Lúc này, một luồng uy áp như nước lặng mà trầm, từ hư không giáng xuống.
Tam trưởng lão của Ảnh Tông – Dạ Lộ – xuất hiện giữa trận.
“Toàn bộ thí sinh, nộp chiến lợi phẩm.
Chúng ta sẽ kiểm định số lượng – chọn ba người có chiến tích cao nhất để ban thưởng.”
Không khí xung quanh lập tức rúng động.Từng nhóm lần lượt tiến lên, đưa ra giới chỉ, hoặc mở túi trữ vật.Tên đứng đầu hiện tại là một thiếu niên họ Tiêu – Tiêu Văn,con trai của một trưởng lão ngoại tông, dáng vẻ tự tin kiêu ngạo.Hắn ném giới chỉ ra, nội đan tràn ra thành đống:
“Tổng cộng: 100 viên nội đan yêu thú, đều là cấp Nhị chuyển trở lên.Chắc… cũng không ai vượt nổi.”
Những người xung quanh nhìn nhau — đúng là kỷ lục cao.Tiêu Văn nở nụ cười lạnh:
“Ta không lấy nhất thì ai lấy? Kẻ nào còn muốn tranh, xin mời.”
Đến lượt Ngụy Vô.Hắn lặng lẽ lấy ra một giới chỉ.Tay chỉ khẽ lật, mặt không cảm xúc:
“Ta… có 40 vạn viên.”
Im lặng.Rồi… tiếng nổ như phá đê.Từng nhóm người xôn xao, một số há hốc mồm, miệng không khép lại nổi.Chưa dừng ở đó. Hữu Học từ phía sau bước lên
Hắn vừa bước ra, còn chưa đứng vững đã móc ra năm giới chỉ nữa:
“Của ta… khoảng 50 vạn viên.”
Tam trưởng lão Dạ Lộ suýt nữa cắn nát râu.
“Hai người các ngươi… đi giết cả một tộc yêu thú à!?”
Tiêu Văn mặt tái như tờ giấy,hai tay run run nắm chặt giới chỉ,trong mắt chỉ còn cay và ớt.
Một lúc sau, trưởng lão công bố:
“Nhất bảng – Hữu Học.Phần thưởng: Tinh huyết kỳ lân, còn sống khi xưa có tu vi gần với Chuẩn Thánh.”
Hữu Học cầm lọ tinh huyết trong tay, cả người run run.Chưa đầy nửa khắc sau, hắn tiến tới đưa cho Ngụy Vô:
“Đây… là của ngươi.Không có ngươi, ta chẳng sống nổi để lấy nó.”
Ngụy Vô liếc hắn một cái.
“Thật thà thì tốt,nhưng giữ lại cho mình một nửa.”
Hắn rút bình ra, chia làm hai phần,một nửa bỏ vào ngọc bình mới, đưa trả cho Hữu Học.
“Sau này nếu ngươi cần — còn có để dùng.Ta lấy phần của ta là đủ.”
Thanh Ly trong Sơn Hà Đồ khẽ nhoẻn miệng cười.Thiểm Quang trong Trọng Luân Mục thì rít lên:
“Tôn Ca ơi, chia cho ta chút long cốt nấu cháo được không—!”
Ngay sau khi phần thưởng được công bố,hai vị chấp pháp giả áo xám, mỗi người mang theo một giới chỉ cực phẩm,từ trên trời đáp xuống, đứng trước mặt Ngụy Vô và Hữu Học.Tên đứng trước Ngụy Vô, dáng người gầy, mắt đen sáng, giọng nhỏ nhẹ:
“Tôn thiếu hiệp, đây là 40 vạn lọ Tẩy Tủy Đan, phần thưởng do Tông môn ban xuống.Tại hạ chỉ phụ trách vận chuyển, không dám làm chậm một khắc nào.”
Ngụy Vô không nói nhiều, gật đầu, đưa tay tiếp nhận.Giới chỉ lóe sáng — khí tức linh đan thoát ra, khiến không gian quanh tay hơi méo mó.
“Cảm ơn.”
Tên chấp pháp ấy khom người một cái, yên lặng rút lui, không dám hó hé.Ngược lại, người đến đưa đan cho Hữu Học lại là một kẻ mặt tròn như trống,
mặc giáp bạc sáng bóng, lưng đeo pháp kiếm — ánh mắt lấm lét lại khinh khỉnh.Hắn vỗ nhẹ giới chỉ xuống đất, khoanh tay nói lớn:
“Đây là 50 vạn lọ Tẩy Tủy Đan – phần thưởng của ngươi.”
“Nhưng mà… ngươi biết vận chuyển số này từ kho nào không?Làm gì có chuyện miễn phí. Ta không nói nhiều — 10 vạn lọ phí vận chuyển.”
Cả đám thí sinh vừa mới yên lặng — lại nổ ra xì xào.Hữu Học chưa kịp phản ứng,Ngụy Vô đã bước tới.Một tay chộp vào cổ áo chấp pháp kia, nhấc lên như xách con mèo.
“Ngươi nói… phí gì?”
Chấp pháp kia còn chưa kịp kêu,Ngụy Vô đã ấn tay trái vào trán hắn.Mắt trái Trọng Luân Mục lóe lên ánh đen — một tia lốc xoáy hồn thức cuốn vào.
“Á—AAAA—!”
Tên đó gào thét, mắt lồi ra, da mặt đỏ bừng, thân thể co rút.Chỉ trong một khắc, khí tức của hắn sụp đổ, như vừa trải qua ác mộng ngàn năm trong một giây.Lúc này, tên chấp pháp thật thà ban nãy vội bước đến,quỳ một gối, chắp tay cúi đầu :
“Tôn thiếu hiệp!Người này… là cháu của ngoại sự trưởng lão,vẫn chưa hiểu quy củ…Mong người… bớt giận.”
Ngụy Vô hất tay,tên kia rơi xuống đất, toàn thân ướt mồ hôi như tắm, nằm run rẩy không nói nổi lời.
“Lần sau…ta không đánh lên người ngươi đâu.Mà đánh vào kẻ đứng sau ngươi.”
Câu nói rơi xuống – mọi người đều rùng mình.Hữu Học thì hơi cứng mặt, khẽ nói nhỏ:
“Ta... vẫn chưa nói gì mà…”
Ngụy Vô liếc hắn:
“Bị ăn hiếp mà câm như hến,thì ta còn mặt mũi nào gọi là chủ nhân?”
Tên chấp pháp vừa bị xách cổ nhìn Ngụy Vô rời đi,trong mắt lóe lên một tia hận độc,máu nơi nướu răng chảy ra — hắn đang cắn chặt tới bật máu.
“Tôn… Ngụy Vô…Chờ đó…”
Sau khi đám chấp pháp rút lui,trận truyền tống rực sáng, từng luồng linh khí cuộn lên trời như thác ngược.Tam trưởng lão – Dạ Lộ – bước ra, ánh mắt quét khắp toàn trường.Từng lời ông nói, vang vọng như chuông cổ.
“Hắc Vụ Khảo Thí – kết thúc.Tất cả những ai còn sống đến giờ phút này — đều là hạt giống.Các ngươi… được phép về nhà nghỉ ngơi một tuần.Đúng một tuần sau, tới Đăng Ký Các trong nội khu Ảnh Tông làm thủ tục.Kẻ đạt tiêu chuẩn… sẽ trở thành đệ tử nhập môn.Nếu được trưởng lão nào lựa chọn,có thể trực tiếp vào ngoại môn, không cần xét lại.”
Tiếng ồ vang lên như sóng.Hơn 7000 người xếp hàng truyền tống — từng người từng người lần lượt rời khỏi.Khoảng 6000 người là nhóm được truyền tống vào sau,do không có chiến lợi phẩm, nên chỉ được ghi nhận là “qua ải”,nhưng không được xét thưởng.Trong dòng người rời đi, có người gào khóc vui mừng, có kẻ ôm bạn mà nghẹn ngào.Ai nấy đều nặng trĩu những tháng ngày vừa trải qua…
Vù—
Một luồng khí xám bọc lấy hắn và Hữu Học,trong nháy mắt đã biến mất khỏi quảng trường truyền tống,hướng thẳng về Thảo Sơn Lâm – Thủy Thảo Động.Trong thung lũng sâu, nước chảy róc rách giữa rừng sương mù,Thủy Thảo Động vẫn như xưa —vẻ hoang dã nhưng tràn trề linh khí, cây cối mọc thành hình như che chở thiên địa.Vừa thấy thân ảnh Ngụy Vô xuất hiện,Viên Hầu từ trong hang nhảy ra — mặt mày hí hửng.
“Tôn chủ nhân về rồi!!”
Nó đội cái nón cỏ, xách một giỏ rễ linh thảo, chạy lon ton tới.Sau lưng còn có ba con khỉ nhỏ mang các thứ lỉnh kỉnh, hô:
“Mau dọn bàn tiếp đón!!Nước dừa Lạc Tuyết Vân, nướng rễ Liệt Diệp – bày ra hết!”
Ngụy Vô đặt chân xuống, tay áo phất nhẹ,trong nháy mắt, đám linh khí xung quanh yên lặng trở lại.
“Không cần rườm rà, ta đến nghỉ thôi.”
Hữu Học bước theo, vừa thấy bàn đá được bày biện —mắt đã sáng rực:
“Tôn ca, chỗ này còn thơm hơn nhà ăn tông môn á…”
Viên Hầu mời cả hai vào thủy động.Hang động giờ đã được tu sửa lại: có giường linh mộc, có bàn đá, có cửa đá cách âm,bên trong còn có cả kho nhỏ đựng linh thạch và tài liệu yêu thú.Viên Hầu cười toe, gãi đầu:
“Lần này chủ nhân về, Thảo Động đã khác rồi!Ta còn mang được về hai con linh miêu biết hầu nước!”
Ngụy Vô ngồi xuống, khẽ nhấp một chén linh trà hầu dâng:
“Tốt. Một tuần này… để ta ổn định cảnh giới.Đến khi nhập môn… có trò hay chờ đón.”
Gió thổi nhẹ.Hắc Vụ đã khép lại.Nhưng trong đáy mắt Ngụy Vô — lửa vẫn chưa tắt.
Trong lòng núi sâu thuộc Thảo Sơn Lâm,
Ngụy Vô một mình bước vào một hang động kín, chỉ mình hắn biết.Ánh sáng linh thạch soi lờ mờ lên vách đá nhuốm màu máu.Hắn ngồi xuống, rút lọ Tinh Huyết Kỳ Lân,không chút do dự — uống cạn trong một hơi.Ngay khoảnh khắc tinh huyết trôi xuống cổ họng,một lực lượng cổ quái đột nhiên kéo thần thức hắn rơi vào không gian khác.Xung quanh hắn là một mảnh thiên địa bị xé toạc bởi lôi đình vạn cổ.Lôi quang rạch ngang trời, đập xuống từng vệt như rồng điên.Ở trung tâm không gian, một cái chân kỳ lân khổng lồ đạp trên mặt đất,gồng mình chống lại sức mạnh của thiên kiếp,bên cạnh là hài cốt của một thân ảnh cự đại – tàn hồn lơ lửng phía trên.
“Tiểu bối, ngươi dám đến đây…Ta là Kình Thiên Tiên Đế – Tử Trần, để lại truyền thừa cho kẻ hữu duyên…”
Tàn hồn đó cất tiếng trầm như chuông:
“Chỉ cần… ngươi dập đầu ba cái vào tấm thảm kia —ta sẽ ban cho ngươi đạo tâm pháp, thần cốt… và lực lượng vượt ngàn vạn người.”
Ngụy Vô nhìn xuống — một tấm thảm cũ nát nằm giữa sương lôi.Hắn không nói gì, bước tới,rồi xé toạc thảm ra ngay trước mặt tàn hồn.
“Ngươi…KHỐN!!!”
Dưới tấm thảm — không phải là trận đồ truyền thừa gì cả,mà là một giới chỉ – chứa toàn bộ thân xác và tài sản của Tử Trần Tiên Đế!Vô số thần chân thiết, bí vật, pháp bảo cổ xưa chất thành núi.Ngụy Vô nở nụ cười nghiêng lệch:
“Truyền thừa gì đó… ta không cần.Cái ta muốn… là chính ngươi.”
Tàn hồn Tử Trần gào lên, lao tới.Nhưng Ngụy Vô đã giáng xuống một chỉ – Trọng Luân Phá Thức. đánh nát linh thể.Sau đó, dùng Trọng Luân Mục hút lấy toàn bộ tàn hồn, ép hồn khống chế.Rồi hắn tiến đến hài cốt Tiên Đế,đặt tay lên xương tay to bằng cột trụ trời, lẩm bẩm:
“Thay Da... Đổi Thịt.”
Thiên Ma Sát Thức – Thức Thứ Ba: HOÁN CỐT ĐỔI DA– khai!
Hắc khí bùng lên, xương cốt hắn rạn vỡ – đau đớn tột độ.Hắn cắn răng, đem từng khớp xương của Tiên Đế bọc lại bằng thần chân thiết,rèn thành từng đoạn “nghịch cốt” dung hợp với cơ thể mình.Cánh tay trái của hắn biến dạng —dưới lớp da là kim loại đen ánh tím, rực khí ma – lôi – thần.Mỗi ngón tay như đao, mỗi khớp như răng sói.Sau đó, hắn cắt bỏ phần chân phải từ đầu gối trở xuống,lắp vào chân Kỳ Lân, khâu lại bằng lôi văn phù khắc.Một tia lôi đình lập tức giáng xuống — bị hắn đạp tắt bằng một bước.Cuối cùng — từ trong trán, hắn rút ra một điểm ấn:
“Đọa Thiên Ấn – Giáng.”
Ấn chú hòa nhập với cánh tay trái đã cường hóa,hình thành một phù văn u ám như mạng nhện lan khắp cơ bắp.
“Từ nay trở đi… đây là Nghịch Thiên Thủ.Một tay — ta đập vỡ cả lưỡng đạo Thiên – Ma.”
Ánh sáng lặng xuống.Linh khí trong hang cuộn lại như xoáy vào hắn.Lúc hắn mở mắt — cả khí mạch nổ vang, chân nguyên trào ra như sóng thần.Tu vi trực tiếp đột phá,Luyện Đạo Đỉnh Phong,cánh tay hắn lúc này đã trở lại bình thường.Khi Ngụy Vô bước ra khỏi hang động không gian,
trời đã chuyển sang ánh sáng cuối chiều – ánh mặt trời gần lặn.Chỉ mới cảm giác 15 phút bên trong,nhưng khí tức quanh Thảo Sơn Lâm đã đổi,thiên địa nguyên khí loãng hơn – báo hiệu… ngày trôi qua.Vừa hạ bước chân đến miệng động,Hữu Học và Thiểm Quang đã chờ sẵn, vẻ mặt căng như dây đàn.
“Tôn Ca! Cuối cùng ngươi cũng—”
Hữu Học định nhào tới, nhưng lập tức khựng lại:
“Khoan… mấy ngày rồi nhỉ?”
Viên Hầu hớt hải xách giỏ linh quả chạy ra:
“Là năm ngày đó chủ nhân!Ta tưởng ngươi đã bị hút vào cấm giới gì không ra được nữa…”
Ngụy Vô khẽ vuốt cổ tay, mắt trái Trọng Luân khép lại.
“Chỉ là không gian thời gian hỗn độn.Đối với ta mà nói… là 15 phút.”
– hắn dừng một chút rồi quay sang Hữu Học:
“Tí nữa ta hộ pháp cho ngươi, chuẩn bị đi.”
Hữu Học gật đầu, hơi căng thẳng.Ngụy Vô không để ý thêm, mở giới chỉ, ném một cái cho Viên Hầu:
“Bên trong có 10 vạn lọ Tẩy Tủy Đan và 5 vạn Huyết Khí Đan.Phân phát cho đám hầu tử luyện hóa cho tốt,ta không muốn giữ một đám linh trưởng vô dụng trong núi.”
“Rõ rõ! Chủ nhân đại ân – Hầu tộc khắc cốt ghi tâm!”
Viên Hầu nhảy cẫng lên, mắt sáng như đèn dầu, kéo đám khỉ nhỏ chạy biến.
Tiếp theo, Ngụy Vô quay sang Thiểm Quang, tay lật giới chỉ thứ hai:
“Trong đây có Cực phẩm Dung Huyết Đan, đủ để ngươi hợp huyết.Long huyết, Kiến huyết – đều cường bạo.Không luyện hóa ổn sẽ bị phản phệ, theo ta vào trận.”
Thiểm Quang run run cầm lấy, thốt không thành lời:
“Tôn… Tôn ca…”
Ngụy Vô không nói, kéo tay hắn vào trong một hang động phụ,nơi thời không trận pháp đã được dựng sẵn từ trước.
“Trận này giúp một ngày bên ngoài bằng mười ngày bên trong.Thời gian đủ để ngươi ổn định huyết mạch – không được lười biếng.”
Hắn niệm chú, khởi động trận.Ánh sáng xanh lam cuốn quanh, thời gian lập tức đồng hóa – dòng khí ngưng đọng.Đúng lúc này, Hữu Học còn đứng ngoài nhìn – hơi chần chừ.
“Tôn ca… ta vẫn chưa rõ về loại đan ngươi đưa cho ta…”
Ngụy Vô không đợi hắn nói hết.Mở nắp bình đan trong tay — dốc ngược một hơi, uống cạn cả bình.
“Uống đi.Ta uống cho ngươi xem rồi còn gì.”
Hữu Học há hốc mồm, tim đập thình thịch,nhưng rốt cuộc cũng gật đầu uống theo, trong ánh mắt yên tâm lẫn kinh hãi.Phía sau, thiên địa bắt đầu rung động nhẹ.
Ba người – mỗi người một chỗ – nhưng cùng một mục tiêu là đột phá trước khi nhập môn.Ngay khi Hữu Học nuốt đan, ngồi xếp bằng giữa linh trận thời gian, thức hải hắn liền chấn động. Toàn thân như rơi vào băng tuyết lạnh buốt, rồi lại bị hỏa diễm địa tâm thiêu đốt.Khi mở mắt ra — hắn đã đứng giữa một cung điện treo lơ lửng trong tinh không. Trên bầu trời có đến bảy vầng mặt trời tỏa sáng, lôi xà giăng mắc như mạng trời, từng tia điện quấn quanh, uy áp vô hình như nghiền nát linh hồn kẻ phàm tục.
Và trước mặt hắn— là Tô Thanh Đại Đế.
Một nữ tử thần uy tuyệt thế.Nàng mang dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, khí chất thần thánh mà lạnh lẽo khó ai bì kịp. Làn da trắng ngọc không tì vết, tựa ánh trăng tinh khiết được tạc thành. Mái tóc dài óng ánh, có sắc trắng bạc pha chút vàng nhạt, buông xõa hoặc búi nhẹ theo kiểu thánh nữ – vừa cao quý vừa thần bí.Đôi mắt phượng dài và sắc, trong trẻo mà lạnh như băng tuyền ngàn năm, như thể có thể nhìn thấu mọi bí mật trong tâm trí. Ánh mắt ấy mang theo vẻ kiêu ngạo của bậc thánh giả, nhưng cũng ẩn chứa nỗi cô đơn sâu thẳm không lời.Nàng mặc y phục thánh nữ trắng tinh viền vàng, thêu pháp ấn tinh xảo, dài chấm đất. Trang phục ấy không chỉ tôn lên vóc dáng thanh mảnh, cao ráo, mà còn làm nổi bật khí chất siêu phàm, thoát tục. Trên trán lấp ló một ấn ký linh lực mờ ảo — biểu tượng của huyết mạch cao quý và sự kết nối thâm sâu với đạo vận.Nàng cao khoảng năm thước sáu, lưng thẳng, vai nhỏ, eo thon. Từng bước đi khoan thai như tiên nữ giáng trần. Khi đứng khiến người kính sợ, khi nhìn khiến người say mê, nhưng lại mang theo một khoảng cách như không thể chạm tới.Toàn thân nàng được bao phủ bởi linh khí thanh khiết, thần thánh — một vẻ đẹp không chỉ thuộc về thể xác, mà là vẻ đẹp siêu nhiên khiến bất kỳ ai đối diện cũng không khỏi nín thở ngưỡng vọng.
“Là Ngươi sao!?”
ở 1 nơi khác. Gió đêm như rít bên tai. Ánh trăng bị mây đen che kín, chỉ còn dư quang âm lãnh rọi lên ba bóng người nơi tiểu lâu cũ kỹ.Tiêu trưởng lão – cha của Tiêu Văn – ngồi trầm mặc, tay đặt lên chén trà chưa hề nhấp. Bên trái là Liễu trưởng lão, dáng vẻ khắc khổ, ánh mắt chấp niệm. Bên phải là một lão giả thân khoác trường bào thêu họa tiết mây trôi – Đường trưởng lão, bác ruột của Đường chấp sự, kẻ từng bày trò làm khó Trần Hữu Học.“Tiểu tử họ Ngụy kia... ngươi có chắc nó không phải người của Nội Các?” – Tiêu trưởng lão hỏi khẽ, mắt nhắm hờ mà uy áp như tỏa ra từ giấc ngủ.Liễu trưởng lão lắc đầu:
“Không có hồ sơ gốc, nhưng hành vi quá khôn ngoan. Như thể... đã thấy thiên cơ rồi vậy.”
Đường trưởng lão khịt mũi:
“Thấy thiên cơ thì cũng phải có mạng mà dùng. Lần này thất thủ là do tên cháu ta quá nóng vội... nhưng lần tới, không để nó sai nữa.”
Nói đoạn, ông rút ra một kết giới trục:
“Khiêu Phong Lĩnh, vẫn còn trận pháp cũ. Nếu ai... 'vô tình' rơi vào đó mà không có người dẫn đường?”
Liễu trưởng lão gật nhẹ.
“Còn bên giám sát trận hôm đó?”
“Một kẻ trong nhóm là người của ta.” – Đường trưởng lão cười cợt – “Chỉnh sửa chút hình ảnh phù, tạo vài bằng chứng giả... đủ để khiến nó gánh tội rồi.”
Cửa gỗ mở ra. Đường chấp sự quỳ rạp xuống, không dám thốt nửa lời.
Tiêu trưởng lão không nhìn hắn, chỉ nói một câu:
“Việc này... không chỉ vì tiểu tử họ Ngụy.Hắn là bước đầu. Sau hắn, là ai, các ngươi rõ hơn ta.”
Ba người lặng thinh, chỉ còn tiếng gió luồn qua ván gỗ, nghe như ma thét quỷ gào
-Hết-