ Hoàng, nắm giữ thiên khí, quản quyền trung ương.Hiện thời có một vị từng nhập cảnh Chuẩn Đế, sau đó bế tử quan.Thứ ba là Thanh Long, họ Quan, truyền thừa Tứ Tượng.Trong lịch sử, từng có một kẻ gần chạm tới Thiên Hoàng cảnh.Cuối cùng là Bạch Long, họ Ngao — chính là tộc của vãn bối.Bạch Long vốn là một chi hậu duệ,huyết mạch pha loãng, huyết tính ổn định nhưng không tinh thuần.Cường giả mạnh nhất của bạch long nhất mạch trong mười ngàn năm qua…cũng chỉ dừng ở Thái Ất Kim Tiên đỉnh phong.Bọn vãn bối – chỉ còn là… tàn dư mang hình rồng, không còn long uy thực chất.”Ngụy Vô im lặng.Hắn không châm chọc, cũng không đồng tình.“Thế nên…” – Ngao Thương cúi đầu sâu hơn,

“...khi nghe tin một nhân vật thân cận với Hồ Bạch Mộng đang ở Hắc Vụ Lâm,

bọn ta mới lập tức… đích thân tới.”

Ngụy Vô khẽ nheo mắt:“Vì sợ… hoặc vì muốn liên minh?”Ngao Uyên mỉm cười:“Đều có cả.Chúng ta không đủ mạnh để thù hận...nên chỉ có thể tính toán từng bước sống sót.”Ngụy Vô đứng dậy, không đáp.Tay đặt sau lưng, bóng hắn đổ dài dưới hiên trúc:“Thế giới này vốn không để ai yên lâu.Nhưng các vị… còn biết cúi đầu, là còn sống được.”Ngao Thiên và Ngao Thương đồng loạt quỳ một gối:“Đa tạ Tôn thiếu hiệp khai ân, chỉ điểm.”Hữu Học bên ngoài vác theo một bình trà khác, miệng lẩm bẩm:“Tiễn lần này nữa là lần thứ ba rồi đó nha…”Thanh Ly từ từ mở mắt.Ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ len vào, vẽ một đường mảnh lên má nàng.Không gian vẫn là hậu viện trong Hắc Vụ Lâm, nhưng khí tức quanh thân nàng đã thay đổi.Dễ thở hơn, nhẹ nhõm hơn… như vừa vứt bỏ một khối đá trong tâm hải.“Tôn... huynh… đâu rồi?”Giọng nàng thoảng như gió.Tiếng bước chân vang lên.Ngụy Vô bước vào, tay cầm theo một tô cháo linh dược còn nóng hổi,hơi nước bốc lên, vừa thơm vừa ấm.Hắn đặt tô cháo lên bàn, không chút biểu cảm:“Ngươi tỉnh rồi đó hả?”Thanh Ly khẽ ngồi dậy, mái tóc trắng dài rũ xuống bên vai,khóe miệng thoáng cong nhẹ — rồi lại cúi đầu, ngại ngùng nói:“Để ta… tự ăn là được…”Ngụy Vô không đáp, chỉ lặng lẽ lấy muỗng, múc cháo, đưa đến bên môi nàng.

Tay hắn rất vững, nhưng động tác thì nhẹ hơn bao giờ hết.Thanh Ly mở miệng đón muỗng đầu tiên…một lát sau thì quay mặt đi:

“Ngươi cứ như thế… làm ta thấy...”“Làm sao?” – Hắn nhướng mày.“…thấy khó xử.”Một lát yên lặng.Thanh Ly buông tiếng thở nhẹ, rồi khẽ hỏi:“Ngươi… có muốn biết về Hồ tộc không?”Ngụy Vô không nói, chỉ rót thêm chén nước ấm, đặt gần nàng.Ý bảo: Cứ nói đi.Thanh Ly thu ánh mắt lại, kể chậm rãi:“Hồ tộc… cũng phân cấp huyết mạch.Cao nhất là Cửu Vĩ, thường có lông màu cam rực.Thấp nhất là Nhất Vĩ, lông trắng nhạt.Trong năm trăm năm trở lại, không ai đạt Cửu Vĩ…nên phụ thân ta, Hồ Cổ, một Bát Vĩ, lên nắm quyền.Tỷ tỷ ta… Hồ Bạch Mộng… là thiên tài duy nhất được coi là sẽ đột phá lên Cửu Vĩ.Vì sợ bị thay thế, ông ấy… đẩy tỷ ấy đến đường cùng.Khi tỷ ấy biết sẽ không sống được,đã… truyền lại huyết mạch cho ta,biến ta từ một Nhất Vĩ yếu ớt,trở thành… Cửu Vĩ Bạch Hồ.Nhưng…”Thanh Ly hít sâu:“Lông ta… vẫn trắng.Suốt lịch sử Hồ tộc — chưa từng có Cửu Vĩ nào như thế.Và cũng chưa từng có ai… được kế thừa huyết mạch mà sống sót.”Giọng nàng chùng xuống, ánh mắt trầm lắng.Ngụy Vô đứng dậy, chậm rãi đi đến gần nàng.Một tay vươn ra — nhẹ nâng tóc nàng lên.Thanh Ly giật mình — tưởng hắn sẽ… vuốt tóc.Mặt thoáng ửng hồng, khẽ nghiêng đầu:“Ngươi…”Thế nhưng...Một luồng sáng nhẹ lóe lên.Ngay giữa trán nàng, ấn ký hình xoáy bạc hiện ra — như một đóa hoa băng.“Đây là...!” – nàng ngạc nhiên.Ngụy Vô thu tay lại, nhàn nhạt nói:“Tâm Trùng Ấn.Không ảnh hưởng đến ngươi,chỉ để bảo đảm — nếu có kẻ dò xét tâm trí,ta là người đầu tiên biết được.”Thanh Ly đỏ mặt, liếc hắn:“Ngươi… cứ như thế… người ta tưởng…”“Tưởng gì?” – Ngụy Vô hỏi ngược.“Tưởng là đang dịu dàng, ai ngờ là… hạ ấn lên đầu người ta.Thật là…” – nàng mắng nhẹ, nhưng giọng đã nhẹ hơn nhiều.Gương mặt nàng vẫn ửng hồng,nhưng nét buồn vừa rồi — không còn nữa.Bên ngoài, Hữu Học đang bưng trà tới thì lùi lại,vỗ vai Thiểm Quang đứng bên:“Thôi. Chúng ta lên tiếng bây giờ, coi như phá chuyện tốt nhà người ta.”Thiểm Quang gật gù:“Ừ. Nhưng ta đói rồi đó…”Ầm—Giữa bầu trời Hắc Vụ Lâm,một đạo âm thanh vang vọng toàn bộ thí luyện giới.Không phải tiếng sấm, cũng chẳng là linh khí…mà là truyền âm của chính Ảnh Tông.“Kẻ nào còn sống đến cuối ngày thứ sáu… nghe cho rõ.”“Cuối ngày thứ bảy, truyền tống trận tại trung tâm Hắc Vụ Lâm sẽ mở.Ai có tư cách, hãy mang theo chiến lợi phẩm của mình,bước lên… hoặc bị đào thải mãi mãi.”Âm thanh dứt, toàn rừng lặng im trong nửa khắc.Rồi bỗng dưng, sát khí lại dâng, như biển lớn bị kích động tầng đáy.Tại một sơn động bí mật trong Hắc Vụ Lâm,Ngụy Vô ngồi trên bồ đoàn, sau lưng là Thanh Ly vừa từ trạng thái nhập định thoát ra.Khí tức trên người nàng đã khác hẳn – rõ ràng là Vũ Hóa cảnh sơ kỳ,nhưng không sắc bén – mà thanh thoát, tự nhiên như gió mát đầu xuân.Hữu Học thì đang lục lọi một đống linh thạch.Thiểm Quang ngồi một góc, tay gặm xương linh thú, bụng phình ra tròn vo.Lúc này, Ngụy Vô mở tay áo, rút ra một vật được bao bởi tầng tầng kết giới.Vật đó hiện ra ánh sáng vàng xanh hòa trộn, trong suốt như khối tinh thạch.“Bức họa này… là quà sinh nhật ta từng được tặng.” – hắn nói nhỏ.Thanh Ly liếc nhìn — ánh mắt chấn động.“Đó là… một mảnh của Sơn Hà Xã Tắc Đồ!?”“Một trong mười mảnh gốc.” – Ngụy Vô gật đầu,“Cấp bậc: Đại La Kim Tiên pháp bảo.”Hắn phất tay — bức họa mở ra một đoạn:

trong đó có non cao chảy xuống suối bạc, thác đổ cuộn mây, sông dài xuyên cổ.

Cảnh tượng trong đó… là một thế giới riêng biệtNgụy Vô đặt tay lên đỉnh đầu Thiểm Quang,cho hắn nuốt viên Hóa Long Châu.Ngay lập tức — long khí chấn động!!Thiểm Quang rú lên một tiếng, ánh sáng đỏ rực từ cơ thể bùng nổ.Vảy rồng xuất hiện dọc hai cánh tay, thân thể cao lớn hơn gần một thước,hai mắt chuyển thành kim đồng – tay chân tràn đầy uy mãnh.“A… aaaaaa… nóng!! Mà… mạnh quá!!”Trên lưng hắn, một ảo ảnh rồng đỏ bốc lên trời, xoắn trong khí tức Xích Long,một dòng khí màu máu đan xen long văn hóa thành tinh huyết Xích Long.“Cái… cái gì đây!?” – Thiểm Quang giật mình“Ta… đột phá rồi hả!?”Hữu Học trợn mắt:“Không chỉ đột phá đâu, ngươi từ Lục chuyển sơ kỳ → Lục chuyển nhị trọng,

còn thức tỉnh song huyết: Bản thể với Xích Long huyết thống.”

Ngụy Vô mở Trọng Luân Mục ra, tạo một không gian riêng:“Ngươi vừa đột phá, khí tức chưa ổn định.Vào đây mà luyện hóa đi.”Thiểm Quang gật đầu, bước vào như… nhảy vào ổ linh thạch.Gió cuốn tung bụi rừng.Ngụy Vô ngẩng nhìn bầu trời đã chuyển sắc cuối hoàng hôn,tay trái mở ra — mắt trái Trọng Luân Mục lóe sáng.Trong nhãn đồng xuất hiện một dòng xoáy đen,

hấp thu Hữu Học và Thiểm Quang vào không gian riêng biệt.

“Không muốn chậm chân — thì đi nhanh.”Thanh Ly gật đầu.Ngụy Vô xoay người, mở giới chỉ, ném nàng vào không gian trong bức Sơn Hà Tàng Quyển Đồ.Khoảnh khắc đó — nguyên khí quanh thân hắn nổ tung như phá vỡ phong ấn.Ngụy Vô bật tốc — thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang mờ xám,vượt qua cả vận tốc âm thanh, để lại một dải sóng xé gió dài đến mấy trượng.Chỉ trong nửa canh giờ,đã tới đại trận truyền tống của trung tâm Hắc Vụ Lâm.Trước mắt hắn là một khoảng đất rộng bị san phẳng,giữa trung tâm là một pháp trận cổ xưa đang khởi động, ánh sáng chuyển động xoắn tròn.Xung quanh là hơn ngàn người sống sót, kẻ nào cũng ánh mắt khát vọng và cảnh giác.Ngụy Vô hạ thân, áo đen tung bay, mắt quét qua đám đông.“Cứ tưởng đến muộn rồi.” – hắn thì thầm.Lúc này, một luồng uy áp như nước lặng mà trầm, từ hư không giáng xuống.Tam trưởng lão của Ảnh Tông – Dạ Lộ – xuất hiện giữa trận.“Toàn bộ thí sinh, nộp chiến lợi phẩm.Chúng ta sẽ kiểm định số lượng – chọn ba người có chiến tích cao nhất để ban thưởng.”

 

Không khí xung quanh lập tức rúng động.Từng nhóm lần lượt tiến lên, đưa ra giới chỉ, hoặc mở túi trữ vật.

-Hết-