Chương 18:Thiên tài

Trong gian thạch thất, ánh đèn linh thạch lập lòe ánh tím mờ ảo.

Ngụy Vô khoanh tay đứng bên cạnh Hữu Học, rút ra một quyển công pháp da thú đen kịt, khí tức trên đó lập tức khiến Hữu Học sởn tóc gáy. Mấy chữ “Tam Sắc Vũ Kỹ” như rạch lên hồn phách, mang theo một loại uy nghiêm lạnh lẽo không rõ từ đâu truyền đến.Ngụy Vô liếc mắt nhìn hắn, giọng lười biếng cất lên:

“Nghe kỹ đây. Đây là một trong những hệ kỹ năng tầm trung mà ta thu được khi còn lăn lộn tại Địa Ngục Biên Vực. Chọn cho ngươi là vì hợp khí tức.”

“Nó chia làm ba sắc—ba cảnh giới.”

Ngón tay hắn khẽ điểm vào không trung, từng chữ hiện lên giữa linh khí.

“Sắc Quan Sát: mở rộng cảm nhận từ linh hải, cảm thụ sát ý, dao động linh lực, thậm chí là nhịp thở của kẻ địch. Trong chiến đấu cận chiến hay gặp đối thủ tốc độ cao, nếu luyện tới tiểu thành, ngươi có thể 'nhìn thấy' chiêu trước cả khi nó phát ra.Sắc Vũ Trang: đây là tầng thể hiện năng lực phòng ngự và công kích. Ngươi sẽ phủ linh lực quanh người thành một lớp áo giáp sống. Tùy nồng độ và độ tinh thuần mà độ cứng tăng lên. Luyện đến đại thành, có thể đánh vỡ pháp bảo cấp thấp bằng tay không.”

Ngụy Vô dừng lại một chút, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt đá, tạo thành một âm thanh vang vọng.

“Cuối cùng là Sắc Thái Uy Áp. Cảnh giới này yêu cầu ngươi phải có khí trường. Sát khí chuyển hóa thành uy áp thực thể, mỗi chiêu mỗi thức mang theo đòn đánh từ ý chí. Đòn không đánh trúng thân cũng có thể khiến địch nhân trọng thương hồn phách.”

Hữu Học nuốt nước miếng đánh ực, còn chưa kịp nói gì thì Ngụy Vô đã thản nhiên ném quyển công pháp vào tay hắn:

“Cho ngươi một ngày luyện tới nhập môn. Không được thì cũng ráng mà được.”

Dứt lời, hắn quay lưng đi ra khỏi thạch thất, để lại dư âm từ đôi chân trầm ổn vang vọng trên nền đá.Hữu Học cúi đầu, cẩn thận mở công pháp ra, tay còn hơi run. Bên trong là từng dòng chữ khắc bằng linh văn cổ ngữ, vừa nhìn đã hoa mắt.

“Khó... khó thiệt đó,” hắn lẩm bẩm.

Hắn ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm trang đầu tiên, tâm thần nhập định, cố gắng lý giải.

Ba mươi phút trôi qua.

Nét mặt càng lúc càng khó ở.Một canh giờ trôi qua.Đầu hắn đổ mồ hôi như tắm, miệng không ngừng lầm bầm:

“Sắc quan sát... sắc vũ trang... sắc thái uy áp... rõ ràng là giống Haki Quan sát, Haki Vũ trang, Haki Bá Vương trong One Piece mà…Khoan đã... cái công pháp này... không phải là đạo tặc lấy từ manga chuyển hóa sang tu luyện điển tịch đấy chứ?!”

Hắn đập tay xuống sàn đá, ánh mắt rực sáng.Cảnh tượng Hữu Học ngồi giữa thạch thất, đọc công pháp mà đầu cứ gật gù như đang xem anime khiến không gian vốn trang nghiêm trở nên nực cười không tưởng.Bên ngoài cửa đá, Ngụy Vô khẽ nhếch mép như đã đoán trước phản ứng ấy.Ánh hoàng hôn rọi lên từng tầng phù văn lập thể của thời không trận pháp, vẽ nên một vầng sáng huyền ảo như kính vỡ. Giữa không gian đó, Ngụy Vô khoanh tay đứng trước một pháp trận đồ khổng lồ hình xoáy, từng vòng xoắn thời gian như sống dậy quanh hắn.

“Một ngày bên ngoài, một tháng bên trong.”

Hắn khẽ lẩm bẩm, giọng trầm trầm, ẩn chút tiếc nuối:

“Công pháp kiểu này, không có tiên thiên ngộ đạo cốt, thì cũng khó lòng lý giải được?.”

Một cái búng tay vang lên, khí tức bao trùm bốn phía. Trận pháp được kích hoạt,ánh sáng lập tức phủ khắp trận tâm, cô lập không gian như lật trang sách vũ trụ.Xong việc, Ngụy Vô xoay người rời đi, phiêu dật như chưa từng dừng lại.

Trăng lên cao, ánh sáng mờ chiếu xuống bàn đá phủ rêu. Thanh Ly đã ngồi đợi sẵn, áo trắng nhẹ lay, tựa như ánh tuyết ngồi dưới trăng sương.Ngụy Vô bước đến, không vòng vo.

“Ngươi... còn muốn báo thù không?”

Thanh Ly lặng đi một nhịp, rồi gật đầu. Đôi mắt đỏ dưới tóc bạc ánh lên một tầng lệ quang, nhẹ như sương nhưng chứa đầy oán khí âm trầm.

Ngụy Vô nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu như vực:

“Ngươi còn vướng bận gì ở Thanh Khâu?”

Lần này, Thanh Ly không đáp ngay. Một lúc lâu sau, nàng mới khẽ nói:

“Mẫu thân ta vẫn còn ở đó. Còn có... Hồ Bạch Mộng, ta muốn tự tay chôn cất tỷ ấy.”

Im lặng.

Không có tiếng lá rơi, không có tiếng gió. Chỉ có ánh trăng lặng lẽ rọi lên gò má Ngụy Vô, làm nổi bật vẻ lạnh như băng ngàn năm.

“Hiểu rồi.”

Hắn nói khẽ, rồi xoay lưng bước đi.Nhưng ngay khi hắn vừa đặt bước, sau lưng vang lên giọng Thanh Ly — nửa đùa nửa thật, không rõ là trêu chọc hay thành tâm:

“Vậy... khi nào thì cho ta một cái danh phận, hả Tôn ca?”

Ngụy Vô khựng lại. Không quay đầu, không đáp ngay. Chỉ một lúc sau, tiếng nói vang lên — khô khốc, lạnh lùng nhưng cũng có chút mơ hồ, như mang theo mùi máu và bụi đất của quá khứ:

“Một bến đỗ… là điều quá xa xỉ với người như ta.”

Dứt câu, bóng lưng hắn hòa vào màn đêm, như một vết mực loang lạnh trong sổ sinh tử.Thanh Ly ngồi lại, tay khẽ siết ly trà đã nguội. Không ai biết là nàng đang cười, hay đang muốn khóc

Tại 1 mật thất đá đen dưới lòng Long Vương điện — nơi chưa từng được mở ra suốt mười vạn năm.Từng cây nến đỏ cháy bằng huyết dịch yêu long, ánh sáng như máu nhễu xuống nền, phản chiếu bóng một người ngồi xếp bằng giữa đại trận thập hệ cổ ngữ — Ngụy Vô.Trước mặt hắn là Dung Đạo Pháp – quyển công pháp thần bí mà Nhân Phương đích thân đưa đến, được đồn đại từng khiến một vị Thiên Tôn bị phản phệ đến điên loạn.

Khi trang đầu tiên mở ra — thiên địa rùng mình.

Linh hồn hắn lập tức bị kéo vào một hư cảnh hỗn nguyên — nơi có 10 đại thiên hệ quay cuồng như ngân hà sụp đổ.

Không gian hệ – như kiếm đâm vào ý chí.

Hệ Binh Thuật – như dây leo siết chặt thân tâm.

Hệ Võ Kỹ– lạnh đến tận xương, đông cứng cả linh hồn.

Hệ Lực Đạo– như lửa địa ngục thiêu tan đạo lộ.

Hệ Thần Hồn – nghiền nát tâm linh như trọng áp vạn giới.

Hệ Lực Đạo– xé tan niệm tưởng.

Hệ Ảo Thuật – đánh thẳng vào mạch sống.

Phong ấn hệ – cắt lìa ký ức.

Hệ Nguyên tố–hòa tan vào thượng linh căn

Hệ Lô Đạo– chôn sống cả ánh sáng trong máu.

Chưa từng có ai dám ngồi yên khi Dung Đạo Pháp nhập tâm — chỉ có Ngụy Vô.

ẦM!!!

Một tiếng vang lớn nổ ra từ nội thể — không phải nổ kinh mạch, mà là toàn thân tái cấu trúc. Nghịch Thiên Thủ – bắt đầu tự động dung hợp vào nhục thân: xương cốt trở thành binh khí, máu chảy như kim châm, từng thớ thịt ẩn hiện khí kình nghịch đạo. Trọng Luân Mục – hòa vào linh hồn: ý niệm hắn bắt đầu xoay chuyển thành vô tận luân hồi — mỗi ánh nhìn có thể làm sụp một cảnh giới.

Thể – Hồn hợp nhất.Khí tức Ngụy Vô đổi sang cấp độ mới — Nhất Chuyển sơ kỳ.

Nhưng — hắn chưa dừng lại.Hắn tiện tay lật mở quyển Huyết Nguyệt Trảm – công pháp bắt buộc của Ảnh Tông, vốn chỉ dùng để khảo hạch nhập môn.Chỉ cần mấy hơi thở — nhập môn.Chỉ thêm vài câu thần chú — tiểu thành.Lúc này, hắn khẽ nâng tay — dẫn thêm Đọa Thiên Trảm, dung hòa với ý chí của Huyết Nguyệt Trảm, đồng thời để Thiên Ma Sát Ý từ sâu trong thần hồn tụ về.

“Thiên Trảm – Ma Trảm – Huyết Trảm…Hợp!.”

ẦM!!!

Một thức trảm pháp mới hình thành — Khai Quỷ Môn Trảm.

Trảm ra một nhát – không gian trước mặt vỡ toạc, để lộ một cánh cửa phủ đầy huyết ấn, bên trong là Quỷ Vực.Từng tiếng thét từ những linh hồn bị luyện hóa vang vọng ra — ai yếu tâm sẽ phát điên chỉ sau một hơi thở.

Ngụy Vô nhấc tay — không trảm nữa.

Hắn đứng dậy, bước đi như không có gì xảy ra, sau lưng là Quỷ Môn không tự khép. Không gian cứ thế vặn vẹo, từng tia huyết vụ từ Quỷ Môn nhỏ xuống thành máu rồng.

“Nhất Chuyển – Nhị Trọng.Tốt. Bước đầu Ma Thần lộ — coi như xong.”

Cảnh thay đổi.Bên ngoài — trời vừa tối.

1 người thở hổn hển đứng đợi.Ngụy Vô vừa xuất quan thấy Hữu Học đứng đó đợi tự bao giờ

Ngụy Vô hỏi:

“sao chưa luyện xong hả ?”

 Hữu Học lắc đầu lần đầu tiên Hữu Học khiêu chiến:

“Đánh với ta 1 trận chỉ dựa vào tu vi và thuật thức hiện giờ thôi”

 Ngụy Vô gật đầu đồng ý 2 người ra sân.Gió lặng. Không gian căng như dây đàn.Trên một đài luyện võ đơn sơ phía sau Ma Thần Điện, hai bóng người đứng đối diện. Một là Ngụy Vô, y phục đen tuyền, tay áo rũ nhẹ theo gió, ánh mắt bình lặng như mặt hồ chết. Một là Hữu Học, bạch y nhuốm chút bụi, ánh mắt căng đầy chiến ý, hai tay siết chặt như sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào.Ngụy Vô nhướng mày, hỏi khẽ:

“Đã sẵn sàng chưa?”

Hữu Học gật đầu. Không nói nhiều.

BÙM!!

Ngụy Vô biến mất khỏi chỗ đứng như một bóng u linh, Nghịch Thiên Thủ phá không giáng xuống như một tia chớp đen đục. Cú đấm mang theo dư uy thổi tung đất cát, tạo nên một hố sâu nửa trượng nơi Hữu Học vừa đứng.Hữu Học đã kịp xoay người né tránh, tay trái vung lên, Sắc Vũ Trang bao phủ nắm tay như lớp giáp bạc dày đặc. Cú đấm từ Ngụy Vô đến lần thứ hai, hắn dùng tay đỡ trực diện!

ẦMMMMM!

Cả người Hữu Học bay ngược ra sau gần mười bước, giày ma sát với mặt đất tóe lửa, lòng bàn tay tê rần.

 【TIỂU THỐNG HỆ: PHÂN TÍCH ĐỐI THỦ】

Đòn vừa rồi: Lực phá vỡ tương đương 730 cân linh lực.Khả năng chống đỡ: 68% – đã vượt ngưỡng chịu đựng an toàn.Tỉ lệ thắng với tu vi hiện tại: 1.92%Khuyến cáo: Không nên đối đầu chính diện.

Hữu Học cười lạnh, phớt lờ giọng nói trong đầu.

ẦM! ẦM! ẦM!

Hữu Học bật người lên, liên hoàn quyền cước như bão tố, hợp Sắc Vũ Trang và Sắc Uy Áp. Mỗi cú đánh mang theo chấn động như tiếng chuông ngân, làm không gian xung quanh rạn vỡ từng tầng khí lưu.Ngụy Vô dùng một tay tiếp đón toàn bộ đòn thế. Chỉ một tay.Quyền chạm quyền. Cước chạm cước.Từng quyền từng cước như hòa thành một khúc trống chiến, bi thiết, quyết liệt.Ngụy Vô không đánh trả, chỉ đỡ, chỉ chặn, từng bước thăm dò.Hữu Học gầm lên, dồn cả Sắc Vũ Trang và Sắc Uy Áp vào một cú đấm nổ tung mặt đất.Ngụy Vô lần đầu lùi lại… hai mươi bước.Chân đạp nát một phiến đá.Ngụy Vô cười nhạt:

“Có chút khí phách.”

ĐÙNG!!

Hắn đập Nghịch Thiên Thủ xuống đất, tạo thành trận địa đá bay như mưa thiên thạch. Khói bụi cuộn lên mù mịt.Hữu Học nheo mắt, chỉ thủ xuất — ngón trỏ nén lại toàn bộ lực lượng của tam sắc vũ kĩ, chọc thủng làn bụi mù, kết hợp với Huyết Nguyệt Trảm chém ra một đường kiếm ánh máu, xé đất làm hai!

 【TIỂU THỐNG HỆ: CẢNH BÁO TỔNG HỢP】

Chiêu kế tiếp: Khai Quỷ Môn Trảm.Đánh giá uy lực: Gấp 5 lần lực phòng ngự tối đa hiện tại.Tỉ lệ sống sót nếu trúng trực tiếp: 0.77%Khuyến cáo: RÚT LUI HOẶC DÙNG PHÂN THÂN THUẬT.

“Không lui!” – Hữu Học gầm nhẹ.

BỐP!

Hắn kích phát phân thân thuật, bốn bản sao lao tới từ bốn góc độ, đồng loạt thi triển chỉ thủ trảm kích theo lối trận pháp, khóa kín mọi đường lùi.Ngụy Vô lúc này nhếch miệng, ánh mắt lóe hồng, Trọng Luân Mục mở ra.

“Khai Quỷ Môn Trảm.”

Một kiếm như mở ra địa ngục. Âm khí xé toạc trời xanh, vặn vẹo không gian, ép bốn bản sao tan nát trong nháy mắt.

ẦM!!

Chưởng kình xuyên qua cả lớp Sắc Vũ Trang cực hạn của Hữu Học. Hai tay hắn rớm máu, cơ bắp run rẩy như vỡ tung.Ngụy Vô lắc cổ, thở ra một hơi lạnh.

“Không tệ. Vẫn chưa chết.”

Hắn tiện tay ném một viên đan dược:

“Uống vào. Lần sau đỡ khá hơn chút.”

Trên đài đấu lặng như tờ.

Hữu Học vừa nuốt xong viên chữa thương đan, khí huyết toàn thân như sôi lên. Từng dòng linh lực luân chuyển, vết rách ở tay và vai khép lại nhanh chóng đến mức có thể thấy bằng mắt thường. Sát khí trong mắt hắn vẫn còn chưa tan.Đối diện hắn, Ngụy Vô nở nụ cười nhàn nhạt, hai tay nâng lên, thay cho lời đáp:

“Lần này, ta dùng cả hai tay. Tôn trọng ngươi một chút.”

Không còn Nghịch Thiên Thủ, không còn dị lực nghiền ép. Lần này, Ngụy Vô chỉ dùng thuần túy quyền cước — nhưng là quyền cước mang theo kỹ nghệ và sát khí được mài giũa từ hàng ngàn lần sinh tử.Hữu Học vận Sắc Vũ Trang, tay chân phủ lên một lớp vỏ sáng bạc, phòng ngự cực hạn. Nhưng… ngay trong ba chiêu đầu tiên, hắn đã lùi liên tiếp.Một đấm vào bả vai — rung nội tạng.Một đá tạt ngang sườn — vỡ cứng ngực.Một cú móc hàm — choáng váng thần hồn.Hữu Học không ngờ, dù không dùng quái lực, nhưng mỗi đòn của Ngụy Vô lại như nước lũ, vừa nhu vừa cương, vừa xảo vừa hiểm, dồn hắn vào thế thủ triệt để.Đột nhiên, Viên Hầu hét lớn từ bên ngoài:

“Đừng có lại gần! Đó là Vịnh Xuân Quyền của hắn!”

Cùng lúc đó, tiểu thống hệ trong đầu Hữu Học cũng báo động:

“Nguy hiểm cực hạn. Vịnh Xuân Quyền – tốc độ ra đòn: 11 chiêu trong 1.2 giây. Sát thương cộng dồn vượt ngưỡng chịu đựng.”

Nhưng đã muộn.

BỊCH!

Ngụy Vô nở nụ cười nhẹ. Hắn chuyển thân hình, đổi thể, rồi đạp thẳng một cước vào bụng Hữu Học. Lực chân như trời giáng khiến Hữu Học hộc máu, văng ra sau hơn ba mươi bước, lăn mấy vòng dưới đất mới dừng lại.Khóe miệng hắn đỏ tươi, mắt nheo lại vì đau, nhưng… không gục.Hắn đổi thế ngay khi còn đang trượt đi, một tay chống đất, định thần lại khí huyết.Ngụy Vô thoáng nhíu mày. Bản năng chiến đấu vang lên tiếng cảnh báo — cảm giác bất an như sấm sét giữa trời quang.

Hắn lao tới.Một chưởng quét xuống như thiên thạch, tạo ra một hố lớn dưới chân Hữu Học, bụi đất tung mù mịt. Nhưng lần này, Ngụy Vô bị ép phải lùi lại hai bước.

“Hắn đang tích lực…” – Ngụy Vô lẩm bẩm.

Ngay lúc ấy — Hữu Học gầm lên:

“Cửu Thổ Chân Long!”

ẦMMM!!

Chín con rồng đất từ dưới lòng đất nứt toác mà trồi lên, gào thét như linh thú viễn cổ, từ chín hướng đồng loạt lao về phía Ngụy Vô.Ngụy Vô nheo mắt, Huyết Nguyệt Trảm tức thì rút ra, một đường trảm đỏ như máu xé gió, phân rẽ ba con rồng đầu tiên thành cát bụi. Nhưng vẫn còn sáu con!

Phá! Phá! Phá!

Liên tiếp chém ra ba đường huyết quang nữa. Đến con cuối cùng, hắn giẫm mạnh xuống đất, đẩy thân hình lên cao như chim ưng thoát xác.Tưởng đã xong — không ngờ, Hữu Học đã đợi sẵn!Hắn bật người lên, hai tay nâng cao — linh lực đỏ như máu tụ thành một quả cầu chớp động sấm sét, khí tức như lửa địa ngục!Ngụy Vô trên không, không còn đường lùi!Tiểu thống hệ phát cảnh báo:

“Chiêu thức: Huyết Nguyên Cầu. Tụ lực gấp 3 lần so với Huyết Nguyệt Trảm.

Mức độ phá hoại: Cấp hủy diệt.Khuyến cáo: Thi triển chiêu tất sát.”

Ngụy Vô nhíu mày, rồi hô lớn:

“Khai Quỷ Môn Trảm!”

ẦMMMMMMMMMMM!!!

Một lưỡi trảm đen rực đỏ, xé rách bầu trời, đánh thẳng vào quả cầu máu mà Hữu Học tung lên.Khói bụi mù mịt. Không gian như vỡ tan.Cả quảng trường chấn động, nền đất nứt toác hàng chục trượng, linh khí rối loạn. Gió gào. Bụi cuốn.Khi khói tan...Ngụy Vô đáp xuống đất, áo bị xé vài đường, tóc rối tung, tay áo dính bụi, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như chưa từng đánh một trận nào. Hắn phủi nhẹ đất cát trên vai, quay đầu lại nhìn.Hữu Học nằm bất động dưới chân đài. Miệng hắn còn rỉ máu, nhưng trên người có ánh sáng linh lực nhè nhẹ — báo hiệu tu vi đã đột phá.

Nhất chuyển – Tam trọng!

Ngụy Vô khẽ gật đầu, quay sang Viên Hầu:

“Đem hắn đi chữa trị.”

Viên Hầu gật đầu, chạy đến đỡ Hữu Học dậy.Ngụy Vô không quay đầu lại, bước đi ung dung như thể trận chiến vừa rồi chỉ là một khúc dạo đầu.Trước khi khuất bóng, hắn khẽ nói một câu:

“Khá lắm.”

Đêm đã khuya, nhưng tửu quán ở chân núi Tam Tước vẫn còn sáng đèn. Những kẻ say đời, say rượu vẫn còn rì rầm cười nói trong góc, hương tửu bay nhè nhẹ lẫn với mùi nhang khói và than lửa ấm áp.Ngụy Vô chọn một bàn trong góc khuất, ngồi một mình dưới ánh đèn lồng lập lòe. Một bình “Lưu Hoa Tửu” được mang ra, là loại rượu ủ bằng hoa lưu ly, trong suốt như sương, mát lạnh như tuyết, vị ngọt nhưng hậu cay âm ỉ – đúng kiểu hắn thích.Hắn rót một chén, đưa lên môi, chậm rãi uống một ngụm.Ánh mắt mơ màng nhìn về khoảng không ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng loang loáng phản chiếu trên ngọn núi xa xa như vết sẹo mờ ẩn của thiên địa.Ngụy Vô độc thoại, giọng nhỏ nhưng lạnh lẽo:

“Huyết Nguyên Cầu à… dùng trảm khí làm lõi, bao bọc bởi sắc uy áp và sắc vũ trang… lại còn liên tục nén, oanh tạc từ trong ra ngoài. Mỗi đợt trảm khí phá vỡ một lớp áp chế, tạo sóng nổ cộng hưởng.Không chỉ là sức mạnh. Là kỹ thuật. Là độ tinh vi đến từng hơi thở.”

Hắn rót thêm một chén nữa, khẽ cụng ly với chính mình.

“Thiên tài thật… Hữu Học à, ngươi càng lúc càng đáng giá.Hắn nhắm mắt lại, trong đầu tái hiện khoảnh khắc quả cầu máu đỏ đó bắn tới – như một trái tim sống động, đập từng nhịp là từng lớp sát khí lan rộng.Một chiêu như thế… nếu rơi vào tay kẻ thù… phải chết không còn cặn.”

Hắn khẽ cười, một nụ cười mờ nhạt mang theo chút hứng thú xen lẫn đề phòng. Chưa từng có đệ tử nào khiến hắn phải đánh giá cao đến vậy – ngoại trừ bản thân hắn.Nhưng khi vừa nhấc chén lên lần ba…

BÙM!!

Cả cái bàn bị đạp tung lên, ly rượu vỡ tan tành.Một chiếc giày đóng đầy bụi đá đặt thẳng lên mép bàn vỡ, trước mặt Ngụy Vô.Giọng nói thô bỉ, hung hăng vang lên:

“Ngươi là Ngụy Vô?”

Ngụy Vô chưa quay đầu, chỉ rũ tay phủi rượu trên tay áo, đoạn ngẩng lên, ánh mắt uể oải mà lãnh đạm, nhìn về phía gã cao to lực lưỡng đứng chễm chệ.Dạc Dương.Tu vi: Ngũ chuyển đỉnh phong. Lưng đeo Hổ Huyết Côn, tay đeo Giáp Vân Hàn Thiết. Ánh mắt hắn hung dữ như chó hoang đói mồi, từng bước tiến sát bàn.Phía sau hắn là hai gã thanh niên, đều tu vi tứ chuyển, còn cô gái có dáng người cao gầy, che nửa mặt bằng khăn lụa – ánh mắt hằn học như vừa nuốt phải gai độc. Chính là Tiêu Liễu.Không khí tửu quán bắt đầu lặng dần.Mấy bàn gần đó rục rịch. Người quen mặt Ngụy Vô thì nín thở. Kẻ không quen thì tò mò.Còn Ngụy Vô thì chỉ thong thả nâng bình rượu đã vỡ nắp, dốc thẳng vào miệng, ực một ngụm cuối.

“Hỏi ta là Ngụy Vô?”

Hắn buông một tiếng khẽ, môi nhếch nhẹ như cười, như chẳng thèm để tâm.

Dạc Dương gằn giọng, vung tay định đánh, thì Ngụy Vô chậm rãi lên tiếng, giọng vừa đủ để cả tửu quán nghe thấy:

“Thì ra là Tiêu tiểu thư – con gái Tiêu trưởng lão, thập nhị ngoại môn. Hôm nay... gọi người tới giết ta sao?Lại toàn cường giả tứ chuyển, ngũ chuyển. Một tân sinh như ta đây, thật sự sợ muốn tè ra quần rồi.”

Giọng nói đầy vẻ khiêu khích, thậm chí mang theo chút oan ức kiểu cố ý khiến người khác hiểu lầm.Cả tửu quán xôn xao.Tiếng bàn tán nổi lên như ong vỡ tổ. Người thì thầm, kẻ cười khúc khích.Tiêu Liễu mặt đỏ như máu, vừa giận, vừa xấu hổ, chỉ vào mặt Ngụy Vô, cắn răng:

“Bàn này... ta trả.”

Nói xong, quay đầu bỏ đi, vạt áo tung bay như lửa giận giấu không nổi.Tên Dạc Dương đang giơ tay, nhìn nàng mà ngơ ngác:

“Sư... sư tỷ? Cứ vậy mà bỏ qua sao?”

Tiêu Liễu không đáp, nhưng gân máu nổi lên bên cổ, sát khí rõ ràng.

“Đợi hắn ra khỏi quán... đánh cho hắn gãy răng cũng chưa muộn.”

Một tên mắng khẻ: “quả là vô sỉ”

Dứt lời, nàng biến mất sau tấm rèm tửu quán, để lại ba gã đàn ông như ba cái thớt nửa chém, nửa rút.Ngụy Vô thì vẫn ngồi đó, nhấc tay gọi tiểu nhị:

“Cho ta một bình Lưu Hoa nữa.”

Tiếng rót rượu vang lên như khúc dạo đầu cho một cơn bão nữa sắp kéo đến.

-Hết-