Chương 14:Họa đắt phúc,Phúc đắt họa

Khi Trần Hữu Học bị hút vào không gian di sản Viêm Huyễn, linh thức hắn mơ hồ lay động,một vùng thiên địa đỏ rực hiện ra trong mắt như biển lửa cháy trời, lôi điện phủ vòm. Giữa hư không vũ trụ, có một cung điện cổ xưa lơ lửng, thần quang trầm mặc, vạn cổ lôi đình quanh quẩn. Chính giữa điện, một nữ đế vận bạch y, tóc như đen tuyền ,ánh mắt nàng như sao băng xé rách tầng trời, soi thẳng vào tận tâm linh hắn."Kẻ đánh thức Tinh Huyết Kỳ Lân... là ngươi sao?"Hữu Học hốt hoảng trong tâm, theo bản năng lùi lại nửa bước:"Dạ... không biết tiền bối gọi vãn bối có điều chi dạy bảo?""Bổn tọa là Viêm Huyễn Nữ Đế,nhất sinh từng chạm ngưỡng nửa bước Đại Thánh.Đạo thống ta lưu lại nay cần người kế thừa,mà trong máu ngươi... lại có thể khởi động ấn phù của ta. Quỳ xuống,tiếp nhận truyền thừa,ngươi... sẽ có cả thiên hạ."Mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng Hữu Học.Hắn thấy cảnh này có chút quen — giống như bị ép gả, ép bán, ép ký khế ước... nhưng là theo phong cách truyền thừa tu tiên."Tiền bối... e là vãn bối chưa sẵn sàng..."Viêm Huyễn Nữ Đế hơi nhíu mày, khí tức lạnh dần. Trời đất lay động, nàng giơ tay lên cao – vạn đạo lôi đình tụ lại, ngưng thành một ấn quyết to lớn như núi, Lôi Ấn Trảm Hồn, treo thẳng trên đỉnh đầu hắn."Không tiếp nhận... thì chết."ẦM!Thiên không nổ vang. Trong khoảnh khắc sống chết, toàn thân Hữu Học run rẩy, lòng tay đổ mồ hôi, ý thức trắng xóa như bị rút đi ba hồn bảy vía. Ngay khi Lôi Ấn giáng xuống, một hư ảnh bùng lên từ sau lưng hắn —một nam tử vận chiến khải cổ đại, tay cầm thương thần,ánh mắt như chấn nhiếp thiên vạn giới, một ánh nhìn khiến cửu châu cũng phải nghẹt thở."Kẻ nào... dám động đến... hậu nhân của Trần Tuấn Đạo?"ẦMMMMM—!!! Lôi Ấn nổ tan thành cát bụi giữa không trung. Viêm Huyễn Nữ Đế thất sắc, lùi ba bước liên tiếp, ánh mắt khó giấu nỗi chấn kinh."Ngươi... là hậu nhân của Trấn Bắc Thiên Vương?"Hữu Học chết lặng, cúi nhìn ngực mình —nơi đó, một đạo ấn ký đỏ rực tự phát sáng,chính là Ấn Trấn Tộc – truyền thừa của Trần Tuấn Đạo."Ta... ta thật không biết. Mọi chuyện... đều quá mức đột ngột."Hư ảnh Trần Tuấn Đạo nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt thu lại khí thế, mang theo vẻ từ hòa của một vị trưởng bối:"Tiểu tử... sống cho xứng mặt hậu nhân Trần gia. Chết cho xứng mặt nam nhân."Nói xong, hư ảnh hóa thành điểm sáng, nhập vào linh hồn Hữu Học.Viêm Huyễn đứng lặng thật lâu, sau cùng... nàng quỳ một gối xuống:"Ta chỉ còn một tia tàn hồn, trôi dạt giữa lôi đình vô tận. Nhưng nếu ngươi là huyết mạch cuối cùng của Trấn Bắc nhất mạch... thì từ nay, ta nguyện hộ đạo cho ngươi,không vì truyền thừa, không vì ước định,mà chỉ vì... tín tâm mà ngươi vừa khơi dậy nơi ta."Hữu Học chớp mắt mấy lần, ngập ngừng:“Cô... không trách ta sao?”“Ngươi là người duy nhất ta thấy…mang một trái tim thuần hậu trong huyết mạch bá đạo.Cái mà ta… cả đời không có được — là một vị hậu nhân đáng để ký thác.”Hữu Học liền bấm niệm pháp quyết,trên trán nàng hiện lên ấn ký Kế Tự – Hộ Ấn,

rồi hóa thành linh văn chui vào giới chỉ linh hồn,hắn đặt tên: Huyễn Tỳ.Khi trở lại hiện thực, hắn mở mắt, tay siết nhẹ lấy giới chỉ.

“Huyễn Tỳ…sau này nếu ta đủ mạnh,ắt luyện lại thân thể cho người.”Phía xa xa, Ngụy Vô đứng tựa thân vào gốc tùng khô, ánh mắt nửa cười nửa lạnh:“Cuối cùng… cũng biết dùng thế cờ giấu dưới tay áo rồi đấy.”Hết ngày tĩnh tu, một phen huyết mạch chuyển mình.Trên đỉnh Thủy Thảo Sơn, mây vần cuộn tựa sóng lớn, khí tức ngập trời, thiên địa như cùng ngừng thở.Từ khe đá sâu hun hút, từng bóng đen vạm vỡ như thú hoang lần lượt xuất hiện, toàn thân bao bọc trong khí tức man tộc thô bạo — chính là Hầu tộc nhất mạch. Một vạn Hầu tử nối tiếp nhau, lặng lẽ xếp thành thế trận, không ồn ã, không hô hào, nhưng chỉ cần một ánh nhìn là đã đủ khiến cỏ cây rung rẩy, không gian lay động. Đi đầu là Viên Hầu, thân giáp đen, mắt vàng rực, vai rộng như núi, tu vi đã vượt tứ chuyển sơ kỳ, mỗi bước đi như muốn khắc vết vào sơn mạch.Trong tiếng gió, một luồng sáng đỏ xé toang tầng mây. Thiểm Quang xuất hiện — mái tóc trắng tung bay, long văn quấn quanh cánh tay, Long Sát Đao sau lưng như thiêu cháy hư không.Hắn giờ đã dung hợp Long huyết cùng Kiến huyết, khí tức giao thoa giữa long uy cao ngạo và sát ý lạnh lẽo. Không lời phô trương, chỉ là ánh mắt sắc lạnh quét qua đội ngũ, khiến Hầu tộc cúi đầu.Không xa phía sau, Trần Hữu Học thong thả bước ra. Một thân áo thanh lam đơn bạc, quạt giấy gấp lại cài bên hông, Tam Trạng Tâm Nhãn giữa trán khẽ lóe lên ánh vàng, ẩn hiện từng dòng linh văn. Hắn không cần nói, nhưng kẻ có tâm cơ đều biết — chỉ cần có hắn ở đó, mọi lời nói dối đều là vô nghĩa.Từ một nhánh tùng cao, một bóng trắng nhẹ nhàng đáp xuống. Thanh Ly khoác áo hồ tộc, đuôi hồ chín vầng mờ mờ nơi sau lưng khẽ lay động. Nét mặt nàng như cũ — lạnh nhạt, yên tĩnh, nhưng ánh mắt lại mang theo thứ ôn nhu không giấu được khi nhìn về phía Ngụy Vô.Thiên Đọa cũng không hề vắng mặt. Hắn bước ra từ trong bóng tối như một cơn ác mộng trở mình. Hắc khí bốc lên quanh thân, mắt đỏ rực, hàm răng nanh như mài sắc từ địa ngục. So với hắn, những yêu tu bình thường tựa như đám hài nhi còn đang chập chững học cắn.Giữa lúc đó, Ngụy Vô từ trong sơn động chậm rãi bước ra. Hắn không nói gì, ánh mắt lặng lẽ đảo qua từng người một, như nhìn vào từng quân cờ của chính mình. Rồi nhẹ nâng tay trái — một đạo quang phù phất ra, Sơn Hà Tàng Bảo Đồ từ tay áo hiện ra như thiên thư mở cánh, cuốn lấy Thanh Ly.Tiếp đó, hắn ngẩng đầu, mắt trái khẽ mở — Trọng Luân Mục vận chuyển. Một vòng xoáy đỏ sẫm nở rộ trên không trung, nuốt chửng ba thân ảnh: Thiểm Quang, Hữu Học, Thiên Đọa.Chỉ trong chớp mắt, núi rừng lại tĩnh mịch, chỉ còn mình hắn đứng đó, lặng yên nhìn về phương bắc — nơi ánh tà dương phủ lên bóng đen trùng điệp của Ảnh Tông.Một luồng linh lực lặng lẽ vận chuyển quanh thân. Ngụy Vô rút kiếm khí từ trong tay áo, khẽ phất nhẹ.“Đến lúc…khiến thiên hạ biết,một bước của ta… là một đoạn biến thiên.”Hắn bước một bước — hư không nứt toạc.Một thân ảnh lam y phá vỡ tầng trời, để lại sau lưng là âm hưởng nhè nhẹ như cười — mà cũng như mỉa.Khi bước qua ranh giới truyền tống, Ngụy Vô chưa kịp đặt chân xuống bậc đá thứ ba của Thiên Môn, thân thể hắn đã bị một lực lượng hung bạo ép sát đất — một đôi tay lạnh như sắt khóa chặt hai tay hắn ra sau lưng, đầu gối gập lại, trán gần chạm đất, một thân đạo y xanh nhạt dính bụi đá.Không một lời báo trước. Không một đạo linh quang trói buộc, chỉ là thuần túy ‘khống chế vật lý’ – thô bạo, vũ nhục, mang tính hình ảnh nhiều hơn thực dụng.Hữu Học đi bên cạnh còn chưa kịp chào ai, đã bị đẩy sang một bên, linh lực bị phong, hai mắt ngây dại.Ngụy Vô giật môi một cái, ánh mắt âm trầm:“Bắt nhầm người rồi…”Tiếng bước chân vang lên từ tầng cao nhất của quảng trường ngoại môn. Một đạo nhân mặc đạo bào viền bạc, mắt phượng mày kiếm, khí thế như sóng ngầm cuộn trào.Tiêu trưởng lão – Thập nhị trưởng lão ngoại tông, phụ thân của Tiêu Văn, tu vi Đại La Bát Trọng. Hắn là một người vốn điềm tĩnh, nhưng lúc này như thể đã nhịn Ngụy Vô nhiều đời.“Ngụy Vô!Kẻ như ngươi – ẩn giấu lai lịch, giết chóc vô độ, dám động sát đến chính đạo.Bây giờ lại dám vác mặt về tông môn này?”Hắn phất tay. ‘Chứng cứ’lần lượt được người mang lên — một túi trữ vật, một lệnh phù vỡ, một đoạn ngọc giản ghi hình.Giọng hắn lạnh lùng vang khắp sân, ánh mắt hướng về Nhân Phương — người đứng lặng nãy giờ bên điện cao.“Tông chủ, kẻ này ra tay tại ổ kiến, không hề đả tử người của chính đạo,mà lại tiêu diệt đại lượng yêu tộc… rõ ràng có mục đích che giấu!Lại mang trên người trận pháp cấp cửu chuyển, pháp bảo Đại La,người thường lấy đâu ra được?Hắn… là nội ứng của chính đạo gài vào Ảnh Tông!”Nhân Phương lặng im, tay phải chống cằm, ánh mắt từ trên cao rũ xuống như mây xám giữa trưa. Không đáp lời. Không lắc đầu. Càng không gật.Ngay khoảnh khắc ấy, Ngụy Vô khẽ nhếch môi, một tay hất nhẹ cổ tay bị trói.Từ trong nhẫn trữ vật, bốn thi thể rơi xuống đất như rác —mỗi một xác đều là cường giả Lục Chuyển trở lên,trên thân vẫn còn lôi thương xuyên ngực, độc trận chưa tan.“Bọn ngươi nói ta là phản đồ? Người của chính đạo mà cũng bị một tên ‘phản đồ’ luyện đạo kỳ như ta giết sạch…Vậy là chính đạo yếu đến thế cơ à??”Không khí bỗng lặng đi như tẩm sương.Nhân Phương nhướn mày, vẫn không nói, chỉ đặt một tay lên tay vịn ghế đá.Ánh mắt ông khẽ lia sang Tiêu trưởng lão — như đang nhìn một con chó điên cắn nhầm bóng mình, vừa bực vừa mệt.Ngụy Vô từ mặt đất ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt lão già kia, trong đáy mắt như có lửa đang chực cháy:“Có cách gì để chứng minh ta không phải người của chính đạo không?”Tiêu trưởng lão mặt hơi tái, nhưng vẫn giữ giọng cao:“Có chứ!Mang Tôn Tâm Phúc – gia gia nuôi của ngươi ra đây.Nếu ngươi dám tự tay giết hắn…ta sẽ nhận ngươi là người Ảnh Tông.”Hữu Học ở bên nghe tới đây, bỗng cảm thấy sống lưng lành lạnh —rốt cuộc là xét xử tội danh…hay là ép một kẻ thành ma?Ngụy Vô không đáp.Nhưng ánh mắt hắn đã thay đổi —từ băng lãnh, hóa thành tử khíNgụy Vô không nói thêm một lời. Hắn bước thẳng tới giữa sân, nơi Tôn lão gia – người từng nuôi hắn khi còn là “đứa trẻ không tên” – đang bị cưỡng ép mang ra như một quân cờ mạt hạng.Không cần linh lực. Không cần sát khí.Chỉ một quyền – thuần túy từ cánh tay của một con người.Quyền ấy không lớn, không mạnh, nhưng chính là một nhát chặt đứt toàn bộ tình xưa.

Tôn lão gia không kêu một tiếng, không phản kháng – chỉ mỉm cười, đôi mắt khép lại nhẹ như đang ngủ.

Toàn thây không tổn hại.

Một quyền – đủ để chết. Nhưng không đủ để ô uế thân xác một người từng cưu mang hắn.

Ngụy Vô xoay người, bước trở lại chính điện, ánh mắt quét về phía Tiêu trưởng lão —

ánh mắt không phải của người sống, mà là ánh mắt của hung thần, mang theo sát ý thâm trầm như biển chết.

“Vậy… được chưa?”Tiêu trưởng lão tái mặt. Môi lão run rẩy, cổ họng nghẹn lại như có gai:“Đ...được rồi...”Lời vừa ra khỏi miệng, tựa như niêm phong sinh khí trên mặt lão –

bởi lẽ, từ giây phút ấy, Ngụy Vô đã đặt tên lão vào sổ chết.

Ngụy Vô không đáp lại, chỉ cúi đầu chắp tay hướng Nhân Phương –

ánh mắt khiêm cung, nhưng không khuất phục:

“Xin Tông Chủ cho phép ta… tự tay chôn cất người này.”Nhân Phương lạnh mặt, ánh mắt âm u như nước đá. Ông nhìn sang bên phải – nơi Tam trưởng lão Dạ Lộ đang đứng:“Đệ tử dưới trướng ngươi, có tên nào cùng cảnh giới với hắn không?”Dạ Lộ hơi giật mình, vội đáp:“Có một tên… gọi là Hồng Vận, đang ở Đại La Bát Trọng, đồng cấp với Tiêu trưởng lão.”Nhân Phương khẽ cười gằn, lồng ngực khẽ rung như chứa cuồng phong:“Tốt. Khoảng một tuần nữa… có thể ngồi lên cái ghế của tên ngu ngốc này rồi.”Dạ Lộ hoảng hốt, vội cúi người:“Ngài... tính ra tay sao?”Nhân Phương không trả lời, chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, đầy ẩn ý. Một tay ông nâng chén trà lạnh, tay kia vuốt nhẹ ống tay áo.Ngay khoảnh khắc đó — ở phía xa cuối quảng trường, ánh mắt của Ngụy Vô cũng nhếch lên, môi nở nụ cười quỷ dị như trùng khớp.Hai nụ cười.Hai tầng uy thế.Một ngọn sóng ngầm đã được hình thànhTrên con đường vắng, không có linh thú, không có tiếng gió, chỉ có hai bóng người — một trước, một sau.Ngụy Vô vác theo thân xác của Tôn lão, băng qua lối rêu phong của Ảnh Mộ như kẻ mang nợ.Hữu Học đi sau, không dám mở lời. Từng bước chân của Ngụy Vô để lại vết máu kéo dài —không phải của ai khác… mà là từ đầu ngón tay của hắn, siết chặt đến rách da.Tới nơi, hắn nhẹ nhàng đặt Tôn lão xuống. Không niệm chú, không tế trời.Chỉ cúi đầu… lau đi vài giọt nước mắt chưa kịp rơi.Bầu trời trên đỉnh Ảnh Mộ mù mờ, như lòng người.Ngụy Vô cởi y phục của Tôn lão ra — định thay cho ông bộ đạo bào sạch sẽ nhất để an táng.Bỗng trong lớp áo trong cùng, rơi ra một quyển sổ nhỏ, bìa da đã ngả màu thời gian.Hắn nhặt lên. Ngón tay run nhẹ khi mở trang đầu.

"Ngày thứ ba sau khi đứa nhỏ mở mắt lần đầu, nó không khóc, cũng không cười, chỉ nhìn ta chằm chằm như muốn hỏi: Ta là ai?"

Trang tiếp theo…

"Thằng bé không thích người lạ, không ăn gì suốt ba ngày liền. Ta nấu canh, nó nếm thử một muỗng, rồi lặng lẽ ăn hết. Cũng không biết là do đói… hay do nhớ người làm canh."

Càng đọc… tay Ngụy Vô càng run.Câu chữ khô cứng — như ghi chép gửi cho ai đó… nhưng mỗi dòng lại chứa đầy sự chăm sóc, dõi theo, yêu thương.Tới trang giữa —

"Hôm nay hắn vào Linh Cảnh, giết một tên đồng môn vì sỉ nhục ta. Ta đánh hắn một gậy. Hắn không né. Ta hỏi vì sao không tránh. Hắn nói: Vì không muốn làm cha ta thất vọng."

Ngụy Vô khựng lại. Câu “cha ta”… viết bởi chính ông ấy, tự xưng… là cha của ta.Trang cuối cùng — chỉ có một dòng gọn:"Tất cả những gì ta có… đều đã giấu trong tầng ba mật khố, danh xưng: ‘Cho A Vô khi hắn đủ lông đủ cánh.Ta chỉ mong… hắn sống thật đặc sắc, dù đời này chẳng có lấy một ngày yên bình.”_Cuốn sổ rơi khỏi tay Ngụy Vô.Hắn quỳ xuống, cúi đầu thật sâu — như muốn chôn cả khuôn mặt mình vào đất lạnh.“Ngươi đúng là... không còn nợ gì ta…Còn ta, cả đời… cũng không trả hết được ân này.”Người từng đồ sát cả Hắc Vụ Lâm,Người từng nhẫn nhịn nghìn nỗi đau không hé một lời —Lúc này… bật khóc.Lặng, sâu.Như cả linh hồn vỡ ra làm trăm mảnhGió lạnh quất ngang. Mưa phùn lất phất.Ngụy Vô bỗng ngửa mặt lên trời — gào lớn một tiếng như dã thú bị xé nát linh hồn."AAAAAAAAAAAAAA———!"Một quyền.Hai quyền.Ba quyền.Tay trần đấm thẳng xuống đất — không dùng linh lực, không dùng kỹ pháp.Máu văng tung tóe, da thịt tay rách nát, xương cốt nứt vỡ.

Từng giọt máu nhỏ xuống như tế lễ, thấm vào mảnh đất Ảnh Mộ vốn đã nhuốm linh hồn.Không ai ngăn. Không ai dám ngăn.Chỉ có Hữu Học, đứng phía sau, mắt đỏ hoe, cuối cùng không thể chịu được nữa mà lao tới, siết chặt lấy cánh tay nhuốm máu của Ngụy Vô, hét lớn:

"Đủ rồi! Tôn lão gia không muốn thấy cảnh này! Người chết… đâu thể sống lại, nhưng kẻ sống mà điên cuồng thì còn đáng thương hơn cả kẻ chết!"Ngụy Vô trừng mắt, hơi thở dồn dập như con thú bị nhốt trong lồng."Ngươi nghĩ ta không biết sao? Hắn đã vì ta mà chết! Ta lại chẳng thể bảo vệ nổi!""Chính vì vậy…"

Giọng Hữu Học khàn khàn, nhưng vững như đinh đóng cột:

"… nếu thân thể của ngươi tổn hại đến mức không thể chiến nữa,thì đừng nói báo thù — sống sót đã là một sự sỉ nhục!"Ngụy Vô đứng chết trân.Hữu Học siết nắm đấm, dằn từng chữ:"Nếu như ngươi yếu đuối đến mức này, thì ta thà tổn hại đạo tâm… cũng sẽ giết ngươi ngay tại đây!"Gió thổi qua, thổi tung áo lam, nhuốm máu cả hai người.Hữu Học run người, không phải vì sợ… mà vì đau lòng.Cả hai đều im lặng.Một lúc lâu sau, Ngụy Vô cúi đầu, giọng trầm thấp,không có nước mắt, chỉ có khói lạnh mơ hồ trong ánh mắt:"...Xin lỗi.Ta… lỡ quên mất, người sống vẫn còn việc phải làm."Hắn quỳ xuống, chỉnh lại quần áo cho Tôn lão, gói cuốn sổ lại, đặt vào tay ông.

Sau đó, đốt hương, lập mộ, không viết tên, chỉ khắc một chữ — "Phụ."

Trầm mặc một hồi, Ngụy Vô quay người đứng dậy:“Đi thôi. Bắt đầu lên kế hoạch…Người đầu tiên — là kẻ từng đưa cái xác ông ấy ra làm điều kiện.”Hữu Học gật đầu.Hai bóng người, một trước một sau, rời khỏi Ảnh Mộ… nhưng lần này, không còn là cái bóng câm lặng.Mà là hai thanh lưỡi đao, rút ra khỏi vỏ,

chuẩn bị cắt xuống một màn trời.

Thủy Thảo Động.Ngụy Vô đi trước, từng bước đều vững như đinh đóng vào trời đất, bóng lưng hắn tĩnh mịch đến độ khiến cả không gian nín thở. Không khí quanh hắn tựa hồ bị đông cứng lại, ngưng tụ thành một loại áp lực trầm lặng nhưng nặng như núi.Hữu Học đi sau, không nói gì, cũng không dám nhìn thẳng vào bóng lưng ấy.Ngay cả Thiểm Quang, vốn ưa ồn ào, cũng không lên tiếng.Viên Hầu, chưa bao giờ thấy tôn chủ như vậy, lặng lẽ lui vào góc động phủ.Thanh Ly bước ra, định mở lời, nhưng Hữu Học đã nhẹ giơ tay ngăn lại.“Nghĩa phụ của Tôn ca... đã...”Chỉ một câu.Thanh Ly khựng lại.Đôi môi khẽ run lên, mắt hơi đỏ — rồi lặng lẽ quay đi, không nói thêm gì nữa.Ngụy Vô không vào đại điện.Hắn một mình bước thẳng vào phòng tối, đóng cửa lại, không khóa, nhưng cũng không ai dám chạm vào.Ngoài hiên, gió động nhẹ. Hữu Học ngồi xuống bậc đá, mắt khẽ khép lại, nhưng toàn thân hắn như một cỗ cung đã giương.Chỉ cần ai dám động tới cửa phòng ấy —Sẽ có máu đổ

-Hết-