Hữu Học ngồi ở hàng trước, chỉnh tề, đạo mạo. Tuy không phải cố ý phô trương, nhưng khí chất của hắn đã bắt đầu có thần vận của một người “trợ thủ bên cạnh kẻ lớn”.Khi Ngụy Vô chậm rãi mở mắt, đứng dậy bước ra, Tiêu Văn lập tức cao giọng:
“Hầy… có những người ấy à… dù sao cũng từng có một ‘gia gia’ đáng thương ha?”Câu nói vang lên như mũi tên chọc vào lòng người.Hữu Học giật người, ánh mắt lóe lên tức giận. Nhưng chưa kịp đứng dậy, Ngụy Vô quay đầu, lặng lẽ liếc hắn một cái.Chỉ một ánh nhìn…Hữu Học rùng mình, yết hầu như bị bóp nghẹt, rồi lặng lẽ ngồi lại, không nói thêm nửa chữ.Tiêu Văn thấy không ai phản ứng, định nói tiếp thì —“Cộp!”
Một tiếng gõ trượng vang lên.Đạo sư bước vào, một đạo giả áo xám, tóc trắng vấn cao, ánh mắt như có tia nhìn xuyên thấu lòng người. Hắn bước lên bục giảng, chỉ khẽ đảo mắt một vòng, cả phòng lập tức yên như tờ.Tiêu Văn chưa nói xong, đành nuốt vào họng, hừ nhẹ một tiếng rồi nhoẻn miệng cười lạnh:
“Chờ đến lúc tan học… rồi xem ngươi trốn đi đâu.”Ngụy Vô từ đầu đến cuối không nói một lời.Chỉ lặng lẽ trở về ghế cũ, tiếp tục… ngủ.Trong đại điện nhập môn – buổi học đầu tiên.Đạo sư áo xám tay cầm trượng trúc, đứng trên bục giảng, ánh mắt đảo qua một lượt đệ tử bên dưới rồi chậm rãi mở miệng:“Tu hành chi đạo, bắt đầu từ căn cơ. Các ngươi, nếu không rõ gốc, sau này đụng vào bình cảnh, sẽ lạc vào mê đồ không lối thoát.”Tiếng trượng gõ nhẹ xuống đất.“Trước tiên, giảng về Linh căn. Có ba loại linh căn cơ bản: Không khiếu – Linh hải – Tư chất huyết mạch. Hôm nay, giảng về hai cái đầu.”Y nâng tay, phóng ra một đạo pháp quyết, hiện lên mô hình đan điền – đại não – huyết mạch đơn giản giữa không trung.✦ Về Không Khiếu:“Không khiếu, thường nằm tại đan điền. Là hạ căn, nhưng lại là khởi điểm tu hành.Ngồi thiền, hấp thụ thiên địa linh lực qua khiếu huyệt, ngưng tụ lại thành Chân Nguyên.Một khi chân nguyên đủ, có thể tự động kích phát Thượng Linh Căn – từ đó hình thành mạch vận hành ổn định.”
Y gõ nhẹ trượng trúc, điểm vào hai luồng sáng liên kết nhau:“Không khiếu và Thượng linh căn là đồng mệnh tương liên, nếu một trong hai hỏng, thì tu hành coi như phế.”Một tiểu đệ tử phía trước giơ tay:“Đạo sư, nếu chúng ta là chính đạo hay ma đạo thì linh căn có khác không ạ?”Đạo sư vuốt râu, nhẹ gật đầu:“Hỏi tốt.Kẻ theo chính đạo thì bồi dưỡng thiện nhân căn, chân nguyên hướng về thanh khiết ôn hòa.Còn tu ma đạo, lại thường dưỡng âm sát chủng, lấy oán khí – sát niệm làm cơ sở chuyển hóa chân nguyên.Dù đường khác nhau, nhưng cơ chế nền vẫn là một.”✦ Về Linh Hải:“Linh hải, tọa lạc tại đại não, là nơi khống chế việc truyền dẫn chân nguyên khắp cơ thể.Linh hải không thể thăng cấp như linh căn, nhưng khi ma sát với chân nguyên sẽ mở ra tiềm năng, tăng tốc độ tuần hoàn, giúp cường hóa thể phách.”Một đệ tử khác lại giơ tay:“Đạo sư, nếu khi đột phá mà chân nguyên thay đổi, vậy linh hải có bị ảnh hưởng không?”Đạo sư ánh mắt sáng lên, khẽ cười:“Ngươi có tâm học hỏi.Khi đột phá cảnh giới, chân nguyên thường sẽ thăng cấp – từ thanh khí thành lôi khí, hoặc các loại dị nguyên khác.Lúc ấy, chỉ cần dẫn nguyên khí ấy ra ngoài, thường là từ Không khiếu, xả áp xong rồi mới tiếp tục hấp thu mới – ấy gọi là ‘tẩy cốt hoán nguyên’.”Đạo sư quét mắt một vòng, thấy ai cũng chăm chú bèn tiếp lời:“Nay kể ra các đại cảnh giới cho các ngươi nắm rõ, sau này đừng có bị kẻ gian dọa cho sợ vỡ mật.”Y hít một hơi, rồi nói rõ từng bậc: “Phàm nhân – chưa nhập đạo.Luyện Đạo – gồm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong. Là cảnh giới nhập môn, khai căn lập khí.Hợp Chuyển – gồm 9 chuyển, mỗi chuyển lại chia 9 trọng. Là thời kỳ luyện khí hợp linh, ngưng mạch kết thể.Vũ Hóa – đạp hư không, phi hành, hóa phàm thành tu.Đăng Tiên – sơ bước vào đạo tiên, pháp lực bất phàm.Địa Tiên – Thiên Tiên – Thái Ất Kim Tiên – từng cấp vượt qua thường nhân, có thể chưởng sát một phương.Đại La Kim Tiên – vạn kiếp bất diệt, không rơi nhân quả, thần niệm ngưng tụ như thật thân.Đạo sư ta... chỉ mới tới cảnh giới này. Trên nữa, các ngươi chưa cần biết làm gì.”Đám đệ tử ngồi bên dưới trố mắt, vài kẻ nuốt nước miếng. Còn Tiêu Văn thì lại ngáp dài, làm như mấy thứ này hắn đều biết cả.Một khắc sau, tiếng chuông vang lên – buổi học kết thúc.Sau buổi học đầu tiên tại Ảnh Tông.Bầu trời sầm tối, một màn linh vụ nhàn nhạt giăng khắp con đường lớn dẫn ra khỏi đại điện nhập môn.Hàng ngàn tân đệ tử túa ra, người thì bàn chuyện linh căn, kẻ thì tụ tập so sánh chiến tích trong Hắc Vụ Khảo Thí.Tên Tiêu Văn từ đầu lớp đi sau, vẻ mặt cau có, đảo mắt lùng sục một bóng người quen thuộc.“Tiểu tử họ Tôn đâu rồi?!”Hắn chưa kịp nói tiếp thì đã nghe tiếng người ồn ào phía trước.Chạy tới — hắn chết đứng.Ngay giữa cổng lớn, Ngụy Vô khoanh tay, lưng tựa cột đá, mắt nửa nhắm nửa mở, đứng như đã chờ ở đó tự thuở nào.Chưa ai kịp mở miệng thì một câu nhẹ tênh buông ra:“Muốn ra cổng, nộp ba viên linh thạch hạ phẩm. Không có — thì đứng im.”Lặng như tờ.Mấy đệ tử mới còn chưa hiểu chuyện gì thì Hữu Học đã thong thả bước tới, gật đầu cung kính, móc ra ba viên linh thạch nộp ngay.Ngụy Vô không nói lời nào, nghiêng người cho hắn đi qua.Thấy thế, vài tên nghĩ hắn đùa, cười nhạt:“Họ Tôn à, ngươi tưởng đây là chợ à...”Chưa kịp dứt câu, một bóng người mờ đi như ảo ảnh.“Ầm!”Người vừa nói đã nằm sõng soài dưới đất, miệng còn chưa kịp ngậm lại.Ngay sau đó, cả đoạn đường rơi vào địa ngục.Trong chớp mắt, Ngụy Vô lao vào giữa đám đông — một mình đấu với hơn bảy ngàn đệ tử.Không linh lực.Không vũ khí.Chỉ là quyền cước thuần túy – phối hợp với nhãn lực cùng thể thuật như thần.Bóng áo đen tung bay giữa biển người, quyền xuất như ảnh, cước đạp như điện.Mỗi một cú đánh đều đủ khiến đối phương ngất xỉu ngay lập tức, không gãy xương, không xuất huyết — nhưng đau đến mức muốn chết đi sống lại.Trong chớp mắt — bảy ngàn đệ tử ngã gục thành bảy ngàn cái bịch mềm. Chỉ còn lại Tiêu Văn.Hắn đứng đó, tay siết chuôi kiếm, ánh mắt run rẩy.Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi tanh của mồ hôi và sợ hãi.Ngụy Vô thong thả bước tới.Không nhanh. Nhưng mỗi bước như đạp vào tim Tiêu Văn.Hắn gào lên một tiếng, rút kiếm — cực phẩm linh binh cấp thấp, thân kiếm phát sáng tím xanh.“Tôn Ngụy Vô! Ngươi dám động đến ta?!”Ngụy Vô không trả lời.Một tay duỗi ra.Bàn tay gầy nhưng rắn như thép, vẽ một vòng trong không khí — xé rách một vệt phong sát.Bốp!Tiêu Văn chưa kịp chém thì bị tát nghiêng đầu, mắt trợn trắng, hàm lệch hẳn sang một bên.Một chiếc răng văng ra xoay vòng giữa không trung như cánh hoa rơi giữa tiết xuân tàn.Hắn lảo đảo lui ba bước — chưa đứng vững thì…“Ầm!”Ngụy Vô dùng gót chân đá thẳng vào bụng dưới hắn, lực không lớn, nhưng chuẩn xác đến từng tấc.Cơ bụng Tiêu Văn co rút, hắn quỳ rạp xuống đất, tay ôm bụng như muốn ói ra cả ngũ tạng.Ngụy Vô nghiêng đầu.Tiêu Văn hoảng loạn ngẩng đầu, miệng còn dính máu, mắt đỏ hoe:“Ngươi… Ngươi không được giết ta!”Ngụy Vô mỉm cười.Rồi hắn nắm lấy cổ áo Tiêu Văn — nhấc bổng lên như xách một con gà.“Bốp!!”Cú đấm cuối cùng giáng thẳng vào sống mũi.Một tiếng răng rắc giòn giã vang lên.Tiêu Văn lăn ra đất như khúc gỗ, mặt đập xuống nền đá, mũi phun máu như suối, mắt sưng vù, hai bên má bầm đen như trứng vịt muối bị đập bể.Ngụy Vô ngồi xổm xuống, cầm tay hắn, nhẹ nhàng giơ ba ngón lên:“Ba viên linh thạch hạ phẩm.”Tiêu Văn gật đầu như gà mổ thóc, tay run lẩy bẩy móc ra linh thạch, dâng lên.Ngụy Vô lấy xong, đứng dậy phủi tay, lẩm bẩm:“Cái mặt này mà còn ngông được nữa thì ta đổi họ.”Tầng ba của một tòa tháp đá gần cổng nhập môn.Một vị lão giả râu tóc bạc trắng khoác y bào đạo sư màu xám nhạt, tay cầm một chung trà linh tuyền, chậm rãi nhấp từng ngụm, ánh mắt không rời khỏi cảnh tượng vừa diễn ra dưới sân.Bên cạnh ông là một chấp pháp trưởng, áo lam, dáng khúm núm, sắc mặt có chút khó hiểu lẫn bất mãn.“Đạo sư… chuyện lúc nãy… Ngài không can thiệp sao?”Lão giả chỉ khe khẽ gật đầu, cười nhạt:“Can thiệp? Vì cái gì phải can?Nhưng mà... đánh hơn bảy ngàn người, còn làm Tiêu Văn —Ngươi nghĩ ta không thấy rõ à?”– giọng lão bình tĩnh như nước giếng sâu –“Từng chưởng, từng quyền, từng cước của hắn đều có chừng mực, không đánh vào yếu huyệt, không gây thương tật, chỉ khiến đau và sợ...Đó là đánh để răng, không phải đánh để phế.”Chấp pháp trưởng hơi cứng người.“Còn ba viên linh thạch hạ phẩm?” – hắn dè dặt hỏi.Lão đạo sư bật cười:“Ở cái nơi mà hơn bảy ngàn kẻ tranh nhau từng tấc đạo, ba viên linh thạch coi là cướp?Ngươi còn trẻ, chưa hiểu. Những kẻ như hắn… sinh ra là để làm áp lực cho những đứa còn lại.Phải có kẻ khiến người khác thấy nhục mới có người chịu tu lên.”Chấp pháp trưởng nhăn nhó:“Chẳng lẽ... Ngài thiên vị?”Ánh mắt lão đạo sư bỗng lạnh đi mấy phần.Lão nhẹ nhàng đặt chung trà xuống, quay lại nhìn hắn.“Ngươi... là chấp pháp trưởng vì không ai cần.Còn hắn – Tôn Ngụy Vô – là thiên kiêu xếp thứ sáu toàn tông trong khai khiếu, và thứ hai trong Hắc Vụ Khảo Thí.”“Một kẻ như ngươi... lấy cái gì ra mà đánh giá hắn?”
Ầm!Câu nói rơi xuống như búa bổ, chấp pháp trưởng mặt tái mét, cúi rạp cả người, mồ hôi lạnh thấm ướt sống lưng.“Thuộc hạ... thuộc hạ hiểu rồi...”Lão đạo sư không nhìn hắn thêm, mắt lại quay về hướng cổng nhập môn, nơi Ngụy Vô đã thong thả rời đi.“Tiểu tử này... tâm cơ có, sát khí có, thủ đoạn có, lý trí cũng có… Chỉ mong hắn mãi mãi giữ được ‘chừng mực’ như hôm nay.”Trong một gian phòng vắng, ánh trăng xiên qua cửa sổ chiếu lên bóng hai người đang ngồi đối ẩm.Ngụy Vô khoanh chân dựa vào ghế, lười biếng duỗi tay ném cho Hữu Học một túi trữ vật.Tiếng leng keng va chạm phát ra giòn tan, nặng tới độ sàn đá cũng khẽ rung.Hữu Học mở ra – bên trong là khoảng hai vạn linh thạch hạ phẩm, còn có vài mảnh phù lục hư hao.Hắn ngạc nhiên:“Tôn ca... người đâu có thiếu linh thạch. Sao lại… cướp?”Ngụy Vô không quay đầu lại, ánh mắt nhìn ra ngoài trăng, giọng trầm nhưng lạnh:“Đánh địch, phải đánh vào tinh thần trước.Ta không thiếu chút đồ này... Nhưng thứ ta cần không phải linh thạch — mà là một lời tuyên cáo khắc vào đáy lòng hắn.”Hữu Học thoáng ngơ ngác:“Tuyên cáo...? Tôn ca muốn hắn sợ sao?”Ngụy Vô khẽ cười, rót thêm rượu, chậm rãi nói:“Ngươi biết ý thức là gì không?”Hữu Học suy nghĩ, rồi đáp thử:“Là... linh hồn?”Ngụy Vô lắc đầu, nâng chén rượu lên ngang tầm mắt:“Sai. Ý thức là thứ khiến ngươi nhận biết được tất cả cảm giác của ngũ giác: mắt thấy, tai nghe, mũi ngửi, lưỡi nếm, thân cảm nhận.Còn thứ ta cần đánh vào... là tiềm ý thức của hắn.”Hữu Học hơi nhíu mày:“Tiềm ý thức?”Ngụy Vô đặt chén xuống bàn, mắt ánh lên tia u ám:“Đó là thứ khiến ngươi suy diễn ngay cả khi chưa có kết quả. Khi ta đấm ngươi – ngươi chưa biết có thật đánh hay không, nhưng thân thể ngươi đã tự phản xạ giơ tay đỡ, đó chính là tiềm thức đang ra lệnh.Và ta... muốn găm một nỗi ám ảnh sâu đến tận tâm can của hắn.Để đến một ngày nào đó, chỉ cần nghe tên ta, hắn đã tự thấy... bản thân mình đã thua.”Hữu Học nuốt khan một ngụm nước bọt, bất giác rùng mình.Ánh trăng sáng rõ, soi bóng Ngụy Vô in xuống đất dài và lạnh như một lưỡi đao chưa tuốt vỏ.Gió đêm nhẹ thổi, trong viện vắng, ánh đèn lồng leo lét soi hai bóng người.Ngụy Vô đứng lặng nhìn mặt trăng treo cao. Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi cất lời, giọng khàn khàn như gió lùa đá lạnh:
“Khi ta đập thằng con của lão... cũng chính là đang đánh vào mặt mũi của lão.”Hữu Học chau mày:“Tôn ca... chẳng phải quá khiêu khích rồi sao?”Ngụy Vô cười nhạt:“Chó bị đánh, chủ có đau. Đau ở đâu... là do chủ chọn.”Hắn ngồi xuống bậc thềm, nhắm mắt lại, nói tiếp:“Thế cục này, lão có ba nước đi.Một là lập tức nổi giận, xuất thủ.Tốt! Khi ấy, ta thành người bị hại. Mà cái tiếng ‘Tôn tử trưởng lão bị đánh, cha vì con mà xuất thủ’ — danh tiếng của lão còn gì?Hai là... lão nín nhịn.Cũng tốt. Lần một nhịn được, lần hai nhịn được, đến lần ba — hắn sẽ phải lựa chọn giữa lý trí và cơn giận. Nếu mất lý trí vi phạm tông quy, tông chủ sẽ thay ta thanh lý môn hộ.Ba là — chuyện này chưa tới tai lão, nhưng tới tai... người khác.”Hữu Học liếc nhìn Ngụy Vô:“Người khác? Là người thân hay địch?”Ngụy Vô mở mắt, ánh nhìn sâu hút như vực thẳm:“Nếu là người thân thiết — chúng sẽ thay hắn báo thù. Ta chỉ cần ngồi một chỗ, giết kẻ thay mặt, coi như tát vào mặt hắn.Nếu là kẻ ghét hắn — sẽ làm ngơ. Ta thắng hoàn toàn, mà chẳng ai cản nổi.Dù là ai, kết cục... đều là ta đánh, mà hắn không có đường phản đòn.”Hữu Học ngẩn người. Trầm ngâm một lúc, hắn lẩm bẩm:“Tôn ca… huynh đánh không chỉ bằng tay…”Ngụy Vô nhìn lên trời, chậm rãi nói:“Kẻ giỏi giết người không cần dùng kiếm.Kẻ giỏi thắng trận... không cần động tay.”Hữu học thầm nghĩ:"ta xuyên không nhưng tự nhận trí lực này ta không bằng ngươi ha"-Hết-