Chương 17:Long Vương điện

Trên đường trở về căn cứ, Hữu Học ôm hai quyển công pháp, mặt như bánh bao bị hấp hơi, miệng không ngừng lẩm bẩm:"Một tuần... chỉ một tuần thôi sao? Công pháp nhất phẩm đâu phải trò đùa... Liệu ta luyện có nổi không trời..."Ngụy Vô đi trước ba bước, bóng áo tung bay, không thèm ngoái đầu. Nhưng đến câu thứ ba của Hữu Học, hắn chợt khựng lại. Trong khoảnh khắc, không gian như đông cứng."Ngươi vừa nói gì đó?" Giọng nói nhẹ như gió, nhưng khiến mồ hôi lạnh của Hữu Học rịn sau lưng. Hữu Học giật mình, lúng túng đáp:"À... ta chỉ nói là... một tuần có khi không đủ, chi bằng Tôn ca cho ta mượn trận pháp thời gian lần trước—""Ngươi..."Ngụy Vô quay người lại, mắt ánh lên vẻ như thể không tin nổi mình đang nói chuyện với sinh vật cấp thấp nào đó."Ngươi là người bình thường hả? Với hai thể chất Lục đạo, Tam sinh hệ, ba không khiếu, cộng thêm năm tràm mét linh hải, chưa tính huyết mạch Trần Tướng Quân, đạo cốt Thần tộc, đọc tâm thuật—một tuần thì luyện cái này không đủ? Ta nói thật, ngươi đúng là thiên tài đầu tiên ta gặp mà đầu óc có vẻ... bị tổn thương đấy!"Hữu Học há mồm, còn chưa kịp phản ứng, thì Ngụy Vô đã tiến lại gần, dí ngón trỏ vào trán hắn:"Ngươi không đọc gia huấn của Trần gia à?""Hở...?""Cận trảm thuật—tất cả mạch trảm trên đời này!—là từ Trần gia nhà ngươi sáng tạo ra đấy!! ' Huyết Nguyệt Trảm' dù có biến hóa ra sao, cũng là từ căn nguyên cũ mà sinh, hiểu chưa?""Thế nên," Ngụy Vô hạ giọng, ghé sát vào tai hắn, "đừng lấy lý do nữa, luyện đi. Nửa canh giờ, không hơn."Hữu Học gãi đầu cười ngượng, nhưng lòng thì trào dâng một cơn nóng không tên.Ngay khi vừa bước tới rìa dãy sơn mạch phía tây của Ảnh Tông, Hữu Học giật mình, ngẩng đầu nhìn lên trước mặt là một cung điện cổ xưa, cao bốn tầng, ẩn mình sau tầng kết giới. Tường điện bằng lam ngọc, mái cộng như lưỡi kiếm, mỗi viên ngói đều chạm khắc phù văn, ánh lên linh quang nhàn nhạt. Ngụy Vô chỉ vung tay, kết mấy đạo pháp ấn cổ xưa. Từng vòng kết giới xoay chuyển, khẽ vang lên những tiếng "vù" trầm thấp như tiếng gió lùa qua vách đá. Chớp mắt, cả bốn tầng kết giới đồng loạt mở ra, để lộ con đường đá trắng dẫn vào bên trong như chờ đợi chủ nhân thật sự.Ngay lúc đó—"Tôn ca!"Một tiếng gọi trong trẻo vang lên. Thanh Lý từ đâu xuất hiện, áo lụa tung bay, sắc mặt tái nhợt pha đỏ ửng vì chạy gấp. Không chần chừ, nàng lao tới, ôm chặt lấy Ngụy Vô.Từng giọt mưa rơi chậm, lặng lẽ hòa vào mái tóc nàng đã ướt sũng. Ngụy Vô khựng lại, không một lời, không một biểu cảm. Hắn quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng như nhìn một kẻ lạ vô tình vướng vào vận mệnh của mình. Một tay nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay Thanh Ly ra khỏi vạt áo hắn, không mạnh, không nhẹ, nhưng dứt khoát.“Vô... ta—” Thanh Ly định nói gì đó, nhưng câu chữ chưa thoát ra khỏi môi đã bị ánh mắt lạnh như băng của Ngụy Vô làm đông cứng.Phía sau, Hữu Học bất giác rùng mình. Tâm trí hắn khẽ lay động, rồi như bị gió cuốn trở lại hai ngày trước—chính là lúc Ngụy Vô rời khỏi Thủy Thảo Động cùng với Hữu Học, không nói không rằng.Tại lối vào Long Vương điện, hai tên lính canh tu vi tứ chuyển đỉnh phong mỗi tên cầm 1 cây giáo bạc, mắt quét tới lui như thể đang chực chờ một lý do để trừng phạt kẻ lạ mặt. Khi Ngụy Vô vừa bước tới, cả hai đồng loạt đưa tay chặn lại, ánh nhìn sắc lẻm hệt lưỡi dao lướt qua hắn.“Dừng lại,” một kẻ lên tiếng, giọng khô lạnh như sắt gõ đá. “Kẻ dưới Lục chuyển, không có lệnh bài, không được tiến vào Long Vương điện.”Hữu Học nhanh chóng bước lên, giọng lễ độ: “Vị này là Tôn công tử, có hẹn với Long Vương…”“Tôn gì cơ?” Tên kia cắt ngang, mắt vẫn không rời Ngụy Vô. “Luyện Đạo đỉnh phong mà cũng đòi vào Long Vương điện? Đừng khiến chúng ta phải dạy lễ.”Ngụy Vô không trả lời. Hắn chỉ nhẹ nhàng giơ tay trái lên — bàn tay đã từng vặn gãy lưng Thiên Đọa, đánh tan thể xác của Mạn Đà Yêu Tượng. Không linh lực, không bạo phát, chỉ đơn thuần nâng tay… thế mà thiên địa như nghẹt thở trong khoảnh khắc.Một tiếng “rắc” khẽ vang trong hư không.Khí tức khởi động.Nghịch Thiên Thủ — không cần chạm, chỉ cần ý.Cả không gian trước cổng như bị kéo căng. Hai tên linh canh trong chớp mắt bị một luồng khí vô hình ép đến gập gối. Đầu gối cắm sâu xuống đất, trán toát mồ hôi lạnh, cổ họng nghẹn ứ không thốt nổi nửa chữ.Không ai hiểu hắn ra tay lúc nào.“Đạo lý là để nói với người có tư cách. Còn các ngươi?” Ngụy Vô bước tới, ánh mắt lạnh hơn sương tuyết đầu đông. “Không xứng.”Ngay khoảnh khắc ấy, một đạo quang lóe lên từ sâu trong Long Vương điện.“Ngừng tay!” Một giọng trầm hùng vang vọng, mang theo uy nghiêm của bậc vương giả.Ngao Thương xuất hiện, theo sát sau là Long Vương Ngao Uyên — thân mặc trường bào trắng kim viền, ánh mắt uy nghiêm nhưng ẩn chứa kinh ngạc. Nhìn thấy cảnh tượng lính canh bị áp bức đến thở không nổi, sắc mặt Ngao Uyên khẽ trầm xuống.“Tôn công tử,” Ngao Uyên bước tới, hơi nhíu mày. “Chuyện gì khiến ngươi tức giận đến mức này?”Ngụy Vô thu tay, khí tức tản đi như nước triều rút, để lại hai tên linh canh vẫn còn run rẩy quỳ dưới đất. Hắn ôm quyền nhẹ, giọng trầm như gió thoảng:“Không quan trọng.Có một vụ làm ăn.”

Ánh mắt hắn quét qua Ngao Uyên, rồi dừng lại, sâu hút. “Không biết Long Vương có hứng thú không?

Ngụy Vô khẽ gạt ống tay áo, đưa tay vẽ ra một đồ án bay lơ lửng giữa không trung. Trong đồ án là một hòn đảo đen tuyền giữa biển sương tím nhạt, lôi quang chớp động như sinh linh ẩn hiện trong mây.“Đây là Hoa Liên đảo,” Ngụy Vô chậm rãi nói,: “trên đảo sinh ra phôi trận pháp cấp Đại La Kim Tiên đỉnh phong... phàm là cường giả đạt tới cảnh giới này đều hiểu rõ, trận cơ loại này dù chỉ bày một tàn trận cũng đủ cản một kích toàn lực của cường giả đồng cảnh, bày đúng cách... thiên vương cũng khó mà lay chuyển.”Ngao Uyên cùng Ngao Thương nghe đến đây, sắc mặt không khỏi tái mét. Cái thứ Ngụy Vô gọi là “vụ làm ăn”, hóa ra lại là một món bảo vật hiếm có trong cả lục giới!“Ngươi muốn bán?” Ngao Uyên hít sâu một hơi, cất giọng trầm thấp, “nói giá đi.”Ngụy Vô mỉm cười, lắc đầu.“Ngươi ra giá đi, ta không muốn vơ vào tội ép giá long tộc.”Ngao Uyên nghiến răng, “Một trăm vạn thượng phẩm linh thạch.”Ngụy Vô nhíu mày, ánh mắt như đang nhìn kẻ vừa lấy một đồng xu chìa ra mua cung điện. “Ngươi đuổi ăn mày thì cũng không cần rẻ rúng vậy.”“Bốn trăm vạn!”Ngao Uyên cắn răng nâng giá, Ngao Thương bên cạnh lập tức thì thầm:“Ngay cả ở Thượng giới, giá này đã gần mức trần rồi.”Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt của Ngao Uyên liền quét ngang sang con mình, đầy vẻ cảnh cáo.Ngụy Vô không vội, cười lạnh một tiếng, rồi nói:

“Bốn trăm vạn linh thạch để mua một phôi trận cấp Đại La đỉnh phong đã là hời, nhưng... ngươi tính cả long uy thiên sinh của hòn đảo và mạch linh thạch ẩn trong đất thì sao? Không đáng giá hơn sao?”

Ngao Uyên trầm mặc. Hắn là người từng trải, từng thống lĩnh cả long tộc phía Nam vực, há lại không nhận ra giá trị đó? Cuối cùng đành cắn răng nói:

“Được! Bốn trăm vạn là ứng trước. Số còn lại... ghi sổ, lấy danh long tộc làm tín vật.”

Ngụy Vô vẫn lắc đầu.“Vậy thì... rốt cuộc ngài muốn bao nhiêu?”Ngụy Vô đưa tay chỉ thẳng vào mặt Ngao Uyên, ánh mắt lạnh như tuyết phủ ngàn năm:

“Ta không cần linh thạch. Ta muốn bốn người các ngươi – Tứ Long Vương – thuần phục. Nếu được, ta sẽ tặng thêm: hai đại sát trận, một kết giới cấp đại la, và... một nhân vật các ngươi tuyệt đối cần đến.”

Long Vương Ngao Uyên khẽ nhướng mày, đôi mắt ánh lên vẻ sắc sảo. Ngón tay thon dài đưa ra, chỉ về phía Ngụy Vô, hỏi ngắn gọn:“AI!?”Ngụy Vô không đáp. Trái lại, con ngươi trái khẽ lóe lên hào quang tím thẫm, Trọng Luân Mục mở ra — mặt đất nhẹ chấn động, từ giữa không gian xuất hiện một vầng sáng, theo đó, một thiếu niên chậm rãi bước ra.Người ấy tóc trắng, mắt xanh, vận huyết y, cánh tay xăm kín phù văn long tộc, lưng đeo Long Sát Đao, thần sắc tiêu sái, khí chất cuồng ngạo.Chính là — Thiểm Quang!Ngao Uyên cau mày: “Chỉ là một con... kiến?”Còn chưa dứt lời, Ngụy Vô khẽ nâng tay, ra hiệu.Ầm!!!Một luồng khí tức long uy cường đại như biển lửa tràn ra từ người Thiểm Quang. Không phải Bạch Long, không phải Thanh Long… mà là Xích Long — chân long huyết mạch cao nhất trong hệ thống huyết mạch long tộc!Không khí ngưng đọng, Ngao Uyên cùng Ngao Thương đồng thời sững sờ. Không phải vì Thiểm Quang mạnh, mà vì loại huyết mạch này, vốn dĩ—cả long tộc cũng chỉ dám nằm mộng!Ngụy Vô nhẹ giọng, có phần giễu cợt:

“Nhờ phúc khí của công tử Ngao Thương, ban cho Hóa Long Châu… nên ta mới có được một con Xích Long như hôm nay.”

Một câu, vừa như tán thưởng, vừa như nhắc nợ máu.Ngao Uyên chấn động:

“Hóa Long Châu… chỉ dùng được cho nhân tộc hoặc yêu tộc. Với long tộc thì vô dụng. Dù vậy... tỉ lệ Xích Long... chưa tới một phần ngàn...!”

Ngụy Vô nhếch môi:“Chuyện hiếm có cũng phải xảy ra với ta mới gọi là ‘đặc sắc’. Long Vương... ngài cần hay không?”Ánh mắt Ngao Uyên trầm xuống, rồi lại sáng lên đầy toan tính. Một con Xích Long — với long uy chân chính, là đại thế nhân tộc không thể xem thường. Dù ban đầu là... kiến!Hắn hỏi dò:“Ngươi có điều kiện gì?”Ngụy Vô gật đầu:

“Có. Ấn chú thuần phục. Giao cho ta hoàn toàn quyền khống chế, vĩnh viễn không phản. Khi cần, có thể triệu hoán toàn tộc.”

Ngao Uyên khựng lại một khắc. Nhưng rất nhanh, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói dõng dạc:“Ngươi chờ ở đây! Ta đi triệu hồi ba huynh đệ khác… Tứ Long Vương, sẽ toàn bộ… quy phục ngươi!”Trên đường trở về, ba bóng người sải bước dưới ánh chiều đỏ như máu.Chính giữa là Ngụy Vô, áo bào đen phất nhẹ theo từng bước, khí thế lạnh lùng như vạn niên băng vực.Bên phải hắn là Hữu Học — gương mặt rạng rỡ mà tim đập loạn vì xúc động lẫn hồi hộp.Bên trái là Thiểm Quang — thân khoác huyết y, mắt ánh long mang, long khí mơ hồ khiến hư không rung động.Phía sau — là toàn thể Long tộc!Bốn vị Long Vương cùng vô số trưởng lão, tướng lĩnh, đều cúi đầu đi theo sau. Mỗi bước như khiến đất trời run rẩy, long uy trùng thiên, đại địa chấn động!Động Long Vương phía trước, màn sáng mở ra.Thanh Ly cùng Viên Hầu từ trong chạy vội ra. Thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt cả hai đồng loạt hiện lên kinh ngạc tột độ.Toàn thể Long tộc… thật sự bị hắn thu phục rồi ư!?Ngụy Vô bước vào, thần sắc vẫn bình thản như chưa có gì xảy ra.Thanh Ly rón rén đến gần, thấp giọng hỏi nhỏ:“Ngươi thu phục Long tộc… là để làm gì?”Ngụy Vô không quay đầu, chỉ đáp một câu ngắn gọn:“Đánh Thanh Khâu.”Lời vừa rơi xuống, ánh mắt Thanh Ly khẽ run lên.Cả người nàng sững lại giữa gió xuân lạnh, đôi mắt đỏ dần, khẽ ngấn nước — rồi trong một khoảnh khắc không kìm được xúc động, nàng nhào đến ôm chặt lấy hắn từ phía sau:“Tôn ca…”Giọng nàng run rẩy, lẫn trong tiếng tim đập hỗn loạn.Ngụy Vô không quay lại, cũng không đẩy ra, chỉ khẽ nhếch môi:“Muốn khóc thì khóc sau lưng ta, đừng để người khác thấy.”Thanh Ly cắn môi, gật đầu, nước mắt trượt dài trên má, siết lấy hắn chặt hơn.Viên Hầu bên cạnh quay mặt đi, lẩm bẩm trong cổ họng:

“Khí thế gì mà bá dữ thần nội ơi…”

Bên trong Long Vương điện, tầng cao nhất.Khí tức hội tụ, thiên địa lặng ngắt như tờ. Một bàn tròn bằng hắc tinh thạch được dựng giữa đại điện, ánh sáng linh châu chiếu rọi như muốn rút hồn kẻ khác.Ngụy Vô ngồi trên ghế chủ vị, tay đặt nhẹ lên Huyền Mộc Thiết, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua từng người hiện diện.Hữu Học đứng phía sau, lưng thẳng như tùng. Thanh Ly cùng Viên Hầu ngồi bên phải, bốn vị Long Vương xếp theo thứ tự bên trái.“Bắt đầu từ hôm nay.”Giọng Ngụy Vô vang vọng như chuông đồng, khiến linh lực trong không khí cũng rung lên – “Tổ chức này… sẽ mang tên Ma Thần tộc.”Mọi ánh mắt đồng loạt tập trung vào hắn.Ngụy Vô ngón tay gõ nhẹ mặt bàn:“Viên Hầu – Đại trưởng lão.”Viên Hầu suýt rớt cái chén trà, run giọng:

“Ta… ta có tu vi gì đâu, lại không có công lao, làm sao…”

Ánh mắt Ngụy Vô nhướng nhẹ, liếc sang.Chỉ một ánh nhìn.Viên Hầu lập tức rén, rụt cổ:

“Ờ, dạ, tiểu Viên nhận chức.”

Ngụy Vô gật nhẹ:

“Thu ngươi đầu tiên, không nhận thì ai nhận?”

Cả bàn hội nghị trầm mặc một giây.“Thanh Ly – Nhị trưởng lão.”Thanh Ly mỉm cười dịu dàng, đứng dậy cúi đầu một cái:

“Tuân lệnh.”

“Tam, tứ, ngũ, lục trưởng lão — là bốn vị Long Vương.”

Ngụy Vô nói tiếp, ánh mắt nhìn thẳng, không ai phản đối, chỉ đồng loạt gật đầu nhận mệnh. Khí tức Long tộc như trầm xuống một tầng.

“Hữu Học.”

“Có!” – Hắn giật mình, đứng phắt dậy.

“Ngươi từ nay là quản gia, lo mọi chuyện ngoài chiến đấu. Ai gặp, đều phải xưng một tiếng Trần quản gia.”Hữu Học mắt trợn tròn như chuông đồng:

“Cái… gì!?”

Chưa kịp thở, thì Ngụy Vô đã quay sang:“Thiểm Quang – Hộ vệ trưởng. Danh hiệu chính thức: Thiểm Hộ vệ. Phàm ai gặp cũng phải hành lễ.”Thiểm Quang giơ một tay lên làm bộ trịnh trọng:

“Đã rõ!”

Viên Hầu lại lẩm bẩm trong họng:

“Ủa, sao ta làm đại trưởng lão mà còn bị gọi tên không có kính ngữ vậy trời…”

Ngụy Vô lạnh giọng:

“Ngươi còn nói nữa thì xuống làm linh thú giữ cửa.”

Viên Hầu lập tức câm nín, nghiêm nghị như lão giả tu đạo mấy trăm năm.Một lúc sau, Ngụy Vô đứng dậy, bóng lưng thẳng tắp, uy nghi như ma thần giáng thế:“Chúng ta là Ma Thần tộc.đổi căn cứ thành Ma Thần Điện”Bàn tay hắn chạm nhẹ vào chuôi Huyền Mộc Thiết — sát khí dâng trào, cả hội trường lạnh như bước vào vực chết.“Giờ thì — bắt đầu chuẩn bị.Chiến dịch: Thanh Khâu.”Trở lại hiện tại.Trong một tiểu viện tĩnh lặng, ánh tà dương xuyên qua mái hiên chiếu xuống như dát vàng.Ngụy Vô khoanh tay đứng bên, ánh mắt như hờ hững nhưng thật ra dõi chặt từng động tác của Hữu Học. Trước mặt hắn là một linh thạch trận đơn giản, Hữu Học đang luyện tập Huyết Nguyệt Trảm – nhất phẩm công pháp vừa được phát xuống.Chỉ chưa đầy ba mươi phút…

Ầm!

Một luồng huyết quang u ám như trăng máu hiện lên trong không gian, theo sau là một vết trảm sắc bén chém ngang đá nền, để lại dấu cắt cực mảnh.Ngụy Vô nhướng mày, bật cười nhạt:

“Còn cần trận pháp thời gian không?”

Hữu Học xấu hổ gãi đầu:

“Ha… ha ha… chắc không cần đâu.”

Đúng lúc ấy, cửa phòng nhẹ mở ra, Thanh Ly bước vào, trên tay cầm một dĩa trái cây bày biện tinh xảo.“Nghỉ tay tí đi. Đào chín rồi.” – Giọng nàng nhẹ như gió thu.Ngụy Vô tiện tay lấy một miếng cho có lệ, nhai vài cái rồi phẩy tay:

“Đi, lĩnh thưởng.”

Hữu Học gật đầu rối rít.Trạm lĩnh thưởng – Chấp pháp viện.Mấy tên chấp pháp đang ngồi lười biếng thì thấy Ngụy Vô bước vào liền thẳng lưng như bị điện giật, mặt tươi như hoa nở.“Ngụy… à không, Tôn công tử! Đến lĩnh thưởng đúng không? Đây, ba viên Mạch Thể Đan tứ phẩm đỉnh cấp, xin nhận!”Hữu Học nhận lấy ba viên đan dược quý giá, lòng còn chưa tin nổi. Vừa quay sang, đã thấy Ngụy Vô khoanh tay đứng sát bên, lạnh giọng:“Ta hộ pháp. Ăn đi.”Luyện đan thất.Hữu Học ngồi xếp bằng, nuốt viên đầu tiên.Chưa đến ba hơi thở – Toàn thân hắn đỏ rực, gân cốt như nổ tung từng đoạn. Linh hải quay cuồng, cơ bắp gào rú. Hắn gầm khẽ, cố áp chế.Ngụy Vô hờ hững đứng bên, mắt lạnh băng.

“Tốt… không chết được.”

Khi viên đầu tiên vừa ổn định, hắn ném thêm vào tay Hữu Học một bình tẩy tủy dịch:

“Uống. Đỡ phí đan.”

Hữu Học uống xong, tiếp tục nuốt viên thứ hai.Dược lực dâng trào, mạnh mẽ hơn gấp đôi nhưng may mắn đã có tẩy tủy dịch làm nền, hắn cắn răng chịu đựng, chảy mồ hôi như mưa.Cuối cùng, viên thứ ba.Ầm!Dược lực bạo phát.Tu vi đột phá — Luyện đạo đỉnh phong!

Toàn thân Hữu Học phát sáng, khí tức dâng trào, y phục trên người cháy rụi gần hết như vừa bước ra từ lò luyện đan.Ngụy Vô mặt không đổi sắc, giơ tay chỉ nhẹ:

“Xong rồi thì… xuống hồ đi.”

Một cú ném — RẦM!Hữu Học bay thẳng vào Hàn Linh Tuyền, hồ nước âm hàn đến mức bốc hơi nghi ngút, lạnh đến mức đông kết cả linh khí xung quanh.Mười phút sau…Hữu Học lồm cồm bò lên, da trắng như tuyết, khí tức ổn định, tu vi luyện đạo đỉnh phong tròn trịa không một khe hở.Đặc biệt hơn cả — Tam Trạng Nhãn của hắn lấp lánh huyền quang, đã thăng cấp thành “Tiểu Thống Hệ”!Ngụy Vô híp mắt một chút, khẽ gật đầu.

“Vẫn còn là quân cờ… nhưng cũng đủ tư cách cắm sâu hơn một bước rồi.”

-Hết-