Không ai thốt nên lời.Một trưởng lão gần đó hít mạnh một hơi, run rẩy hỏi:
“Từ khi Thất Thánh khai thiên lập đạo... người thứ năm sao?”Một đệ tử thất thanh:“Tam Sinh Hệ...! Là Tam Sinh Hệ đó!”Đạo Sư lùi lại nửa bước, tay run run, ánh mắt sáng như thiểm điện nhìn thẳng vào Hữu Học:“Lực đạo – Võ kỹ – Thiên cơ... Tam Sinh đồng hiển, lẽ nào... lẽ nào lại là Thiên Cơ chuyển thế?”Lúc này, cả quảng trường... vỡ òa.Người hít khí lạnh, kẻ lắp bắp không thôi.“Không hổ là Đệ Nhất Khai Khiếu năm nay…”“Tam Sinh Hệ – người này... sau này còn ai dám trêu chọc?”
Còn Hữu Học?Hắn chỉ... ngơ ngác.Hắn không hiểu vì sao ánh sáng xoay tròn.Không hiểu vì sao ánh mắt mọi người lại... kính sợ như thế.Chỉ khẽ nghiêng đầu, gãi gãi đầu bối rối.Đạo Sư cười gượng, nhưng giọng trầm xuống như một đạo thánh chỉ:“Hữu Học – ngươi bước vào đi....Đây là nơi dành cho ngươi. Mỗi bước ngươi đi... đều là bước thiên đạo mở lối.” Tới lượt Ngụy Vô qua gió lạnh.Hắn lặng lẽ bước lên, không chút biểu cảm.Đặt tay vào Thuộc Tính Thạch.ẦM!Thuộc Tính Thạch rung lên kịch liệt, ánh sáng phun trào ra như vạn trùng tinh hà, chiếu sáng cả khoảng trời trước công pháp phòng.Một! Hai! Ba!... Tám! Chín!Chín luồng ánh sáng phóng lên cao:Nguyên tố,Võ kỹ,Lực đạo,Binh thuật,Thần hồn,Ảo thuật,Lô đạo,còn thêm 2 hệ ngoài là Phong ấn hệ – xám lạnh như thiết.Không gian hệ – ánh sáng màu chàm tím mênh mông như hư vô.Sân rộng chết lặng.Đạo Sư trầm ngâm, rồi khẽ lắc đầu:“Chín hệ... nhiều thật.Có thể tu luyện nhiều loại thuật thức, nhưng quá tản mạn. Không có trọng tâm, khó mà đại thành.”Một tên nào đó cười khẩy:“Đúng là... người không có gì lại muốn có tất cả.”Một tên khác phụ họa:“Vậy chẳng khác gì biết bơi ở trăm sông, mà chết đuối ở vũng nước cạn.”Tiếng cười rộ lên. Có kẻ mỉa mai, có kẻ xem thường, có kẻ ghen tỵ.Ngụy Vô không nói gì.Chỉ nhàn nhạt quay sang đạo sư:“Ta có thể vào chưa?”Đạo sư khẽ gật.Hắn bước vào, dáng lưng bình thản như gió, ánh mắt vô ba.Cả quảng trường như mất đi tâm điểm, sự chấn động vẫn còn đó – nhưng không ai dám cản đường.Đạo Sư thầm nghĩ:“Không gian hệ và phong ấn hệ... đều không tầm thường.Nhưng quan trọng không phải là hắn có bao nhiêu hệ.Mà là... hắn có thể ‘nắm bao nhiêu’ trong lòng bàn tay.”Tại một nơi sâu trong Ma Sát Môn – Mảnh thiên địa biệt lập thuộc Ma Ngục.Ánh sáng hồng quang từ thiên địa chiếu xiên qua làn sương mỏng, lấp lánh trên bãi cỏ nơi một nam tử tóc trắng, thần sắc thanh tú, y phục đạo môn màu xám nhạt,đang lười biếng ngả người trên một tấm thảm trải đá. Trước mặt hắn là một chiếc bàn đá nhỏ, trên đó bày vài củ Linh Khoai chín tới, một bình Linh Trà Tử Mẫu, còn có một cái truyền ảnh phù văn đang lơ lửng, hiển thị cảnh học viện nhập môn náo nhiệt của Ảnh Tông.Hắn chính là Thiên Cơ Chân Đế – Viên Minh Tử“Ồ… tiểu tử đó tên là Hữu Học sao… Hệ Thiên Cơ? Ha, ha, ha! Cũng thú vị đấy. Mười mấy đời mới gặp một kẻ có duyên với Thiên Cơ mà lại không biết bản thân mình đặc biệt chỗ nào.” – Viên Minh Tử vừa nhai Linh Khoai vừa bật cười, giọng điệu không giấu được sự hứng thú.“Ủa? Đợi đã… cái gì mà 'có thể đọc suy nghĩ của người khác'? Rồi còn Tam Sinh Hệ? Ai là người viết báo cáo thế này hả trời! Truyền ảnh cũng bị bóp méo nữa!” – Hắn chống tay ngồi dậy, mặt tái mét – “Không phải ta còn sống hay sao? Sao bọn nhóc đó dám thêm thắt linh tinh!”Rầm!Viên Minh Tử nện một quyền vào vách đá bên cạnh, quát:“Lũ tiểu tử ngạo mạn! Bịa chuyện kiểu đó muốn ta thổ huyết mà chết à!?”Nhưng sau một thoáng tức giận, hắn lại bật cười sảng khoái:“Hữu Học, Ngụy Vô… hai đứa này đúng là đáng để kỳ vọng đấy. Không biết ngươi có dám đi đến tận cùng con đường của mình không, tiểu Ngụy…”Hắn nâng ly linh trà, ánh mắt mang chút gì đó hoài niệm lẫn chờ đợiTrong đại điện chứa hàng ngàn công pháp cổ tàng, ánh sáng linh văn tỏa ra mờ ảo, chiếu lên hàng dãy ngọc giản, thư tịch, pháp quyển được sắp theo từng hệ tu luyện khác nhau.Ngụy Vô đứng giữa, hai tay khoanh trước ngực, mắt đảo một vòng rồi lắc đầu:"Loạn. Tạp. Dở."
Hữu Học ở bên cạnh thở dài một tiếng:"Tôn ca, người tu được chín hệ, chọn đại đi, có cái nào đâu mà không dùng được? Chọn kỹ vậy chọn đến bao giờ?"
Ngụy Vô ngó qua liếc mắt:"Ta chọn kỹ là vì không muốn tu cái thứ làm phế cốt tốn thời gian."
"Vậy... chọn thế nào cho vừa lòng ngươi?""Nhờ người có mắt chọn hộ."Nói đoạn, hắn truyền ý niệm vào giới chỉ, khiến luồng khí tím hồng mờ mờ hiện ra, một bóng người nữ uyển chuyển hiện hình. Chính là Nữ Đế trong giới chỉ—kẻ từng được gọi là Diễm Luyện Thiên Đế một thời.Nữ Đế khẽ liếc qua, nhìn mấy chục ngọc giản mà Ngụy Vô đang chê bai, rồi nghiêm nghị nói:
"Thiên tài mạnh đến mức biến thái như ngươi ta mới thấy lần đầu. Chọn cho ngươi còn khó hơn chọn cho bản thân. Cái gì cũng hợp, cái gì cũng dư thừa!"
Ngụy Vô khịt mũi khinh thường:"Không phải tự xưng là nữ đế sao, chút nhãn lực vậy thôi à?"
Nữ Đế lườm hắn, đang tính lên tiếng thì — bụp! — một luồng áp lực khủng khiếp xé rách không gian truyền đến.Ba người đồng thời biến sắc.Trong luồng hắc vụ tan dần, một thân ảnh bạch y cao lớn chắp tay sau lưng hiện ra. Dù chỉ là phân thân, khí tức của người đó khiến Nữ Đế run rẩy, Hữu Học như sắp mềm chân còn Ngụy Vô cũng thoáng giật mình.Người đó là Tông chủ Ảnh Tông – Ngụy Nhân Phương.Không nói không rằng, lão vung tay ném cho Ngụy Vô một quyển công pháp.Ngụy Vô cầm lấy, liếc sơ một lượt, nhíu mày:"Công pháp cấp một? Ta thiếu thứ này sao?"Nhân Phương mỉm cười, ánh mắt như thấy suốt cửu thiên thập địa:"Thiếu hay không không quan trọng. Cái này hợp với con."
Từ "con" vừa buông ra, sắc mặt Nữ Đế đại biến, không phải vì ngữ nghĩa—mà là khí cơ luân hồi chấn động, như thể thiên địa mặc định: đây là “cốt nhục tâm truyền”.Ngụy Vô liếc nhẹ, cũng chẳng phản ứng gì, chỉ gấp công pháp lại rồi quay sang hỏi:"Vậy còn hắn?" — tay chỉ Hữu Học.
Nhân Phương gật đầu, khẽ ném cho hắn một quyển cổ quyển có ánh ba sắc đan xen: Tam Sắc Vũ Kĩ."Cái này, hợp với thằng nhóc nhiều hệ như hắn. Vừa phức tạp vừa rối não, nhưng đủ sức phát tiết tiềm năng dị thường."Hữu Học cảm ơn run run, mà lòng vẫn chưa hết chấn động.Nhân Phương phất tay áo một cái, biến mất như chưa từng tồn tại. Dư âm vẫn còn khiến không gian xung quanh rung lên từng đợt nhỏ.Ngụy Vô nhìn công pháp trong tay, khẽ nhếch môi:"Lão ấy muốn ta tu gì... là tùy ta?"
Nữ Đế chưa hoàn hồn, chỉ gượng ra một tiếng:"Không. Là bởi vì ngươi, chính là thứ lão đặt cược lớn nhất..."
Trong lúc rảo bước qua khu công pháp lâu, Hữu Học không nhịn được lòng tò mò, khẽ quay sang hỏi nhỏ:“Tôn huynh… vì sao người trong tông lại gọi Tông chủ là ‘Lục giới chi tội’ vậy?”
Ngụy Vô không đáp, chỉ liếc mắt nhìn về giới chỉ bên hông Hữu Học. Trong phút chốc, linh hồn nữ đế hiện ra hư ảnh lơ lửng, ánh mắt phức tạp.Nữ đế thở dài, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đầy áp lực năm tháng:Giọng nàng vang lên, không còn là kiêu hãnh, mà là một sự rùng mình ghim tận linh hồn:“Ngươi hỏi vì sao ư...?Vậy… nhớ kỹ mà đừng bao giờ hỏi lại lần hai.Người đó… không phải đơn thuần là tông chủ của một tông môn.Năm trăm năm trước, khi lục giới chia năm xẻ bảy, chính – ma phân tranh không nghỉ. Ấy vậy mà… hai thế lực đối đầu lại bỗng liên minh.Vì một người.Chỉ một người thôi.Mà khiến cả lục giới thề dưới thiên đạo, hợp lại truy sát hắn.”Hữu Học nuốt khan, sống lưng lạnh buốt:“Là… Tông chủ?”Nữ đế khẽ gật đầu, giọng gần như là lời nguyền xưa vọng lại:“Ngụy Nhân Phương.Lúc ấy, chỉ là Đế cấp đỉnh phong… mà khiến sáu Thánh Nhân phải đích thân ra tay.Hắn không đứng về phe nào. Hôm nay chính đạo, ngày mai ma đạo. Vừa mới cứu thiên tài phe này, quay lưng lại đã chém xuống.Không ai biết hắn nghĩ gì, muốn gì…Chỉ biết rằng cứ nơi nào hắn đi qua, máu thấm xuống mấy tấc.Hắn giết... không lý do. Nhưng cũng chẳng ai dám hỏi.Cứ thế… các phe liên thủ, lập thiên thệ tru sát.”Nữ đế run giọng:“Hắn chống lại cả sáu Thánh Nhân. Một người... đối sáu Thánh.Trong tay hắn có Hắc Dục Hỏa, thiêu rụi thần hồn như quét bụi.Có Sát Thánh Đại Đao, có Cổ Trùng Bí Bảo, có trên trăm triệu thần hồn bị luyện hóa...Có thể miễu sát Thập Đế, có thể chấn nhiếp thiên đạo.”“Tinh cầu nổ, tinh vực sụp.Phục Hy... Nữ Oa... đều trọng thương.Thế là đủ hiểu... vì sao hắn được gọi là:Lục Giới Chi Tội.”Hữu Học nghe xong, cả người cứng đờ, mồ hôi lạnh tuôn ướt sau lưng.Ngụy Vô thì nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu.Sau khi hoàn tất xác nhận công pháp tự chọn tại Đại Các, Ngụy Vô được trưởng các trao thêm một quyển trục huyết sắc mỏng nhẹ. Trên bìa trục, ba chữ đỏ như máu thiêu rực dưới ánh nắng:“Huyết Nguyệt Trảm.”Lão trưởng các đưa tay vuốt chòm râu trắng, ánh mắt lặng lẽ nhìn đám đệ tử đang xếp hàng nhận trục công pháp, trầm giọng tuyên bố:“Tất cả đệ tử nhập môn khóa này, bất kể chọn công pháp gì, đều bắt buộc phải tu luyện ‘Huyết Nguyệt Trảm’. Đây là công pháp trảm thuật nhập môn do Thất trưởng lão chỉnh sửa lại từ bản cổ tịch ‘Huyết Nguyệt Hồn Kinh’. Môn này không chỉ trui rèn tinh thần sát đạo, mà còn giúp định hình linh lực nền tảng.”Cả quảng trường im phăng phắc, chỉ nghe tiếng lật trục lách cách.Ngay lúc ấy, Đạo sư chủ giảng bước lên bậc thềm, ánh mắt uy nghiêm quét một lượt hơn 7000 tân đệ tử, trầm giọng tuyên bố:“Trong vòng bảy ngày, đệ tử nào có thể luyện ‘Huyết Nguyệt Trảm’ đạt đến nhập môn đại thành, sẽ được ban thưởng ba viên Mạch Thể Đan tứ phẩm đỉnh cấp—loại đan dược tốt nhất cho thể tu dưới Ngũ phẩm.”Chỉ một câu, khiến toàn trường chấn động.Đám đệ tử hô lớn, ánh mắt sục sôi như lửa cháy:“Tứ phẩm đỉnh cấp...! Cả gia tộc ta góp hết cũng không đổi được một viên!Huyết Nguyệt Trảm nghe đồn luyện đến tầng thứ ba có thể trảm cả linh ảnh của địch!”Hữu Học đứng bên Ngụy Vô khẽ nói nhỏ:“Ta còn tưởng là chỉ ban riêng cho đệ... ai dè toàn bộ đều được.”Ngụy Vô nhàn nhạt đáp:“Luyện đi. Đừng để mất mặt ta.”-Hết-